Sau 7 ngày trời mưa máu,khi vừa tạnh mưa thì nhiệt độ lại lập tức tăng
lên tới 37-38 độ khiến cho rất nhiều người thường bắt đầu ngã bệnh do
thay đổi nhiệt độ đột ngột.
Hàn Thiên Nguyệt nhíu mày nhìn đám
tang thi vừa bị cô dùng kiếm chém rớt đầu,quả thật là tất cả tang thi
cấp 0 sau trận mưa vừa rồi đều đã tăng cấp lên cấp 1,có khi lòi ra mấy
chục con cấp 2.
Nói chính xác là hiện tại thấp nhất là tang thi
cấp 1,còn cao nhất thì e là tang thi cấp 7 cũng sẽ có đi,dù sao trận mưa máu kia cũng giúp tang thi tiến hoá và lên cấp cực kì nhanh,y như ngồi
hoả tiễn vậy.
Lúc này đây,nhân loại mới chân chính là bước chân vào thời kì tận thế tàn khốc nhất,kẻ sống sót chính là kẻ mạnh.
"Hàn tiểu thư,tang thi ở đây đều là tang thi cấp 1 và 2,lực lượng và tốc độ
cũng nhanh hơn rất nhiều so với tang thi cấp 0,vì sao lại như vậy?"Mạc
Lâm khó hiểu vừa đào tinh hạch vừa nhìn qua Hàn Thiên Nguyệt đứng cách
mình không xa mà hỏi.
"Còn nhớ trận mưa máu suốt 7 ngày kia
không,đó chính là cơ hội giúp tang thi thăng cấp,động thực vật thì trở
nên cuồng bạo hơn,con người chính là loại bị áp chế duy nhất trong cơn
mưa kia."Hàn Thiên Nguyệt chỉ nhàn nhạt nói một chút.
Mạc Lâm
nghe vậy thì giật mình,suy nghĩ một chút thì lập tức khiến hắn toàn thân toát mồ hôi lạnh,nói như vậy thì không phải tang thi tiến hoá cực kì
nhanh,động thực vật biến dị hay tang thi càng mạnh mẽ hơn và con người
chính là trở thành tầng chót của chuỗi thức ăn hay sao?!
Hàn
Thiên Nguyệt liếc nhìn Mạc Lâm một cái liền biết đang nghĩ cái gì trong
đầu,bất quá cô cũng không muốn an ủi gì cả,dù sao đó cũng là sự
thật,trước sau gì cũng phải đối mặt với sự thật tàn khốc này mà thôi!
Cả bốn người dọn dẹp xong đám tang thi lang thang xung quanh siêu thị ba
tầng cỡ trung xong thì lập tức nhấc chân tiến vào,cửa vào vì có vật chặn lại tang thi nên khá là khó mở,bất quá với cái sức lực khủng bố của Hàn Thiên Nguyệt thì chỉ cần ra một quyền là giải quyết xong
xuôi,nhanh,gọn,lẹ.
Vì tránh bị tang thi lại tràn vào nên bốn
người hỗ trợ đem những vật nặng vừa rồi chặn lại cửa bị Hàn Thiên Nguyệt một quyền đánh văng ra,đem chúng xếp chồng lại như cũ.
Đúng lúc này,bốn người lập tức ngửi thấy một mùi hương,biểu tình lập tức đều khác nhau.
Mạc Lâm thì vẻ mặt tràn đầy sự nghi ngờ và cổ quái,cặp song sinh Mạc Tâm
Mạc Tư thì tràn đầy sự vui vẻ,riêng Hàn Thiên Nguyệt thì khuôn mặt đã
tối sầm lại,quanh người đã bắt đầu tản ra khí lạnh đến thấu xương.
Mạc Lâm là người đứng gần cô nhất cũng bất giác rùng mình mà lùi về sau một bước,cách Hàn Thiên Nguyệt xa một chút vì hắn cảm nhận thấy sự nguy
hiểm đang phát ra từ cô.
Mùi hương mà bốn người ngửi thấy bất quá là mùi thịt nướng mà thôi,đối với hai đứa nhỏ Mạc Tâm Mạc Tư thì đã lâu không nghe thấy mùi thịt nướng hay là được ăn thịt nướng nên tự nhiên
sẽ cảm thấy vui mừng khi ngửi thấy mùi này.
Bất quá Mạc Lâm và Hàn Thiên Nguyệt thì không cho là như vậy,thái độ hoàn toàn ngược lại với cặp song sinh.
Mạc Lâm khi ngửi thấy mùi thịt nướng đúng là mới đầu còn cảm thấy vui mừng
nhưng sau đó thì lại cảm thấy kì lạ khi mùi thịt nướng kia không giống
bất kì mùi thịt nào mà hắn từng ngửi qua,sự cảnh giác trong lòng cũng
lập tức bị đề cao hơn.
