Mùa hè năm nay hình như đặc biệt tới sớm, bất tri bất giác đã là giữa hè.
Sáng sớm, thời tiết nóng bức làm cho người ta phiền lòng. Quyền Sơ Nhược
đứng ở trước kính, buộc tóc dài lại, sau đó mang cặp mắt kiếng màu đen
lên. Cô sửa sang xong rồi xuống lầu, trong phòng ăn bữa sáng thì đã
chuẩn bị xong.
Bà nội Quyền đi tập thể dục, Quyền Chính Nham có thói quen ra cửa sớm, trong phòng ăn chỉ có một mình Phạm Bồi Nghi.
Thấy con gái đi tới, Phạm Bồi Nghi bưng một ly sữa tươi lên đặt ở chỗ ngồi
của cô, ánh mắt rơi vào gương mặt cô, không khỏi âm thầm thở dài. Thoáng chớp mắt một cái đã hơn hai tháng, cô ở luôn nhà mẹ đẻ, gạt người nhà
Lục Cảnh Hanh sang một bên.
Của đứa nhỏ này tính tình chính là
như vậy, càng buộc cô, cô càng phản kháng. Cũng may nhà họ Lục cũng
không có nói xấu gì, trái tim lơ lửng của Phạm Bồi Nghi coi như buông
lỏng một chút, nghĩ đến Lục Cảnh Hanh chu toàn tốt.
Nhưng vợ chồng trẻ tuổi này, hai bên phân ra luôn cũng không được, sớm muộn gì cũng phải ầm ĩ lên .
"Sơ Nhược, " Phạm Bồi Nghi cau mày, vẻ mặt lo lắng, "Chuyện của con với Cảnh Hanh tính thế nào đây?"
Quyền Sơ Nhược ăn hết trứng chiên trước mặt, mí mắt cũng không giơ lên, "Yên
tâm đi, chuyện của con tự con sẽ xử lý tốt." Cô cầm khăn ăn lên lau
miệng, đứng lên rời đi.
"Haizzz. . . . . ." Phạm Bồi Nghi còn có
lời muốn nói, nhưng con gái đã đi xa. Bà bất đắc dĩ mà lắc đầu, trong
lòng càng thêm lo lắng. Gần đây trong nhà không có một cái chuyện vui,
mọi người đều là mặt ủ mày ê.
Trên đường đi làm, Quyền Sơ Nhược
hết sức chăm chú lái xe. Khoảng cách ở đầu đường chờ đợi đèn đỏ, hàng
loạt người đi đường vội vàng đi qua vạch kẻ, cô nhàn nhạt nhếch môi, tâm tình phiền loạn từ từ bình phục lại.
Chuyện ly hôn, bị Lục Cảnh
Hanh ngăn trở. Hai tháng này, cô kiếm đồ trong nhà hơn mười lần, nhưng
vẫn không có tìm ra ‘cái gọi là đồ’ từ trong miệng Lục Cảnh Hanh.
Đến đây, Quyền Sơ Nhược hoàn toàn nhận định chính là anh thuận miệng nói, căn bản không có tồn tại thứ gì.
Phòng làm việc chỉnh tề sáng ngời, thời điểm Quyền Sơ Nhược xách theo cặp
công văn đi lên, Tống Văn đã sớm chờ cô, "Chị Quyền, có người tìm chị."
Năm ngón tay nắm cặp công văn thật chặt, Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, mặc
dù hết sức che giấu, nhưng đáy mắt cô chợt lóe lên ánh sáng, không gạt
được bất luận kẻ nào.
Tống Văn há miệng muốn giải thích, nhưng Quyền Sơ Nhược đã nhanh chân hướng phòng làm việc đi vào.
Trước khi vào cửa, Quyền Sơ Nhược hít sâu một hơi, kiềm chế lại tâm tư phập
phồng. Trong lòng bàn tay cô đè lại tay cầm cái cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa
ra.
