Đào Hoa Y Cựu
A Hành ...
A Hành ...
A Hành ...
Phùng Hành nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, nhu tình triền miên, như xa như
gần. Trong màn đêm dày đặc mịt mùng, thanh âm đó là hoa tiêu chỉ đường
duy nhất của nàng. Nàng theo tiếng gọi, cố hết sức nâng lên mi mắt nặng
trĩu, muốn nhìn rõ chủ nhân của giọng nói ấy là ai.
Khi Phùng
Hành hoàn toàn thanh tỉnh, nàng chợt cảm thấy vô cùng khó thở và lạnh
lẽo. Bốn bề quanh nàng là những vách băng dày, hơi lạnh phả ra nghi
ngút, lại hạn chế đến tối thiểu không khí từ ngoài vào trong. Phải mất
mấy giây để nàng xác định rằng mình đang nằm trong một cái quan tài, hơn nữa lại còn là một cái quan tài bằng băng chuyên dùng để ướp xác. Hàn
khí từ những vách băng dày sẽ làm chậm lại quá trình phân hủy của thi
thể, tựa như người ta vẫn thường dùng nước đá ướp cá thịt cho tươi để
bảo quản được lâu hơn. Phùng Hành từng được phụ thân kể cho nghe về cách tẩm liệm này, nhưng tận mắt chứng kiến thì chưa bao giờ.
Phùng
Hành thật sự thấy hoảng sợ. Đâu chỉ nàng, bất cứ ai khi ngủ một giấc dậy đã thấy bản thân nằm trong quan tài đều không thể không sợ hãi. Dưỡng
khí dần dần thiếu đi khiến nàng càng hoảng loạn. Phùng Hành cố giữ cho
mình tỉnh táo, đưa tay lên tóc lấy xuống một cây trâm. Thật may, cây Nga My thoa vẫn còn nguyên trên đầu nàng. Đây là ám khí phụ thân làm riêng
cho nàng, đầu trâm đính kim cương dát nhọn, có thể cắt cả sắt thép.
Phùng Hành dùng hết sức bình sinh, đâm thật mạnh lên nóc quan tài. Tức
khắc, lớp băng thủng ra một lỗ nhỏ, không khí tràn vào. Phùng Hành thở
phào, chí ít vấn đề hô hấp đã được giải quyết.
Phùng Hành hiểu rõ muốn thoát ra phải tạo nên tiếng động đủ lớn để người bên ngoài nghe
được, may ra sẽ có ai đó phát hiện mà tới cứu nàng. Nhưng sức khỏe của
nàng vốn yếu ớt, lớp băng lại khá dày nên cách âm vô cùng tốt, Phùng
Hành biết có cựa quậy mấy với sức nàng cũng không tạo được tiếng động gì lớn, đành ngoan ngoãn nằm im nghỉ ngơi.
Nào ngờ, một lúc sau,
Phùng Hành nghe thấy tiếng tiêu quen thuộc vọng đến. Cho dù tiếng tiêu
hôm nay có sầu muộn thê lương hơn thường ngày, nhưng nàng vẫn nhận ra
được. Phùng Hành chợt nhớ đến phụ thân từng dạy nàng rằng âm nhạc có thể truyền âm tốt hơn những âm thanh bình thường. Từ trong quan tài
này, nàng có cựa quậy hay la hét thì bên ngoài không thể nghe được,
nhưng nếu nàng hát một khúc nhạc, khả năng truyền được ra ngoài sẽ cao
hơn. Nàng mừng rỡ, vội vàng ngâm khe khẽ theo tiếng tiêu.
Phùng
Hành có trí nhớ cực tốt. Dù là lần đầu nghe khúc tiêu này, nàng vẫn nhớ
được tất cả giai điệu, nhanh chóng bắt được nhịp và dễ dàng ngâm theo.
Giọng của nàng trong trẻo, êm ái như ru, nương theo lỗ hở nhỏ khi nãy
vọng ra ngoài.
Rất nhanh, tiếng tiêu trở nên run run rồi im bặt.
Phùng Hành biết là có kết quả, vẫn không gián đoạn ngâm ca. Một khắc
sau, nàng thấy nắp quan tài rung chuyển ầm ầm. Khối băng nặng trịch được người bên ngoài dùng nội lực nâng bổng lên, để sang một bên. Không khí
nhất thời trở nên thoáng đãng, Phùng Hành vội vàng chống người ngồi dậy, hít một hơi căng tràn ngực. Nàng chưa bao giờ cảm nhận được tầm quan
trọng của không khí vốn trong suốt vô hình như lúc này.
