Lưu Diệp nói rất nhanh, cô chưa từng có kinh nghiệm đối mặt với việc này,
nhưng khi lưu loát nói hết suy nghĩ của mình trước mặt mấy nghìn người,
cô thật sự cảm thấy thoải mái trong lòng, giống như được ăn đá bào ngon
miệng vào giữa ngày hè nóng nực.
Đây chắc chắn là cảm giác nhẹ nhõm, sau khi thở phào một hơi thật dài.
Thế nhưng, ở đại sảnh hội nghị lại lặng ngắt như tờ, rất nhanh, Lưu Diệp đã nhận ra ánh mắt những người kia nhìn cô có gì đó không hợp lẽ thường.
Trước đó, những người nọ nhìn cô bằng ánh mắt tò mò xen lẫn khinh thường, đến lúc này, họ lại im bặt.
Họ đã bị người phụ nữ tưởng như là bình hoa này đe dọa đến đường cùng.
Lưu Diệp cũng im lặng, cô không cần phân tích tâm lý của những người kia
làm gì, sau khi dứt lời, lập tức trầm mặt bước ra ngoài.
Cơ bản là vì bụng đang rất đau!
Đau bụng kinh không phải bệnh đặc biệt, nhưng đau đớn nó mang lại đúng là giết người!
Đợi Lưu Diệp phờ phạc ỉu xìu chạy về địa bàn của Khương Gia Quân, vệ sĩ bên cạnh cũng nhìn ra tình huống của cô không ổn.
Sắc mặt Lưu Diệp trắng bệt, dù như vậy, Lưu Diệp vẫn kiên quyết muốn “cùng” ăn cơm với Khương Nhiên.
Chờ lần này cô đi, Quan Chỉ cũng không nhẫn tâm, ra vẻ khuyên nhủ cô giữ
gìn sức khỏe, mặc kệ hoàn cảnh tốt ra sao, hơn nữa gần đây bên ngoài
thời tiết luôn luôn âm u mà ở ngoài kia nhiệt độ cũng khá thấp, tội gì
cô phải đứng ở ngoài đón gió lạnh chứ.
Nhưng vẫn không chống lại được sự kiên trì của Lưu Diệp.
Lưu Diệp tựa lưng vào cửa phòng Khương Nhiên, chung quy là cơ thể vào giai
đoạn đến tháng khá yếu ớt, hơn nữa lần đau bụng kinh này còn mãnh liệt
đến thế, Lưu Diệp nghi ngờ nó có liên quan rất lớn đến áp lực gần đây.
Khoác thêm một cái áo gió rồi nhìn từng món ăn được bưng lên, trước đó cô còn có thể ăn mấy phần, giờ lại chẳng còn chút khẩu vị nào, thấy cái gì
cũng không muốn động đũa.
Cô kiên trì, cứng rắn nhét thức ăn vào miệng, nhưng đồ ăn vào miệng cứ như không có vị, ngay cả nuốt xuống cũng chẳng được.
Rốt cuộc, cô cũng không chịu nổi nữa, cô đã dùng tất cả các cách rồi, dù là khuyên bảo, hay cổ vũ, thậm chí còn cầu xin Khương Nhiên ra gặp mặt,
nhưng Khương Nhiên vẫn bất động, khăng khăng ẩn mình sau cửa gỗ giống
như con rùa chỉ biết rụt đầu vào vỏ, đừng nói là cô, ngay cả người bên
ngoài cũng không gặp được anh, ngay cả công việc anh cũng bỏ mặc không
xử lí.
Lưu Diệp thật sự uất ức đến cực điểm, cô không biết phải
làm gì với Khương Nhiên nữa, cô đã nỗ lực kiên cường hết sức rồi, thế
nhưng anh vẫn không chịu bỏ lòng kiêu ngạo của chính anh xuống, anh như
con nhím bị tổn thương xù hết gai lên đâm người khác đau đớn mà chẳng hề kiêng dè một ai, cứ thế mà tách mình ra khỏi thế giới.