Người ngồi ở trên sô pha nghe được âm thanh, quay đầu nhìn sang, "Chị Quyền."
Thấy rõ người đối diện, trong nháy mắt đáy mắt Quyền Sơ Nhược ảm đạm xuống.
Cô mày khẽ cau, nặn ra nụ cười cứng ngắc, "Sao em tới đây."
Sở Kiều làm như không thấy biểu lộ mất mác của cô, nhếch môi cười nói: "Em tới đưa caravat."
Nghe cô ấy nói, Quyền Sơ Nhược mới nhớ tới chuyện cái caravat. Cô để cặp
công văn trong tay xuống, tự mình rót ly trà, đặt ở trước mặt Sở Kiều,
"Loại chuyện như vậy kêu A Thác tới là được, còn làm phiền em đi một
chuyến."
"Không cần ạ." Sở Kiều mở ví da, móc ra một hộp quà tinh sảo đẩy đi tới, "Gần đây rất lâu không có về nhà, em cũng rất nhớ chị,
cho nên tới thăm chị một chút."
Đối với Sở Kiều, Quyền Sơ Nhược rất hài lòng. Cô ấy xứng với em trai khó ưa không ai bì nổi của cô.
Mở ra hộp quà ra, Quyền Sơ Nhược thấy caravat bên trong, khóe mắt lướt qua tán thưởng, "Rất tốt." Cô lấy caravat đặt ở trong tay tinh tế đánh giá.
Hình thức hoa văn caravat đều theo thiết kế của cô, chỉ có mấy chỗ chi tiết
thì Sở Kiều sửa đổi, nhưng tổng thể phương hướng không có thay đổi. Mở
phần dưới caravat, phía cuối cùng bên phải thêu hai chữ mẫu, H&.
Hai chữ mẫu này chồng chất lên nhau, quấn quanh lẫn nhau, Quyền Sơ Nhược nhìn, môi đỏ mọng không tự chủ cong lên.
Sở Kiều cẩn thận quan sát vẻ mặt Quyền Sơ Nhược, trong lòng đã có mấy phần tự tin. Cô ấy luôn luôn nắm giữ tình báo xác thực trở về, dùng để ứng
phó ép hỏi của Quyển Yến Thác.
Bởi vì chuyện đẻ con, người trong
nhà đều đi theo quan tâm. Hôm nay Quyền Sơ Nhược lại ồn ào ly hôn, mấy
người lớn trong nhà càng thêm mặt ủ mày chau.
"Chị Quyền." Sở
Kiều nhướng mày, khóe miệng khẽ cười, "Mặc dù công ty thời trang của em
không coi là lớn, nhưng đối với yêu cầu xưa nay của khách hàng thì toàn
lực thỏa mãn, nếu như chị muốn làm riêng caravat, chúng em hoàn toàn có
thể làm ra cái độc nhất vô nhị."
"Thực biết làm ăn." Quyền Sơ Nhược gật đầu, cười nói: "Kiều Kiều, có em ở bên cạnh A Thác chị thật an tâm."
Sở Kiều bướng bỉnh trừng mắt nhìn chằm chằm lòng ngón tay cô vuốt ve hai chữ mẫu kia, rốt cuộc an tâm lại.
Đưa Sở Kiều đi, Quyền Sơ Nhược vẫn sững sờ nhìn chằm chằm caravat. Cho đến
khi điện thoại di động trên bàn reo lên, cô nhìn mã số, có chút ngoài ý
muốn nghe, "Thầy Trần, thầy tìm em có chuyện gì ạ?"
"Sơ Nhược, "
Thầy Trần là chủ nhiệm lớp đại học của cô, năm đó đối với cô đặc biệt
quan tâm, "Thầy có chuyện cầu xin em giúp một tay."