Về phần Hàn Thiên Nguyệt,cô sống cũng đã
vài trăm ngàn năm,có cái gì mà chưa từng thấy qua,vừa ngửi thấy cái mùi
thịt nướng trong không khí thì cô đã biết đó là thịt gì nướng thành,và
cô tuyệt đối sẽ không cảm thấy vui mừng gì về chuyện này chút nào.
Hàn Thiên Nguyệt không nói gì,cầm chắc vũ khí rồi lần theo mùi hương mà đi tới,ba anh em Mạc Lâm cũng đi theo phía sau cô.
Bốn người cùng nhau đi lên tầng hai,lúc đi tới phía sau hai cái giá hàng
liền lập tức bị cảnh tượng trước mắt đánh sâu vào thị giác,có lẽ đối với ba anh em Mạc Lâm thì cả đời này tuyệt đối sẽ không thể quên được cảnh
tượng như ở địa ngục kia.
Một đám nam nhân cao to lực lưỡng chừng hơn 10 người,trên tay còn cầm súng ống,dao găm quân dụng,mã tấu đang
mỗi người cầm một chút thịt mà gặm.
Điều đáng nói ở đây chính là
nếu cảnh tượng kia sẽ rất bình thường nếu không có khung cảnh khủng bố
xung quanh làm nền thì có vẻ khiến người khác nghĩ bọn họ đang hưởng thụ thịt thơm ngon xa hoa trong thời kì mạt thế này.
Xung quanh đám
nam nhân kia rải rác trên sàn nhà là từng bãi máu tươi,đúng thế là máu
tươi không phải máu đen tanh hôi của tang thi mà đó chính là máu
người,còn có cả các nội tạng người,ở một góc có vài người bị trói thành
cái bánh tét,có người đã ngất có người vẫn còn tỉnh nhưng tinh thần đã
hoảng sợ đến tột cùng.
Trên cái bếp nướng ở giữa đám nam nhân kia là một cái đầu cùng một nửa thân còn lại của một đứa trẻ nhìn qua thì
có lẽ chừng mới một hai tuổi mà thôi,lúc này đã bị nướng chín vàng rượi.
Cả bốn lúc này đã chú ý tới cái thứ mà đám nam nhân kia đang gặm,có hình dạng như một cánh tay hoặc một cái chân đứa trẻ.
Ở một góc cách đám nam nhân không xa,Hàn Thiên Nguyệt cùng Mạc Lâm có thể thấy được một cái núi xương nho nhỏ chất chồng ở đó,không cần nói cũng
biết đó tuyệt đối không phải là xương của động vật.
Mạc Tâm cùng
Mạc Tư sau khi nhìn rõ thứ đang ở trên lò nướng thì lập tức bụng sôi
trào,trực tiếp chạy sang một bên mà ói hết toàn bộ những thứ mà hai đứa
mới ăn vào sáng nay ra.
Mạc Lâm thì đã giận đến đỏ cả mắt,hắn lúc này đã hiểu cái gọi là chân chính ăn thịt người là như thế nào,đạo đức
cùng nhân tính của con người chỉ vừa mới một tháng mạt thế đã biến dạng
vặn vẹo đến mức này.
Bản thân Hàn Thiên Nguyệt thì càng toả ra
khí lạnh cùng sát khí nhiều hơn,ăn chính đồng loại của mình mà còn là
một đứa trẻ,trong khi thức ăn ở trong siêu thị cô nhìn thấy tuyệt đối
sung túc,dư dả cho đám người này sống qua vài tháng chứ không ít,lúc này lại đem thịt người đi nướng mà còn ăn trong khoái chí như vậy,dù cô có
là thần,từng thấy qua nhiều cảnh tượng tàn khốc nhưng cũng không kìm
được mà phải nhíu mày lại.
Nơi này thật sự chính là một cái địa
ngục nhân gian,quả nhiên trong mạt thế này thứ nguy hiểm nhất chính là
con người,nhân tính thoái hoá đến cùng cực.
"A,lão đại,nhìn xem có hai đứa nhỏ kìa,có cả con nhỏ thật xinh đẹp a~."
Vì tiếng động bên này của Mạc Tâm và Mạc Tư đã thu hút sự chú ý của đám
nam nhân kia,một tên trong đó liền lập tức hai mắt phát sáng mà nói với
tên mặt sẹo đầy hung tợn ở bên cạnh.
"Lão đại,hai đứa nhỏ kia
nhìn qua rất non mềm,thịt chắc chắn sẽ ngon hơn cái đứa chúng ta vừa ăn
đi!"Một tên khác lại lên tiếng và dùng ánh mắt như nhìn thức ăn mà nhìn
Mạc Tâm và Mạc Tư như chực nhào tới ăn thịt ngay vậy.
Cặp song
sinh bị ánh mắt đáng sợ của tên kia hù doạ,trực tiếp nép sau Mạc Lâm mà
run rẩy cả người,ngay cả tiếng khóc cũng không dám khóc to mà kìm nén
thành tiếng nức nở.
"Ai nha,con nhỏ kia cực kì xinh đẹp a,lão
đại,anh hưởng dụng nó xong thì phải cho bọn em hưởng thụ đó!"Lại một tên dùng ánh mắt bẩn thỉu nhìn từ trên xuống dưới Hàn Thiên Nguyệt không
chút kiêng kị nào.
"Â,từ mạt thế cho đến bây giờ,con nhỏ này là
nhìn ngon nhất mà tao từng thấy,cả cơ thể đầy đặn,nếu để nó nằm dưới
thân rên rỉ thì còn gì bằng."Tên được gọi là lão đại kia từ đầu tới cuối luôn dùng ánh mắt thèm khát nhìn Hàn Thiên Nguyệt,khi nghe đàn em nói
vậy cũng càng cười to mà nói ra ý nghĩ của mình.
"Bọn mày..."Mạc
Lâm tràn đầy tức giận đang muốn đi lên nói chuyện thì lập tức cả người
căng cứng lại,theo phản xa mà kéo hai đứa em mình lùi ra sau mấy bước.
Hắn vừa rồi muốn đi qua người Hàn Thiên Nguyệt thì lập tức cảm thấy bản
thân như rơi vào hầm băng ngàn năm vậy,lạnh đến tận trong xương cốt,vì
vậy mà theo phản ứng hắn lập tức lùi lại vài bước,hắn đã nhìn thấy dưới
chân của Hàn Thiên Nguyệt mặt đất đã có dấu hiệu đóng băng rồi.
Lúc này trong lòng hắn đã thầm đốt mấy cây nhang cho đám ngu ngốc kia
rồi,vị Hàn tiểu thư này tuyệt đối không phải là đồ ăn chay mà chân chính là một sát thần đó!
"Mạc Lâm."
"A,ơ,có tôi."Mạc Lâm vừa
nghe mình bị điểm danh thì lông tơ trên người thay nhau dựng đứng
lên,thật là một giọng nói lạnh đến không cảm xúc a~.
"Đem hai đứa nhỏ đi tầng trên đi."
Vẫn là giọng nói bình lặng không pha chút cảm xúc nào,nhưng như vậy càng
khiến ba anh em Mạc Lâm sau nhiều ngay sống chung với Hàn Thiên Nguyệt
cũng biết hiện tại cô đang cực kì tức giận.
"Được,tôi đi ngay đây!"Mạc Lâm không dám chừng chờ mà trực tiếp vác luôn hai đứa em của mình mà vắt chân lên cổ chạy lấy người.
Bớt đùa đi,nữ sát thần họ Hàn kia một khi tức giận thì tuyệt đối không đơn
giản chỉ là giết người không đâu.Ngày hôm qua hắn đã tận mắt nhìn cô ta
trực tiếp vài kiếm chém người cụt hai chân rồi tiếp đó là đá vào đám
tang thi gần đó nhìn bọn chúng bị từng chút từng chút bị tang thi ăn
mất,tiếp theo là chặt đứt đầu chúng,thật sự tính về sự tàn nhẫn,sợ là
khó có ai qua được vị Hàn tiểu thư này,quả nhiên là càng đẹp càng có độc a~.
Bất quá,hắn càng bội phục vị Hàn tiểu thư này,ở trong cái
thời người ăn thịt người như mạt thế này,càng tàn nhẫn càng sống lâu,nếu quá thiện lương thì trước sau gì cũng sẽ chết thảm không nhắm mắt.
Đám nam nhân kia nhìn thấy Mạc Lâm đem hai đứa trẻ chạy lên lầu 3 để lại
Hàn Thiên Nguyệt thì cũng không vội đuổi theo mà trên mặt lại càng trần
trụi hơn cảm xúc bẩn thỉu của mình.
"Ai da,xem ra bạn trai của cô em bỏ cô em lại rồi,chi bằng ở lại chơi với bọn đi,bọn anh tuyệt đối
không bạc đãi một đại mỹ nhân như cưng đâu!"Tên lão đại đứng lên mà bắt
đầu đi lại gần Hàn Thiên Nguyệt.
"Bọn mày có thích ăn thịt mình
không?"Hàn Thiên Nguyệt mặt vô biểu tình nhìn đám nam nhân trước mặt mà
môi khẽ cong lên một độ cong nhỏ.