Nhưng không thể để thế này mãi được.
Cô rất khó chịu, nghẹn ngào nói: "Khương Nhiên, em khó chịu lắm, bụng em đau quá... Anh ra nhìn này..."
Chữ em còn chưa nói hết, Lưu Diệp đã thấy cánh cửa gỗ vốn khép chặt từ từ hé mở.
Mà người đứng ở trong đó, chính là Khương Nhiên đang mặc quân phục.
Lần này Khương Nhiên chịu ra ngoài quả thực ngoài dự đoán của Lưu Diệp, cô
cho rằng Khương Nhiên tự giam mình trong phòng thể nào cũng sa sút tinh
thần đến cực điểm, lúc ra ngoài chắc chắn người ngợm lôi thôi, râu ria
xồm xoàm.
Kết quả, người đàn ông đang đứng ở cửa vẫn sạch sẽ gọn
gàng, đừng nói gì mà râu ria xồm xoàm, ngay cả quần áo anh đang mặc cũng chỉnh tề, chẳng có nếp nhăn nào, nhìn một lượt từ cổ áo đến măng-sét
càng thẳng thớm hơn, tóc đã được chải chuốt gọn gàng, chỉ là thoạt nhìn
thì gầy đi một chút mà thôi.
Lưu Diệp tức khắc thừ người ra, cô nhìn anh không chớp mắt.
Nhưng vẻ mặt của anh lại khác ngày thường quá xa, ít nhất, theo sự quan sát
của Lưu Diệp, anh đã không còn thần thái phấn chấn như trước nữa.
Anh không cảm xúc nhìn cô, sau một lúc lâu mới lạnh nhạt nói: "Đau bụng mà vẫn đi đi lại lại, ngại chưa đủ khó chịu à?"
Dứt lời, anh đi đến trước mặt cô, nếu là trước đây, chắc chắn Khương Nhiên
sẽ kéo cô dậy rồi dắt đi, nhưng Khương Nhiên của hiện tại không làm thế.
Anh chỉ hất hất cằm, ý bảo cô mau đứng lên, đừng ngồi dưới đất.
Lưu Diệp hấp tấp đứng lên, cô vốn có rất nhiều lời muốn nói với Khương
Nhiên, nhưng khi chân chính đối diện với anh, ngược lại cô không biết
nên mở đầu câu chuyện của họ thế nào.
Cô muốn an ủi anh, yếu ớt ôm anh nói không sao cả.
Nhưng đợi Khương Nhiên quay lại, anh chỉ còn là một núi băng biết di chuyển.
Bản thân Lưu Diệp đang chịu sự hành hạ từ cơn đau khi hành kinh, sợ nhất là cảm lạnh, thế mà giờ lại bị Khương tảng băng đông lạnh, khiến tim cô
thắt lại.
Cô tái mặt đứng sau lưng Khương Nhiên, Khương Nhiên cũng không nói gì.
Hai người cùng nhau về Hạ cung, chỉ là hiện giờ bầu không khí ngọt ngào khi xưa trong Hạ cung đã biến mất.
Trong lòng Lưu Diệp có nỗi khổ tâm, cô thử đưa tay chạm vào Khương nhiên,
nhưng vừa mới đụng vào cánh tay anh, Khương Nhiên đã né sang chỗ khác.
Tiếp đó, thoạt nhìn thì dường như họ đã khôi phục bình thường, mỗi ngày đều
ăn cơm rồi ngủ như trước, chẳng có gì thay đổi, Khương Nhiên vẫn là
Khương Nhiên thích sạch sẽ, sau khi dọn dẹp phòng xong xuôi, anh sẽ im
lặng treo quần áo của Lưu Diệp lên móc.
Anh cũng không khắt khe
với cô, chỉ là không gần gũi với cô nữa, không tiếp tục đụng chạm cô,
cũng không dõi mắt theo bóng cô như trước.
Ngoại trừ việc hai người không còn là người thương, tất cả đều như cũ.