"Đừng cầu xin, có chuyện gì cần thầy trực tiếp nói hết đi ạ." Quyền Sơ Nhược cầm điện thoại di động, giọng điệu trầm thấp.
Giây lát, cô cúp điện thoại, gọi Tống Văn đi vào, "Hủy bỏ lịch trình buổi chiều."
Kể từ sau khi tốt nghiệp, nhiều năm như vậy Quyền Sơ Nhược vẫn là lần đầu
tiên trở lại trường học. Thầy Trần xin cô trở lại, vấn đáp cho sinh viên sắp tốt nghiệp.
Đi vào lễ đường lớn, Quyền Sơ Nhược đứng ở trước đài cao, tâm tư tung bay theo. Còn nhớ rõ năm thứ hai đại học ấy cô
tham gia thi biện luận, cũng là ở chỗ này, cô đối đầu với đối thủ, thắng đẹp một trận đấu kia.
Nhìn dưới đài từng gương mặt tràn trề tinh thần sức sống, Quyền Sơ Nhược thầm than. Thời gian như thoi đưa, cô đã
sớm chết đi thanh xuân tuổi trẻ, đã từng yêu say đắm, cuối cùng chỉ có
thể kết thúc không có kết quả.
Vấn đáp tiến hành tốt đẹp, Quyền
Sơ Nhược đối với các câu hỏi của sinh viên đặt ra đều kiên nhẫn trả lời. Về vấn đề có công ăn việc làm, tất cả mọi người rất quan tâm, cô chính
xác dẫn dắt đồng thời lại khích lệ những sinh viên có chí hướng, có thể
một mình làm ra một thế giới riêng.
Bốp bốp bốp ——
Vấn đáp kết thúc trong tiếng vỗ tay, Quyền Sơ Nhược được chủ nhiệm mời vào
phòng làm việc, thầy Trần rót cho cô ly trà Long Tĩnh, "Thầy cũng không
có cái gì tốt chiêu đãi em, đây là trà mới năm nay, nếm thử một chút
xem?"
Quyền Sơ Nhược cũng không kén chọn, trước kia ở trường học, thậm chí có rất ít người biết thân phận nhà cô. Cô khẽ nhấp một hớp
trà, cười nói: "Ừmh, trà ngon."
Thầy Trần mím môi cười khẽ, đứa nhỏ này vẫn luôn hết sức độc lập, xử sự hiền hoà, cũng không có dựa vào gia tộc.
Thấy trên tường, treo không ít hình. Quyền Sơ Nhược tò mò đi tới, ánh mắt
nhìn từng tờ một, "Thầy, thầy còn lưu giữ những bức hình của các cuộc
thi này à."
Nghe được lời của cô..., Thầy Trần đứng dậy, cười
nói: "Thầy đã dạy biết bao sinh viên, chỉ có khóa các em để cho thầy
hãnh diện nhất."
Quyền Sơ Nhược nhìn đã từng bạn học, cảm xúc đáy lòng khá sâu. Sau khi tốt nghiệp tất cả mọi người vội công việc, có thể ít chạm mặt, thỉnh thoảng nhìn thấy cũng là vội vã từ biệt, sau đó lại
đường ai nấy đi.
Tình cảm bạn học là những tình bạn tốt đẹp.
Quyền Sơ Nhược thở dài, suy nghĩ ngày nào đó có phải tổ chức họp hội bạn học hay không, mọi người náo nhiệt một chút.
Trong lúc vô tình
thấy hình cô ở phần thưởng biện luận, Quyền Sơ Nhược nhíu mày nhìn sang, cũng đang thấy một gương mặt quen thuộc thì trong nháy mắt sắc mặt căng thẳng. Tay kia cầm bằng khen, người đàn ông phát bằng cho cô, tại sao
lại là Lục Cảnh Hanh?
"Thầy, " Quyền Sơ Nhược đưa tay, đầu ngón tay điểm lên tấm hình trên đó, hỏi: "Anh ta. . . . . ."