Đương
lúc Phùng Hành đang bận ... thở, thình lình rơi vào một vòng ôm ấm áp
siết chặt. Phùng Hành suýt nữa bị ôm chặt đến tắt thở, ghi tên mình vào
danh sách những cái chết hi hữu nhất lịch sử: Bị ôm tới chết.
Cũng may người ôm nàng rất nhanh nhận thấy tình hình không ổn lắm của
nàng, vội vàng thả lỏng một chút, nhưng cánh tay vẫn không buông thắt
lưng nàng ra.
Phùng Hành tựa vào người đó thở một lúc, rất lâu sau mới phát hiện ra nàng tựa hồ chỉ lo thở mà quên mất người ta rồi. >_
Phùng Hành liền ngẩng mặt lên. Chỉ thấy nàng đang nằm trong vòng tay của một
người mặc trường bào xanh lục, hình tướng thanh tao, phong thái ung
dung, cao lớn hiên ngang, thâm sâu nhược thần. Người đó lẳng lặng nhìn
nàng, khuôn mặt có vẻ điềm tĩnh, nhưng sâu trong đáy mặt là nỗi kích
động khó giấu.
Một lúc lâu sau, người đó mới chầm chậm đưa tay
chạm vào mặt nàng, bàn tay run run như chỉ sợ vừa chạm vào hình dung
trước mắt sẽ tan thành mây khói. Ngón tay của y từ từ lướt khắp mắt mũi nàng, tựa hồ đang xác định xem đây có phải ảo ảnh. Cuối cùng, Phùng
Hành nghe thấy y khẽ gọi:
"A Hành ..."
Tiếng gọi rất khẽ, tựa
như một chiếc lá rơi nghiêng trên mặt hồ phẳng lặng, nhưng lại khuấy
động đáy lòng bình tĩnh của người nghe.
Phùng Hành chớp chớp mắt, lặng lẽ nhìn khuôn mặt trước mắt, khuôn mặt ấy tuy tuấn lãng phi phàm
nhưng năm tháng và đau thương ít nhiều đã để lại dấu vết trên đó. Phùng
Hành vẫn nhớ rõ, lần gặp trước đây, nàng còn thấy y trẻ hơn tuổi rất
nhiều, trong mắt chỉ có ngạo khí và thong dong. Lúc đó, mái tóc của y
hãy còn đen nhánh, đẹp hơn cả tóc của nàng. Mỗi sáng, Phùng Hành thích
nhất là xõa hết tóc y ra, rồi cầm lên chiếc lược bằng ngà chải từ trên
xuống dưới. Tóc y mượt đến độ tay nàng không cần dùng sức, chiếc lược có thể dễ dàng di chuyển. Tất nhiên, Phùng Hành ngay cả tóc của mình cũng
phải nhờ y chải giúp, xung phong nhận việc chải tóc cho y chẳng qua để
nghịch là chính, tới cuối cùng vẫn là y tự chải tự búi, sau đó tiện tay
chải luôn cho nàng.
Phùng Hành lại nhìn nhìn người trước mắt, có chút không xác định lắm, nhỏ giọng gọi:
"Phụ thân ?"
Mặt Hoàng Dược Sư lập tức cương cứng ra. =_=
Một tiếng gọi của Phùng Hành hoàn toàn đã phá đi cái không khí ưu thương lãng mạn trong gian mộ thất này.
Dường như cảm thấy sức oanh tạc của mình chưa đủ, Phùng Hành lại nhìn nhìn mái tóc bạc trắng của Hoàng Dược Sư, hỏi tiếp:
"Phụ thân, mới một ngày không gặp, sao người lại già nhanh như vậy?"
"..."
Hoàng Dược Sư hoàn toàn câm nín.
Vì thế, sau mười sáu năm, cảnh tượng trùng phùng của Hoàng đảo chủ và A
Hành của y, chính là: một người liên tục đả kích, và người còn lại thì
không ngừng bị đả kích.
Hoàng Dược Sư thầm nghĩ, nếu biết trước cảnh này, việc đầu tiên y làm khi vừa gặp A Hành chắc chắn sẽ là điểm á huyệt của nàng.
Đáng tiếc, cuộc đời không bao giờ có chữ "nếu".