“Ngươi sợ thân thể y không chịu nổi tra tấn, cho nên muốn tổn thương tâm y, ra vẻ yêu thương thích thượng y, chìu chuộng y hết mực, sau liền một cước đem người đá văng. Này … thực sự so với khổ hình còn đáng sợ hơn,
Long Vô Ba, ngươi quả nhiên đủ hung ác.”
Long Vô Ba không thừa
nhận cũng không phủ nhận, chỉ nâng tay dâng chén rượu lên môi từ từ uống cạn, bên môi lại hé ra nụ cười tươi đến thản nhiên)
Đệ nhị thập tứ chương
Long Vô Ba nói đúng, y thực sự đã yêu hắn.
Vượt qua cả linh hồn, thậm chí hai từ yêu thích này cũng không thể thốt thành lời.
Từ nhỏ đến lớn, phàm là thứ Long Vô Ba muốn, hắn tổng hội hao hết tâm mà
tìm về, hiện giờ hắn muốn tâm y, hắn sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Long Vô Ba với y hắn mà nói, không chỉ là huynh đệ mà còn là tình nhân. Là thứ quan trọng nhất tồn tại trên đời này..
Chỉ là một nụ hôn nhẹ thôi, dường như đã lấy hết mọi dũng khí của y. Long
Tĩnh Thủy nhẹ nhàng nằm phục cả người trên mặt bàn, ngón tay khẽ vuốt ve nét mặt tinh xảo của người trong tranh.
Một lát sau, y chợt nở nụ cười, thật cẩn thận đem bức họa thu vào trong ngực, đứng dậy bước ra cửa.
Ngày ấy, Long Vô Ba muốn y họa cho mình một bức tranh, vẻ mặt thập phần nghiêm túc, hiện giờ thấy vật này, hẳn rất cao hứng đi?
Y nhớ tới ánh mắt sáng ngời của người nọ, trong lòng liền sinh ra vô hạn
yêu thương, cho dù trước mắt có gặp bao nhiêu gian nan hiểm trở, y cũng
không cho phép mình sợ hãi.
Một khi thừa nhận tâm ý mình, khi đã
nhận định con đường này, chỉ có thể tiến tới, nghĩ vậy trong lòng Long
Tĩnh Thủy liền cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, ngay cả thân thể xưa nay suy yếu cũng có chuyển biến tốt hơn, toàn tâm toàn ý đi gặp Long Vô Ba.
Đáng tiếc khi y tới thư phòng trong Thiên điện Long
Cung, mới biết kẻ nên lúc này ngồi xử lý chính vụ lại không có ở đấy, mà lại chạy tới đình nghỉ mát bên kia ngắm hoa. Vì thế y đành phải tiếp
tục đi tìm người, dọc theo thật nhiều hành lang dài, đi một hồi rất lâu, mới nhìn thấy ngói xanh màu ngọc lưu ly, mái đình cong cong bốn phía.
Xung quanh đình nghỉ mát đủ loại kỳ hoa dị thảo, cũng có núi giả loạn
thạch san sát trong đó, cảnh sắc thập phần khác biệt nhau.
Xa xa
nhìn đến, quả nhiên thấy Long Vô Ba đang ngồi ở bên trong uống rượu, mà
bên cạnh hắn, là cái vị phong lưu tiêu sái bất thường Hồ Vương.
Long Tĩnh Thủy cùng Hồ Vương chỉ có đếm mặt chi duyên, nhưng nghĩ đến lúc
trước vị ấy lời nói cùng hành xử khinh bạc, trong lòng có chút không
thoải mái, do dự mới tiến lên vài bước, nhưng rốt cục vẫn quyết định
quay đầu rời đi. Dù sao tới ban đêm liền có thể nhìn thấy Long Vô Ba, dù có thiên ngôn vạn ngữ, cũng không thể nóng lòng.
Nhưng khi y vừa mới xoay người, chợt nghe trong đình truyền đến tiếng cười to của Hồ
Vương, nói lớn: “Long huynh, ta mỗi lần đánh đố đều bại bởi ngươi, thật
sự là một chút ý tứ cũng không có.”