"Em nói Cảnh Hanh hả, " Thầy Trần thấy cô chỉ người đàn ông, cười nói: "Cậu ấy không phải sinh viên của thầy, chẳng qua cậu ấy hơn các em ba khóa,
khóa của cậu ấy có nhiều luật sư nhất, chính là khóa có sinh viên ‘miệng sắt Chu Thi Thi ’ đó."
Lời nói trong miệng tất cả đều nuốt trở
về, Quyền Sơ Nhược kinh ngạc nhìn hình mất hồn. Trong hình người đàn ông mặc áo t shirt màu trắng, quần màu vàng nhạt, anh đặt bằng khen ở trong tay của cô, khóe môi nâng lên nụ cười dịu dàng như nước.
Tại sao là anh ấy?
Lòng Quyền Sơ Nhược chấn động, cô đối với chuyện này, căn bản một chút ấn
tượng cũng không có. Chỉ là cô biết mình học cùng trường với là Lục Cảnh Hanh, nhưng cũng không biết bọn họ còn có dạng gặp nhau như vậy.
Từ trường học ra ngoài, Quyền Sơ Nhược ngồi ở trong xe, cũng không có nổ
máy. Cô nhìn thấy tốp năm tốp ba sinh viên trong sân trường, đáy lòng
nói không rõ tư vị gì.
Khi đó, trong mắt cô tràn đầy hình bóng
của Liêu Phàm, ngoại trừ anh ấy ra thì người đàn ông nào cũng sẽ không
đập vào mắt. Khó trách lần trước về nhà họ Quyền thấy giấy khen, Lục
Cảnh Hanh hỏi cô còn nhớ rõ cái gì không, thì ra là anh đã sớm nhớ tới
chuyện này? !
Thở ra một hơi thật dài, Quyền Sơ Nhược cảm thấy
phiền lòng. Cô hạ cửa sổ xe xuống, nổ máy muốn lái xe rời đi. Cũng không biết tay thế nào đụng phải, vật trong ngăn kéo xe ‘ bộp ’ nhảy ra
ngoài.
Trong ngăn kéo có không ít đồ vật bình thường, Quyền Sơ
Nhược cúi đầu, muốn đưa tay đóng nó. Vậy mà khóe mắt quét qua cái gì,
lại làm cho sống lưng cô thoáng chốc cứng ngắt.
Hồi lâu, sau khi
Quyền Sơ Nhược lấy lại tinh thần, đưa tay lấy đồ vật bên trong ra. Ở
lòng bàn tay là hai bản kết hôn đỏ chói mắt, cô suy nghĩ mất hồn, dần
dần hồi tưởng lại lời Lục Cảnh Hanh nói, "Hai bản này đều cho em bảo
quản, dù sao về sau tôi cũng không dùng được."
Ngày ấy ký tên kết hôn, sau khi đi ra cục dân chính, chính Lục Cảnh Hanh ở chỗ này nói với cô. Lúc ấy Quyền Sơ Nhược không hề để ở trong lòng, sau khi lên xe tiện tay khẽ ném vào trong ngăn kéo xe, hai năm trôi qua, sớm đã bị cô quên
lãng.
Nhưng hiện nay, cô nhìn chằm chằm hai bản kết hôn màu đỏ
của hai người trong tay, hốc mắt chợt ê ẩm. Thời điểm ly hôn, phải dùng
đến giấy kết hôn, bản thuộc về Lục Cảnh Hanh đặt ở chổ của mình, có phải mang ý nghĩa cho tới bây giờ cũng không không nghĩ tới ly hôn hay
không? !
Trong lòng kiên định, chợt bởi vì suy đoán dao động nào đó. Cô lái xe về nhà, nhốt mình ở phòng ngủ, cơm tối cũng không ăn.