Lưu Diệp ôm tâm sự nặng nề tích tụ, cô cũng không đến nỗi thèm khát Khương
Nhiên chạm vào mình, nếu Khương Nhiên có gánh nặng tâm lý, cô có thể
thông cảm cho anh, không muốn quan hệ như vậy thì thôi, nhưng bây giờ,
rất bất thường.
Đối với cô, Khương Nhiên hoàn toàn giữ thái độ
trốn tránh, rõ ràng trong hai người họ ai cũng không có lỗi, hơn nữa Lưu Diệp có phần nghi ngờ kết quả kiểm tra kia, dù sao thế giới này cũng có quá nhiều chuyện không đáng tin, huống hồ lúc ấy còn chẳng có phụ nữ
xuất hiện, sao có thể tin tưởng hoàn toàn vào cách thức kiểm tra chứ,
nhỡ sai thì sao?
Trong mắt cô, nhìn thế nào Khương Nhiên cũng không giống đàn ông vô sinh.
Chỉ là Lưu Diệp không biết nên tìm ai thảo luận chuyện này, hiện giờ đừng
nói gì đến khuyên Khương Nhiên đi kiểm tra, chỉ nói chuyện với anh thôi
cũng là một vấn đề khó giải quyết.
Trùng hợp, hôm đó Lưu Diệp đi kiểm tra sức khỏe, đột nhiên thấy Mậu Thần trong nhóm nhân viên công tác.
Cô không quen những người khác, nhưng Mậu Thần cũng có thể được coi là
người quen cũ của cô, không chỉ nhân phẩm tốt, mà còn là người học y,
cho dù anh ta học về gene hay thứ gì khác, tóm lại vẫn có kiến thức hơn
cô.
Bản thân Lưu Diệp không tiện ra mặt, cô cũng không dám làm
phiền người khác, đành tìm Điền Thất, nhờ Điền Thất liên hệ với Mậu Thần giúp mình.
Thế nhưng, chờ tới khi Lưu Diệp gặp Mậu Thần, anh ta y chang kẻ trộm, vẻ mặt hoảng hốt, lén lén lút lút, hình như còn mang
theo vẻ ngượng ngùng quái dị, vừa thấy cô đã tuôn ồ ạt các vấn đề về
luân lý đạo đức, rồi đến xã hội học, cha con học....
Lưu Diệp
nghe đến ngớ ngẩn, song, đến khi Mậu Thần dừng lại, vẻ mặt ửng hồng e
lệ, như muốn tới gần cô nhưng không dám, cô mới hiểu được mấy lời linh
tinh lúc đầu, ngay tức khắc, trong đầu cô chỉ còn suy nghĩ muốn đá bay
gã Mậu Thần ra ngoài, anh ta nghĩ rằng cô muốn mượn tinh trùng nòi giống của anh ta à?
Cô nhanh chóng tỏ ra nghiêm túc, nói: "Anh đừng
sợ, tôi không tìm anh đến để mượn nòi giống đâu, tôi chỉ tìm anh để hỏi
mấy chuyện thôi."
Lần này đổi thành con mọt sách Mậu Thần trợn
tròn mắt, anh ta đã chuẩn bị xong tinh thần bị Khương Gia Quân tiêu diệt chứng cớ, hủy xác không để lại dấu vết sau khi cho mượn nòi giống rồi
mà....
Kết quả...
Vẻ mặt anh ta chuyển thành vô cùng thất vọng.
Lưu Diệp không để ý tới anh ta, nghiêm mặt nói tiếp: "Tôi muốn biết các anh kiểm tra đàn ông như thế nào, phương pháp có đáng tin không? Hơn nữa
rốt cuộc vấn đề của Khương Nhiên là gì, anh biết chứ?"
Vẻ mặt Mậu Thần mất mát, khó xử nói: "Tôi chỉ mới thấy trên truyền hình giống chị
thôi, vấn đề cụ thể của Khương Nhiên là gì, tôi cũng không rõ lắm,
nghiên cứu chính của tôi là cấu trúc cơ thể phụ nữ, lúc nghiên cứu cũng
so sánh với đàn ông vài điểm."