“Một khi đã như vậy, sao lại còn muốn cùng ta ngoạn?”
“Ai kêu ngươi luôn kiêu ngạo như vậy? Nói cái gì chỉ cần ta bằng lòng ở
Long Cung lâu mấy ngày, có thể làm cho đại mỹ nhân kia yêu thích ngươi,
hanh, ta sao có thể để cho ngươi càn rỡ như vậy.”
Cả hai lời nói
không đầu không đuôi, không biết là có nghĩa gì, Long Tĩnh Thủy nghe
được lại động trong lòng, lập tức dừng cước bộ. Y biết mình nên lập tức
rời đi, làm như chưa tới nơi này, nhưng cơ thể lại không nghe sai khiến, từ từ tiến về phía sau hành lang, giương mắt hướng nhìn hai người ở
trong đình.
[lotus: nói tóm lại là em muốn nghe lén ngươì ta chứ
gì còn bày đặt ra vẻ ta đây *hứ*; Thủy nhi: không có! Không có nghe lén
a, chỉ là..chỉ là tò mò ……phải tò mò mà thôi….]
Long Vô Ba vươn tay thay Hồ Vương rót một chén rượu, cười nói: ” Thật xấu hổ a, chỉ sợ lần này ngươi lại phải thua nữa rồi.”
“Di? Ngươi thật sự làm được?” Hồ ly xinh đẹp mắt loan loan, có chút không
cam lòng, “Ta xem mỹ nhân kia thật quá lãnh đạm, không giống đối với
ngươi có chút tình ý gì nha.”
Long Vô Ba mỉm cười, ngón tay trắng nõn như ngọc chuyển động chén rượu, trong đôi mắt lưu ly hẹp dài tràn
đầy sắc màu: “Ta một khi đã muốn thứ gì…… Tuyệt không có chuyện vượt
khỏi tầm tay.”
Hắn ngữ khí hết sức bình thản, Hồ Vương bất giác
phát lạnh sau lưng, có chút khó khăn, gượng cười nói: “Nếu ta nhớ không
lầm, người kia hình như là cừu gia của ngươi đi? Ngươi cho tới bây giờ
đều là kẻ có cừu tất báo, người ta tổn thương ngươi, ngươi nhất định
phải thập phần hồi báo hơn cả trong quá khứ. Cả một nhóm đường huynh
đường đệ ngươi, tất cả đều bị tra tấn đến nhìn không ra hình dạng, vì
sao chỉ có y là ngoại lệ?”
Long Vô Ba cười cười, cúi nhẹ đầu che
khuất tình tự trong mắt, ôn nhu nói: “Thân thể y rất kém, chỉ cần gây
sức ép một chút, liền đau đến chết đi sống lại……”
“A, thì ra
thế.” Hồ Vương bừng tỉnh đại ngộ đập tay mạnh vào mặt bàn, hào khởi nói: “Ngươi sợ thân thể y không chịu nổi tra tấn, cho nên muốn tổn thương
tâm y, ra vẻ yêu thương thích thượng y, chìu chuộng y hết mực, sau liền
một cước đem người đá văng. Này … thực sự so với khổ hình còn đáng sợ
hơn, Long Vô Ba, ngươi quả nhiên đủ hung ác.”
Long Vô Ba không
thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nâng tay dâng chén rượu lên môi từ từ uống cạn, bên môi lại hé ra nụ cười tươi đến thản nhiên.Vẻ mặt gian
gian mang vài phần tà khí y như người trong tranh, làm người ta thần hồn điên đảo, ý loạn tình mê, cho dù biết rõ tiền phương là vạn trượng vực
sâu, cũng sẽ kìm lòng không đậu đích thả người nhảy xuống…
…… Tan xương nát thịt.
Long Tĩnh Thủy đầu ngón tay run rẩy, gắt gao bám trụ lấy hành lang, thực cảm thấy mình dường như vừa mới rơi xuống vực sâu vạn trượng, cơ thể như
muốn vỡ nát ra.
