Đào Hoa Y Cựu
Hoàng Dược Sư chưa bao giờ tự xưng là quân tử.
Nhưng y bản tính cao ngạo, tất nhiên không làm được những chuyện đục nước béo cò, thừa cơ lợi dụng. Thế nên, dù trong lòng trăm vạn lần muốn âu yếm
yêu thương tiểu thê tử sau mười mấy năm cách biệt âm dương, y vẫn kiên
nhẫn đợi chờ nàng nhớ lại mọi việc. Hoặc giả, nếu nàng không thể nhớ lại được, thì chí ít cũng phải chờ tới lúc nàng một lần nữa yêu y, xem y
như là phu quân của mình, chứ không phải là phụ thân, thì y mới xuống
tay được.
Phải.
Phùng Hành bị mất trí nhớ.
Quả thật là máu chó vô cùng, nhưng đó là sự thật. Hoàng Dược Sư đã từng
bắt mạch cho nàng, sau đó tra cứu lại những sách y thuật cổ, phát hiện
có lẽ ở quá lâu trong quan tài băng khiến máu không thể lưu thông liên
tục được, cộng thêm việc khi mang thai Hoàng Dung đã quá lao lực tâm
trí để nhớ lại "Cửu Âm chân kinh", dẫn tới trên đầu nàng có máu bị dồn
ứ, khiến nàng quên đi một đoạn ký ức từ năm mười lăm tuổi trở đi. Hoàng Dược Sư đã tìm ra cách chữa trị, nhưng không thể khỏi được trong một
sớm một chiều.
Mấy ngày trước Dung nhi lại vừa hờn dỗi rời đảo
trốn đi, y lo lắng con gái, sợ rằng nếu quá trình chữa trị cho A Hành
tốn đến mấy năm, bản thân không thể ra ngoài tìm con bé được. Một mình
nó lang thang trong chốn giang hồ hỗn tạp, dù thông minh mấy cũng chỉ là một tiểu cô nương, tuy rằng được chân truyền của Đông Tà, nhưng do
thường ngày con bé không học chăm chỉ nên chỉ biết chút chút võ công,
dọa đám tiểu lâu la thì được, gặp phải cao thủ thì ắt chịu thiệt. Hoàng
Dược Sư ngoài mặt hờ hững, trong lòng kỳ thực không cứng rắn được với
con gái, mười mấy năm nay y đem tất thảy yêu thương và ân hận với A Hành dồn hết cho con bé, quả thật là xem như trân bảo trong tim, yêu chiều
không thua mấy so với y từng yêu chiều A Hành ngày trước. Thế nên, Hoàng Dược Sư cũng chỉ đành thở dài, dự định chăm cho thê tử khỏe hơn một tí, rồi ôm nàng ra đảo tìm con gái, đợi tìm được Dung nhi về mới chữa trị
cho nàng sau. Vả lại, y cũng hi vọng sau khi gặp Dung nhi, nàng có thể
nhớ ra được cái gì đó.
Vốn suy tính như vậy, thế nhưng Hoàng
Dược Sư khi nghe Phùng Hành đòi học điểm huyệt lại có chút lung lay.
Đông Tà cũng là nam nhân, không phải thánh nhân.
Phùng Hành thấy y trầm mặc lâu như thế, ngỡ là y lại không chịu dạy, nóng ruột ôm lấy cánh tay y, nài nỉ:
"Phụ thân ..."
Một tiếng "phụ thân" này đánh bay hết tà niệm trong lòng Hoàng Dược Sư. Y
thở dài. Thôi vậy, đời này y vốn định là phải thua thảm trong tay nàng
rồi. Đã nhẫn được mười mấy năm, thêm mấy ngày nữa cũng không hề gì.
Hoàng Dược Sư đi đến thư phòng, lấy ra một quyển sách ố vàng, đưa cho Phùng
Hành. Nàng háo hức nhận lấy, từ từ giở ra xem từng trang. Chỉ thấy bìa
sách đề "Huyệt Môn ký".
Hoàng Dược Sư nói:
"Cơ thể con người
tổng cộng có 365 huyệt, trong đó có 108 đại huyệt và 257 tiểu huyệt, bao gồm tử huyệt và huyệt gây hôn mê. Các huyệt có độ lớn nhỏ khác nhau.
Huyệt gây hôn mê tuy không gây chết người nhưng tạm thời có thể làm mất
khả năng kháng chế. Những huyệt gây thương tích có thể làm xuất huyết,
gãy chân tay, trật khớp. Tử huyệt thì gây tử vong, do đó không nên tùy
tiện điểm những huyệt này. Sách này là ghi chép thủơ nhỏ của ta về những gì bản thân tìm hiểu được về huyệt đạo, thích hợp cho những người không có nội công như nàng đọc. Nàng có thể căn cứ vào sơ đồ các tử huyệt
trong sách để phòng thân khi nguy hiểm, chỉ cần điểm các huyệt này thì
địch nhân có thể mất mạng, tuy rằng ta không nghĩ là Hoàng Dược Sư ta có thể để nàng rơi vào tình thế phải dùng đến chúng, nàng thích thì cứ học cho vui cũng được. Nàng vốn không có nội công, sử dụng điểm huyệt đối
phó với người bình thường thì được, còn đối với cao thủ cao cường một
chút sẽ trở nên vô dụng."
Phùng Hành chăm chú lắng nghe, sau đó chợt hỏi:
"Vậy tức là A Hành điểm huyệt đối với người là vô dụng sao?"