Lưu Diệp không để ý câu trả lời từ chối của anh ta, người khác thì cô không biết, vậy nên miễn là Mậu Thần hiểu biết nhiều hơn cô là được.
Vấn đề duy nhất hiện giờ chính
là thái độ kiêu kỳ của Khương Nhiên, muốn anh đồng ý kiểm tra bệnh một
lần nữa, chưa nói tới việc cô không biết đề xuất thế nào, vừa nghĩ đã
biết chuyện khó thành.
Đi khám khi biết mình có dấu hiệu của bệnh là chuyện rất đỗi bình thường, nếu kết quả kiểm tra cho đáp án mình
dương tính với bệnh thì cam chịu số phận còn chấp nhận được, đằng này
không khám cũng chẳng làm gì, đó không phải tính cách của cô.
Lưu Diệp vẫn khá tin tưởng vào nhân phẩm của một con mọt sách như Mậu Thần, cô không vòng vèo, nói thẳng với Mậu Thần: "Anh cứ tìm hiểu xem cách
kiểm tra cửa khẩu ** giống có chỗ nào nhầm lẫn không, tôi cũng không nhờ anh việc gì khác đâu, anh chỉ cần kiểm tra một chút thôi mà? Chỉ là
nhất định phải giữ bí mật thôi..."
Mậu Thần vốn không định nhận lời cô.
Nhưng nói đến đây, Lưu Diệp đã sốt ruột, cô uy hiếp Mậu Thần: "Nếu anh không
nhận lời, tôi sẽ kể hết chuyện năm đó giữa chúng ta ra đấy, mà hình như
tôi nhớ anh còn liên tục chỉ định tôi suốt một tháng..."
Mậu Thần giật mình, anh ta không muốn nếm thêm quả đắng này lần nữa.
Năm đó, cũng bởi vì "Chuyện cũ khó quên của anh ta và cô" khi Vũ Mị công bố chuyện anh ta tìm Lưu Diệp tiếp khách ** khiến cho anh ta suýt bị giẫm
bẹp bởi tinh thần quần chúng của những người trong sở nghiên cứu, giờ
vất vả mãi mới đổi được hoàn cảnh mới, nếu để những người đó biết được
mình từng có quá khứ đen tối như thế...
Mậu Thần đau khổ nhận lời.
Hiện giờ chỉ còn vấn đề làm cửa khẩu ** thế nào, Lưu Diệp và Mậu Thần thảo luận đến dụng cụ chuyên dụng.
Lúc về đến Hạ cung, lòng cô nặng nề hẳn, nếu để lộ chuyện này cho Khương Nhiên biết, chắc chắn anh sẽ không đồng ý.
Dạo này Khương Nhiên vẫn chưa chịu liếc nhìn cô một cái.
Lưu Diệp thở sâu một hơi, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có duy nhất cách này thôi.
Đợi ăn cơm xong xuôi, hai người cũng tắm xong hết cả đã là giờ ngủ, ngày
trước Lưu Diệp đều nằm ngủ một cách ngoan ngoãn, còn Khương Nhiên thì
nằm nghỉ trên ghế sofa, hai người không ai nói gì, im lặng giống như chỉ là hai người bạn ngủ cùng phòng.
Lần này dĩ nhiên Lưu Diệp không tỏ ra ngoan ngoãn nữa, cô trầm trọng đến trước mặt Khương Nhiên, Khương Nhiên đã sớm nghiêng người ngủ từ bao giờ.
Nhưng Lưu Diệp đoán chắc chắn anh biết mình đến cạnh ghế, lỗ tai anh rất thính, hơn nữa dạo này Khương Nhiên luôn ngủ không yên.
Mỗi tối cô đều có thể nghe thấy tiếng động khi anh xoay người, thật ra nghĩ cũng dễ hiểu thôi, họ đều không quen nằm một mình, giờ lại nằm trơ
trọi, trong lúc nhất thời chắc chắn không thích nghi kịp.