Y cách rất gần họ, lẽ ra vô cùng dễ bị phát hiện, chỉ là trên người không có chút linh lực, nên không một ai nhận ra.
Đúng rồi, tuy rằng y không mấy để ý, nhưng cho tới bây giờ Long Vô Ba vẫn không có ý muốn giải cấm dược trên người y.
Đây là thái độ đối đãi với tình nhân sao?
Hay là, từ đầu tới cuối chỉ là gặp dịp mà chơi?
Trong đình, hai người vẫn nói cười đùa giỡn, bốn phía kỳ hoa dị thảo khoe sắc đua nở vô cùng xinh đẹp. Duy chỉ có trong lòng Long Tĩnh Thủy phiên
giang đảo hải sông cuộn biển gầm hàm trứ đau đớn, bên tai ông ông tác
hưởng, giống như trời sụp đất lỡ.
Y cắn chặt khóe môi, miệng rất
nhanh liền tỏa mùi tanh của máu tươi, mất rất nhiều khí lực, mới miễn
cưỡng đứng thẳng thân thể, từng bước từng bước một đi trở về.
Y
nhớ tới ngày đó, nhớ đến cái hôm sau khi hôn mê tỉnh lại, Long Vô Ba đột nhiên nói yêu y, lại nghĩ tới Long Vô Ba ngày đêm quấn quít lấy y,
trong mắt lại chất chứa vô tận tình ái…… Nguyên lai hết thảy tất cả đều
là giả.
Long Vô Ba không phải là xóa bỏ mọi ân oán tình cừu mà
chỉ là thay đổi một phương pháp tàn nhẫn độc ác hơn trước để tra tấn
hành hạ y.
Long Vô Ba không tái thương tổn cơ thể y, nhưng lại
dùng đến lợi khí tối sắc bén, tối lợi hại, tối vô tình, một đao một đao
cắt nát tim y. Làm cho tâm y đau đớn như bị xé nát, thập phần thống khổ.
Thật là buồn cười.
Sao y lại có thể dễ dàng tin tưởng Long Vô Ba, tin tưởng hắn thay đổi tâm tính, ngu xuẩn đến nổi đi yêu thượng đệ đệ mình.
Long Vô Ba nhìn y thống khổ cùng giãy dụa, nhìn y ghen tị, nhìn y trốn không thể trốn mà rơi vào tay, trong lòng có thể nghĩ gì chứ?
Ha……ha……ha, đương nhiên là vô cùng đắc ý rồi?
Long Tĩnh Thủy bước chân siêu vẹo, rồi lại té mạnh lăn một vòng trên mặt
đất, bức họa trong ngực cũng vì thế mà rơi ra ngoài —— là một bức tranh
họa người, người trong tranh dung nhan như ngọc, so với vị Long Vương
đại nhân ngồi uống rượu trong đình kia chỉ thiếu vài phần tà khí nhưng
lại chứa chút nhu tình.
Đây là Long Vô Ba mà trong lòng y cảm nhận.
Là chính con người mà người nọ đã dựng lên…….. biểu hiện giả dối lừa mình dối người.
Sắc mặt Long Tĩnh Thủy trở nên trắng bệch, lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi, y chợt nhếch miệng cười, cúi đầu cười ra tiếng. Nhặt bức họa kế bên
lên, ánh mắt sâu lắng nhìn người trong tranh, sau ra sức vung tay chậm
rãi từ từ xé rách bức họa đau thấu tâm kia.
“Ta yêu ngươi.”
“Ta căn bản không hiếm lạ ngôi vị Long Vương này, cái ta muốn …… chỉ có đại ca ngươi mà thôi.”
“Đại ca……”
Một vết rách thật dài từ chân mày kéo dài đến khóe môi đang nở nụ cười của
người trong tranh cứ thế mà đi xuống, Long Tĩnh Thủy cắn chặt răng, cảm
giác trong lòng từng đợt run rẩy nổi lên, đau đớn thấu tâm.
Bất quá không sao, rất nhanh sẽ không đau nữa.
Bởi vì y chỉ đau một chút……….tựa như kim đâm vào tim, nhói đau chỉ một chút thô.