Điện thoại di động vang lên, Quyền Sơ Nhược trượt màn ảnh ra, bên trong
Wechat nhảy ra nội dung dự báo thời tiết ngày mai. Kể từ lúc cô chuyển
về nhà, buổi tối mỗi ngày, Lục Cảnh Hanh sẽ gửi cho cô một cái tin nhắn.
Chỉ có dự báo thời tiết, không còn gì khác.
Quá khứ cô đã nhận được dự báo thời tiết, cũng sẽ nhanh chóng xóa đi. Nhưng tối nay tay cô chậm chạp không có động tác gì. Vốn là bình tĩnh như
nước hồ thu, lại bị anh làm cho đảo loạn.
Lục Cảnh Hanh, anh thật đáng ghét!
Quanh năm suốt tháng, cơ hồ mỗi ngày đều phải lên tòa án, mỗi ngày đều có
chuyện nói không hết, Quyền Sơ Nhược cũng không phải là người sắt, cũng
sẽ cảm thấy mệt mỏi. Cả buổi trưa, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, nhưng suy nghĩ không biết bay tới nơi nào.
Tống
Văn vào hỏi cơm trưa cô muốn ăn cái gì, Quyền Sơ Nhược xem ánh nắng tươi sáng bên ngoài một chút, đứng lên hoạt động gân cốt, luôn buồn bực ở
trong phòng, đối với thân thể thật không tốt.
"Tôi đi ra bên ngoài ăn." Cầm ví da lên, Quyền Sơ Nhược lái xe đi tới trung tâm thương mại.
Bình thường cô ít khi đi dạo phố, hôm nay tâm huyết dâng cao muốn đi dạo một chút. Không bình thường đi dạo phố mà hai người gặp mặt, đầu tiên là
sững sờ, rồi sau đó đồng thời cười khẽ một tiếng.
"Thật là đúng dịp." Quyền Sơ Nhược mím môi, nhếch miệng lên.
Liêu Phàm mặc đồ thường, cũng nhếch môi, "Đúng vậy, thật là đúng dịp."
"Anh tới mua đồ hả?" Quyền Sơ Nhược biết tính tình của anh, nếu như không
phải là bất đắc dĩ, anh tuyệt đối sẽ không tới chỗ như thế.
Nghe vậy, ánh mắt Liêu Phàm lóe lên, gương mặt thổi qua một tia khả nghi đỏ ửng.
Quyền Sơ Nhược nhớ tối hôm qua Liêu Đồng gọi điện thoại hồi báo nội dung cho cô, cười nói: "Đến mua nhẫn?"
"Ách. . . . . ." Liêu Phàm mím môi, làm sao đều bị cô nhìn ra được?
Quyền Sơ Nhược đưa tay chỉ phía trước, nói: "Em biết rõ một cửa hàng đá quý tốt, dẫn anh tới xem một chút?"
"Được." Nếu bị nhìn thấu, Liêu Phàm cũng sẽ không kiểu cách, đi theo cô thôi.
Trước quầy, Liêu Phàm nhìn một mảnh màu sắc phát sáng kia, đầu lờ mờ phát
giác ra. Loại đồ này, anh chưa bao giờ mua qua, ban đầu kết hôn đều là
ba mẹ trong nhà chuẩn bị, anh chỉ biết ngày đó về nhà kết hôn mà thôi.
"Cái này tốt không?" Liêu Phàm cau mày, hỏi người bên cạnh.
Quyền Sơ Nhược cũng không quá hiểu, trên tay cô mang nhẫn kết hôn, là Lục Cảnh Hanh mua.
Cô bán hàng kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, cười nói: "Tôi cảm thấy được phong cách vị tiểu thư này, cái này dường
như thích hợp."
Quyền Sơ Nhược ngớ ngẩn, nhìn chằm chằm phong cách chiếc nhẫn kia, khoát tay nói: "Không phải là tôi đeo."
Lời này cũng không sai, nhưng đáy lòng Liêu Phàm lại thoáng qua cái gì, để cho anh bắt không được.
