Bỗng nhiên, hắn nhớ tới lời Tiết Thụ vừa nói lúc nãy, không nhịn được
suy nghĩ lung tung, nàng nửa đêm còn đoạt chăn của nhị đệ, là vì tướng
ngủkhông tốt sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tiết Tùng cũng ý thức được rằng hắn không khống chế bản thân được nữa rồi.
hắn nhớ tới buổi sáng ngày đó, nàng bị nhị đệ bá đạo ôm vào trong ngực, có phải cũng là vì tướng ngủ của nàng không tốt hay không? Cho nên nhị đệ chỉ
còn cách ôm chặt nàng?
hắn càng nhớ đến, buổi tối điên cuồng kia.Nàng trúng thuốc, nhiệt tình nóng bỏng cứ như không phải nàng. Nhưng lúc cao triều qua đi, nàng cũng thuận theo đôi chút. hắn nhớ rõ ràng, lần đầu
tiên sau khi kết thúc, hắn muốn mặc quần áo vào cho hai người, nàng lại
ôm chặt eo hắn không cho hắn động đậy, tựa như con mèo nhỏ vùi vào
ngựchắn, làm hại hắn không thể không nửa chống cánh tay, sợ đè nặng lên
người nàng. Sau đó, hắn chỉ còn cách nằm yên định chờ nàng ngủ say rồi
mới ngồi dậy, nhưng nàng lại chợt hừ nhẹ mấy tiếng, thân thể mềm mại
trần truồng vặn vẹo dưới thân hắn, xinh đẹp mị hoặc, nháy mắt làm tỉnh
lại phân thân nóng rực còn đang chôn trong người nàng... Hai tay nàng
liền vòng qua cổ hắn, hắn kìm lòng không đặng đỡ lấy hông nàng, lần nữa
trầm luân vì nàng, thật sâu đòi lấy, đưa nàng lên đỉnh, cũng triệt để
buông thả bản thân.
Đêm đó, hắn cũng không biết hai người đã dây
dưa bao nhiêu lần, hắn chỉ biết là, nàng cho hắn sung sướng mãn nguyện
chưa từng có.
Ánh mắt Tiết Tùng chậm rãi rơi xuống cánh môi đỏ
mọng mềm mại của Diệp Nha, hắn từng ngậm nó vào miệng, liếm mút bừa bãi, hương vị ngọt ngào...
“Đại ca, sao huynh không nói chuyện, muội đã nói nhanh quá sao?”
Diệp Nha chờ hồi lâu, vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Tiết Tùng.
Vừa ngẩng đầu, nàng liền ngây ngẩn cả người. Bởi vì nam nhân vừa nãy còn
ngồi đối diện với nàng, chẳng biết từ khi nào đã tiến sát lại gần
nàng.trên đầu còn quấn một vòng băng vải, gương mặt lạnh lùng, môi
mím thật chặt, khoảng cách càng lúc càng gần... Tim đột nhiên đập loạn
nhịp, trong chốc lát nàng không biết nên phản ứng thế nào, thấp thỏm
muốn nói gì đó, lý trí lại bị đôi mắt phượng hẹp dài của đối phương cắn
nuốt, chỉ có thể nhìn hắn từng chút một lại gần.
Diệp Nha khẩn trương sắp không thể thở nổi, vì vậy hơi hé mở môi.