Hoàng Dược Sư cười, khẽ nhéo chóp mũi nàng, bảo:
"Chưa nói đến việc A Hành điểm huyệt đối với ta có tác dụng hay không, nếu ta không cho phép, nàng nghĩ rằng có thiên hạ này có mấy người có thể chạm đến ta để điểm huyệt? Lại nói, Đoàn thị Đại Lý quả có loại Nhất Dương
Chỉ có thể cách không điểm huyệt, nhưng ngoài Đoàn Nam Đế ra, kẻ có thể
cách không điểm huyệt Hoàng Dược Sư ta e rằng còn chưa ra đời."
Trong giọng nói của y không giấu vẻ cuồng ngạo, nếu là kẻ khác nói ra lời này ắt là thùng rỗng kêu to, có điều Hoàng Dược Sư quả thật có thừa bản
lĩnh để cuồng ngạo, nên câu nói phát ra từ miệng y bỗng trở nên hiển
nhiên phải thế.
Phùng Hành đảo một vòng con ngươi đen láy như hắc minh châu, bỗng nhanh như chớp đưa tay điểm lên một huyệt đạo không
nguy hiểm chỉ gây hôn mê tạm thời trên ngực của Hoàng Dược Sư. Hoàng
Dược Sư vẫn im lặng nhìn nàng, không hề suy suyển. Phùng Hành thất vọng, lẩm bẩm:
"Quả thật là không có tác dụng sao?"
Dứt lời, lại
không cam tâm điểm thêm mấy cái, chỉ thấy Hoàng Dược ngoài việc hơi thở càng nặng nề, đôi mắt càng sâu thẳm nhìn nàng, thì không có gì khác lạ, đừng nói gì đến ngất hay hôn mê. Đến khi Phùng Hành điểm đến lần thứ
tư, tay đột nhiên bị y nắm lại.
"A Hành, nếu nàng không dừng lại thì chắc chắn sẽ phải hối hận." Giọng y khàn khàn, mắt phượng cũng nheo lại thành một đường.
Có vẻ nguy hiểm nha!
Phùng Hành le lưỡi, biết chừng mực mà dừng lại. Trong lòng nàng chợt
nghĩ, vì Hoàng Dược Sư võ công cao nên mình điểm huyệt mấy cũng không
có kết quả, vậy nếu là người bình thường thì sao?
Linh cơ vừa động, nàng lập tức ôm tay áo Hoàng Dược Sư lắc lắc, làm nũng nói:
"Phụ thân, người bắt một ách bộc vào đây cho A Hành học điểm huyệt nha ..."
Nàng chưa dứt lời, Hoàng Dược Sư đã đen mặt:
"Không được!"
Chỉ cần nghĩ tới cảnh tiểu thê tử sờ sờ mó mó trên người gã đàn ông khác, y đã tức giận không kiềm được. Hoàng Dược Sư hừ lạnh một cái, nghiêm mặt
nói:
"A Hành, sau này nàng chỉ có thể điểm huyệt lên người ta. Nếu ta biết nàng điểm huyệt ai khác, ta sẽ đánh gãy chân hắn, nàng từng chạm
qua chỗ nào trên người hắn thì ta sẽ cắt chỗ đó xuống. Đã rõ chưa?"
Phùng Hành thấy y hiếm khi làm mặt lạnh với mình như thế, có chút hoảng, luôn miệng dạ vâng, nhưng trong lòng thì ức lắm. Rõ ràng biết nàng điểm
huyệt lên người y cũng vô dụng, lại cấm không cho nàng thực hành với kẻ
khác, vậy nàng còn học điểm huyệt để làm gì chứ?
Hoàng Dược Sư thấy mắt thê tử ngần ngận nước, nhất thời lửa giận cũng tắt ngúm, buồn cười xoa đầu nàng, dỗ:
"A Hành ngoan, nàng ở đây xem sách đi, vi phu xuống bếp nấu điểm tâm cho
nàng, chỗ nào không hiểu cứ đánh dấu lại, chốc nữa ta sẽ giảng giải
cho."
Phùng Hành nghe đến có ăn, lập tức hai mắt sáng lên, vội vàng nhoẻn miệng cười tươi, gật đầu lia lịa.
Thế là nửa canh giờ sau, Phùng Hành cầm trên tay miếng bánh hoa đào thơm
lừng, hoàn toàn quên đi chuyện điểm huyệt, vừa thỏa mãn gặm bánh, vừa
rúc vào lòng Hoàng Dược Sư cọ cọ mấy cái, tìm một tư thế thoải mái để
nằm sưởi nắng, mắt lim dim như chú mèo con được vuốt ve.
Hoàng
Dược Sư sau khi thổi một khúc tiêu ru nàng ngủ, quay lại thì đã thấy
tiểu thê tử của mình ngủ say sưa tự bao giờ, hai má vốn trắng bệch vì
nằm trong băng lạnh lâu năm trải qua mấy ngày được y nuôi béo đã tròn
như hai cái bánh bao nhỏ, ửng hồng dưới nắng sớm.
Hoàng Dược Sư buông ngọc tiêu, cúi xuống đặt lên trán nàng một cái hôn rất khẽ.
Ừm, A Hành của y thật dễ nuôi, thật đáng yêu.
Nếu nàng nhanh khỏi bệnh một chút, để y sớm ngày được "yêu" nàng, thì sẽ càng đáng yêu hơn.