Tim cô
đập rất nhanh, trước kia cô chưa bao giờ có gan lớn như hôm nay, khi ấy, dù ngẫu nhiên có dũng khí chủ động, cũng đều dưới sự ám chỉ của Khương
Nhiên, hơn nữa còn chưa kịp làm gì, Khương Nhiên đã không kìm được đẩy
cô ngã xuống rồi.
Rất dễ nhận ra lần này Khương Nhiên kháng cự cô.
Nhưng cô cần phải làm việc này...
Lưu Diệp hơi khẩn trương, trước hết, cô ngắm gương mặt khi ngủ của Khương
Nhiên, không ngừng nạp dũng khí cho chính mình, một anh chàng điển trai
đến thế này cơ mà, dù cho đây chỉ là tình một đêm thì người được lợi
cũng là mình, huống hồ còn là người mình yêu, chủ động thì sao chứ,
không mất mặt!!
Âm thầm xây dựng nền tảng vững chắc cho mình
xong, Lưu Diệp liền hôn xuống vành tai của Khương Nhiên, nơi mẫn cảm của anh không nhiều lắm, nhưng anh từng nói, nếu cô hôn tai anh, anh sẽ rất vui.
Nhưng rõ ràng, lần này Khương Nhiên tránh đi, hơn nữa anh
cũng chẳng thèm hé mắt, hiển nhiên nhìn qua cũng biết Khương Nhiên không muốn tiếp tục.
Lưu Diệp cũng hơi e dè.
Cô tiến lùi không
được đứng bên cạnh Khương Nhiên, thật sự thì cũng không ham muốn gì lắm, tuy rằng đã lâu rồi họ chưa vận động cơ thể, cô vươn tay chạm vào ngón
tay Khương Nhiên, thầm nghĩ, chỉ cần được anh nắm tay, săn sóc mình
trong mỗi bữa là đủ rồi.
Có em bé hay không, nòi giống thế nào, Lưu Diệp đã buông bỏ từ lâu rồi.
Lưu Diệp vuốt ve ngón tay anh từng cái một, giống như đứa bé chịu uất ức
lớn lắm, không ngừng vuốt tay anh, hi vọng đối phương đổi ý.
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng Khương Nhiên cũng mở mắt ngồi dậy.
Chỉ là trong mắt anh chẳng có tí ti dịu dàng, mà chỉ có tức giận ngút trời.
Suy cho cùng, Lưu Diệp vẫn bị ánh mắt ấy làm cho tổn thương, nhưng sau đó,
rất nhanh cô lại tiếp tục hôn anh, như muốn đọ sức thắng thua.
Lúc bấy giờ, cô rất dứt khoát trao nụ hôn lên môi Khương Nhiên, biết rõ Khương Nhiên sẽ mất hứng, nhưng cô vẫn cắn cắn môi anh.
Khương Nhiên nhanh chóng mím môi thật chặt hòng so tài với cô.
Lưu Diệp nỗ lực mút môi của anh vào, đầu lưỡi linh hoạt liếm quanh, tay cô
vuốt ve cơ thể Khương Nhiên giống như động tác anh đã từng làm: bất kể
mình kháng cự thế nào, anh vẫn hôn thắm thiết.
Giờ cô phản đòn đây, hơn nữa người trên cả thế giới này đều biết vào lần đầu họ gặp nhau, cô đã độc chiếm anh **!!
Cô không thể để mình gánh oan uổng một cách vô lý được!!
Dù cho phải dùng vũ lực, cô cũng phải xử lí cho xong việc này!!
Song, bất kể cô làm thế nào, anh vẫn không chịu hé miệng, tuy nhiên, Lưu Diệp cảm nhận được: cơ thể anh đang có sự thay đổi.
Lá gan cô theo đó mà lớn lên, bắt đầu cởi quần áo của mình và Khương
Nhiên, Khương Nhiên toan đẩy cô ra, chