"Khuynh Khuynh, em cũng không biết, anh thích em thích đến mức nào, anh
thích em, thích đến, em ở cũng với Trần Mặc Thâm, anh còn khộng có cách
nào buộc chính mình từ bỏ thích em.!"
Ban đầu Cố Khuynh Thành có
chút chua xót mũi, lúc nghe Đường Thời nói này thời điểm, đột nhiên mũi
bắt đầu au, nước mắt cô cũng không khống chế được chảy xuống.
Cô
muốn mở miệng nói một câu, thế nhưng cô lại cảm thấy cổ họng mình giống
như là bị thứ gì ngăn chặn, làm sao cũng không nói nên lời.
"Khuynh Khuynh, anh không nghĩ tới muốn làm phiền hạnh phúc của em, anh chỉ là
nghĩ, chờ một chút, rồi từ bỏ... Anh biết, có lẽ đây chỉ là chính anh
nghĩ, thế nhưng, Khuynh Khuynh... Em không biết, qua nhiều năm như vậy, anh chỉ muốn cưới em, anh chỉ muốn cùng em kết hôn..."
Thế nhưng, ai có thể nghĩ đến, cô lại có đứa bé của người đàn ông khác, muốn gả cho người đàn ông khác.
Tiếng Đường Thời, trở nên vô cùng run rẩy, sau đó thay vì anh nói, là nói
cho Cố Khuynh Thành trong ảo giác, không bằng nói là anh tự lẩm bẩm một
mình.
"Chẳng qua, không sao... Khuynh Khuynh, em xem, cả một đời
dài như vậy, anh có thể từ từ chờ... Nếu như em và anh ta xuất hiện cái
gì ngoài ý muốn, không sao, em còn có anh..."
Nói đến đây, Đường
Thời có chút vội vàng đổi giọng giải thích: "Khuynh Khuynh, em có thể
tuyệt đối đừng hiểu lầm, anh không phải nguyền rủa em và anh ta không
thể hạnh phúc đến già, anh chỉ là thí dụ, nhân sinh dài như vậy, ngộ nhỡ xuất hiện biến cố gì, anh chỉ muốn để em đừng quá thương tâm, chí ít,
em còn có anh..."
"Đúng, em có anh, em phải nhớ kỹ, em có anh là tốt rồi... Nếu như em và anh ta, có thể hạnh phúc đến già, anh liền
chờ em đến già..." Mặc kệ hiện tại anh có bao chua xót, thế nhưng Đường
Thời vẫn nghiêm túc ngẩng đầu từ vai Cố Khuynh Thành lên, anh nhìn ánh
mắt của cô, giống như là đang thề, thành kính mà nghiêm túc mở miệng,
nói: "Khuynh Khuynh, anh là thật tâm hi vọng em có thể hạnh phúc đến
già, dù cho hạnh phúc này, không phải anh cho, không quan hệ... Anh
nguyện ý dùng quãng đời còn lại bất hạnh, nhìn lấy em đời này hạnh
phúc..."
Nước mắt Đường Thời, đã ngừng, mắt anh đỏ lên vì vừa mới khóc.
Anh nói xong câu này, khóe môi hơi cong lên, rộ một nụ cười với cô, sau đó
nhìn chằm chằm ánh mắt cô, trở nên do dự từng chút từng chút.
Anh giống như là muốn nói cái gì với cô, tuy nhiên lại không dám nói.
Qua thật lâu, anh khẽ rũ mắt xuống, cánh môi khẽ động, sau đó mở mắt ra một lần nữa, nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành nói: "Khuynh Khuynh, anh có thể thương lượng với em một chuyện không?"
Cố Khuynh Thành gật gật đầu, sau đó dugnf khí lực lớn, mới mở miệng, "Ừ" một tiếng.
Đường Thời nhìn qua cô, anh còn chưa mở miệng, trên mặt liền hiển hiện một
chút chờ mong, anh bình tĩnh mở miệng, nói: "Nếu như, nếu như, Trần Mặc
Thâm thật sự không đi đến cuối cùng với em, em có thể... Có thể hay
không, sau khi kết thúc với anh ta, suy tính một chút, ở cùng với anh
một chỗ không?"
Anh không đợi cô trả lời, liền giống như là thề
với cô, khẳng định nói: "Anh cam đoan, anh sẽ không giống đối xử với em
như kiểu trước đây, anh sẽ không bao giờ lại yêu cầu em cũng yêu anh,
cho nên.... Em có thể cân nhắc không?"
Cố Khuynh Thành cúi thấp đầu, nhẹ nhàng khóc thành tiếng.