Vẻ mặt Cố Khuynh Thành, một mực duy trì ngốc trệ từ trong bệnh viện đi ra, chưa bao giờ thay đổi qua.
Đường Thời phát giác thân thể Cố Khuynh Thành, ở trong lồng ngực của
mình, cũng bắt đầu run rẩy, mà càng lúc càng run rẩy lợi hại.
Tuy nhiên Đường Thời thật sự không muốn tin tưởng là đứa bé trong
bụng Cố Khuynh Thành xảy ra vấn đề, nhưng anh nhìn bộ dạng cô như thế,
lại chỉ có thể nghĩ tới nó, sau đó, cánh tay anh ôm cô, cũng run rẩy
theo.
Hai người cứ run rẩy đi đến trước xe như vậy, Đường Thời dùng khí lực lớn mới mở cửa xe, cẩn thận đỡ lấy Cố Khuynh Thành từng li từng tí ngồi vào, sau đó anh đóng cửa xe, vội vội vàng vàng lên xe theo.
Anh nhìn qua cô vẫn ngốc dạng như vậy, vắt hết óc tìm một số lời an
ủi, thế nhưng anh phát giác giờ phút này, chính mình lại có chút tắt
tiếng, Đường Thời nghĩ kỹ nửa ngày, sau đó cứng ngắc nói một câu:
"Khuynh Khuynh, em đừng quá khó chịu."
Cố Khuynh Thành không có phản ứng, hốc mắt lại đỏ.
Đường Thời đau lòng thành một đoàn, anh hốt hoảng một chút, sau đó
giơ tay định lấy khăn tay ra, còn chưa có rút, nước mắt Cố Khuynh Thành
đã rơi ào xuống.
Đường Thời cảm thấy hô hấp của mình đều ngừng theo, anh một bên giúp
cô lau nước mắt, một bên lại phí sức chín trâu hai hổ, mở miệng nói một
câu: "Khuynh Khuynh, em còn trẻ, về sau có nhiều cơ hội mà."
Cố Khuynh Thành liếc mắt Đường Thời một cái, nước mắt rơi mạnh hơn.
Đường Thời luống cuống tay chân, sau cùng anh mới bỗng nhiên nhớ tới, chính mình hình như có chút đầu óc chập mạch, hiện tại xuất hiện vấn
đề như vậy, anh hẳn là nghĩ biện pháp gọi điện thoại, liên hệ bác sĩ tốt nhất trên thế giới, nhìn xem có thể giúp đỡ Cố Khuynh Thành hay không,
thế là anh liền vội vội vàng vàng cầm điện thoại di động lên: "Khuynh
Khuynh, em đừng vội, hiện tại anh sẽ gọi điện thoại liên hệ bác sĩ giúp
em."
Nói xong, Đường Thời tìm Lục Nhiên gọi.
Điện thoại vừa bíp bíp một tiếng, còn chưa có bị người nghe, Cố
Khuynh Thành đột nhiên vươn tay, đoạt lấy điện thoại di động Đường Thời, hung hăng cúp máy, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc mắt Đường
Thời một cái, còn chưa mở miệng nói chuyện, trước "Oa" khóc lên, cô khóc một hồi thật lâu, mới đứt quãng nói một câu: "Em không phải heo..."
Những lời này của cô hoàn toàn không giải thích được, có chút để cho
người ta muốn cười, thế nhưng Đường Thời nhìn lấy Cố Khuynh Thành khóc
lớn như vậy, nào có nửa điểm ý cười, chẳng qua là cảm thấy lục phủ ngũ
tạngsắp bị cô khóc lộn, anh đành phải cầm khăn tay, một bên lau nước mắt thay Cố Khuynh Thành, một bên không biết câu nói kia của cô là có hàm
nghĩa gì, nhưng vẫn theo cô nói, thoáng có chút vụng về an ủi cô: "Đúng
đúng đúng, Khuynh Khuynh không phải heo, làm sao Khuynh Khuynh là
heo..."
Lúc Cố Khuynh Thành nói mình là heo, cũng không có sụp đổ, thế nhưng
từ khi ở trong miệng của Đường Thời nghe được cái chữ heo này, trong
đầu của cô trong liền liên tưởng đến mình biến thành một con heo,
nhưng về sau sinh ba heo con, thế là khóc càng hung mãnh hơn.
Tại sao càng nói, khóc càng mạnh?
Đường Thời cảm thấy cũng muốn khóc theo Cố Khuynh Thành, sau cùng bây giờ không có biện pháp, đành phải vươn tay kéo cô vào ngực mình, vỗ
phía sau lưng cô: "Được rồi, không khóc, được rồi, khóc nhiều sẽ không
dễ nhìn."
Cố Khuynh Thành dán đầu ở trước ngực Đường Thời, khóc một trận nước mũi nước mắt, quả thực là vô cùng thê thảm.