"Cái này đi." Quyền Sơ Nhược đưa ra ý kiến, cô cảm thấy kiểu dáng quá nặng không thích hợp với Lâm Lâm.
Sau đó, cô bán hàng lấy ra cho cô chỉ qua chiếc nhẫn kim cương khác, đặt ở
trong khay giới thiệu. Liêu Phàm suy nghĩ kiểu dáng chiếc nhẫn, cực kỳ
hài lòng gật đầu, "Lấy cái này đi."
Trông thấy khóe miệng anh cười dịu dàng, trong lòng Quyền Sơ Nhược cũng vui vẻ theo. Cô hi vọng Liêu Phàm luôn hạnh phúc.
Bên này hai người thân mật thắm thiết chọn lựa nhẫn, căn bản cũng không có
chú ý sau lưng bọn họ cách đó không xa có một bóng dáng. Lục Cảnh Hanh
từ tiệm đá quý ra ngoài, ngón tay cầm thật chặt cái hộp nhung.
Mẹ nó, con mẹ nó, liền đi chọn nhẫn mới rồi hả ? !
Liêu Phàm trả tiền sau đó xoay người, lâu dài huấn luyện, khóe mắt anh có
thể thấy phạm vi cực kỳ rộng lớn. Cách đó không xa bóng lưng quen thuộc thoáng qua, anh nhíu mày nhìn sang, nhìn thấy mặt Lục Cảnh Hanh âm trầm ngồi vào xe thể thao màu bạc, không khỏi híp mắt.
Từ trung tâm
thương mại về đến nhà, Quyền Sơ Nhược còn chưa có bước vào phòng khách,
liền nghe được giọng Phạm Bồi Nghi kích động truyền đến, "Cái gì? Con
nói cái gì?"
Giọng điệu này có cái gì không đúng, cô cũng không đổi giày, bước nhanh đi vào trong.
Phạm Bồi Nghi đang cầm ống nghe còn chưa có lấy lại tinh thần, bà nội Quyền
đã đoạt qua, bắt đầu chất vấn: "Sở Kiều thật sự có ư? Đi bệnh viện kiểm
tra chưa?"
Nơi này có mấy người mà loạn cả một đoàn, Quyền Chính
Nham cũng tham gia náo nhiệt. Quyền Sơ Nhược không nói liếc mắt xem
thường, nhân cơ hội đoạt lấy ống nghe qua, tỉnh táo mở miệng: "Chúc mừng các em."
Quyền Yến Thác nghe được giọng nói của chị mình, một khối đá lớn trong lòng buông xuống, "Cảm ơn chị."
Cúp điện thoại, Quyền Sơ Nhược không cầm được vui vẻ. Đều nói người gặp
chuyện tốt tinh thần thoải mái, cái tin tức vô cùng tốt này, tới quá
nhanh quá đột ngột, để cho mọi người cũng chống đỡ không được.
Phạm Bồi Nghi bận bịu một đoàn, vừa hầm thuốc bổ cách thủy, vừa càu nhàu phụ nữ có thai chú ý công việc. Quyền Sơ Nhược bị lạnh nhạt chợt cảm thấy
đau lòng, một mình trở lại phòng ngủ.
Trên bàn phòng ngủ, bày rất nhiều giấy khen. Quyền Sơ Nhược đưa tay cầm lên tấm bằng khen biện luận ở đại học, tròng mắt đen nhẹ nhàng chuyển động, môi đỏ mọng nâng lên độ cong xinh đẹp.
Lòng ngón tay cô vuốt ve tên của mình, bút pháp cường tráng mạnh mẽ, quả thật rất giống chữ viết Lục Cảnh Hanh.
Lục Cảnh Hanh, Lục Cảnh Hanh! Tại sao trong đầu đều là Lục Cảnh Hanh? !
Ba ngày sau, trong phòng làm việc tầng cao nhất của ngân hàng Lục thị.
Trợ lý Tống Lập đẩy cửa đi vào, do dự đưa đồ trong tay lên, "Tổng giám đốc, có người đưa tới."
Lục Cảnh Hanh ngước mắt, nhìn chằm chằm thiệp mời kết hôn bắt mắt màu đỏ,
đưa tay mở ra. Anh cùng với Liêu Phàm quan hệ chưa tới mức thân thiết,
nhưng lại không khỏi có liên hệ.
Sóng mắt người đàn ông chuyển động, thấy tên họ cô dâu trong thiệp mời hai mắt thâm thúy của anh thoáng chốc nheo lại.
Sau giữa trưa ở bên trong phòng luật sư, mọi người khác ngay ngắn trật tự làm việc.
Tống Văn đưa trà xanh vào, tiện tay khép cửa phòng làm việc lại. Tinh thần
chị Quyền gần đây lại trở nên không tốt, đây hoàn toàn không phải là tác phong của chị!
Một án kiện ly hôn đơn giản, Quyền Sơ Nhược chuẩn bị mấy ngày cũng không hăng say. Cô phiền não bỏ bút xuống, cảm thấy
mình thật cần nghỉ phép, buông lỏng một chút.
Điện thoại di động
trên bàn chợt vang lên, cô trượt màn ảnh ra thấy mã số, đôi mày thanh tú lập tức nhíu lên. Do dự mấy giây, cô vẫn nghe điện thoại: "Mẹ, mẹ có
chuyện gì sao?"
"Sơ Nhược, " Giọng Mẫn Tố Tố ôn hòa, lời nói lộ
ra ân cần, "Thời gian này cũng không thấy con trở về, Cảnh Hanh nói công việc con quá bận rộn, ngàn vạn lần phải chú ý thân thể."
Quyền
Sơ Nhược cùng Lục Cảnh Hanh ồn ào chuyện ly dị, nhà họ Lục cũng không
biết rõ tình hình, trong mắt người nhà họ Lục, cô vẫn là con dâu của họ.
"Cảm ơn mẹ, con biết rồi." Quyền Sơ Nhược cụp mắt, trả lời tự nhiên.
Mẫn Tố Tố hỏi han ân cần mấy câu, liền chuyển tới đề tài trọng điểm, "Cuối
tuần này là sinh nhật của mẹ, lâu rồi mẹ cũng không thấy con...con có
thể trở về hay không?"
Sinh nhật Mẫn Tố Tố ?
Quyền Sơ
Nhược nhếch môi, trái tim giãy giụa một phen. Bằng tâm mà nói, mấy ngày ở nhà họ Lục, bà mẹ chồng Mẫn Tố Tố đối với cô rất tốt. Hôm nay sinh nhật mẹ chồng, không lý do gì mà cô không trở về.
Chần chờ chốc lát, đầu ngón tay Quyền Sơ Nhược nhẹ nắm lại, nói: "Được."
Chính tai nghe được cô đồng ý, sóng mắt Mẫn Tố Tố thoáng qua nét cười, hài lòng cúp điện thoại.
Sinh nhật mẹ chồng, người cả nhà khẳng định đều ở đó, tất nhiên Lục Cảnh
Hanh cũng ở đó. Quyền Sơ Nhược mở ngăn kéo bàn đọc sách ra, cầm hai bản
kết hôn bên trong lên, đây chính là vật mà ban đầu anh cho cô, hôm nay
cô đã tìm được.
Đôi mắt Quyền Sơ Nhược xẹt qua ánh sáng phức tạp, đôi tay cô nắm lấy, để hai bản kết hôn chung một chỗ, hai bản thân mật
dính nhau, tượng trưng cho một đôi nam nữ tựa sát thật chặt.
Đáy lòng cô phức tạp, quay đầu nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, thật lâu không hề cử động.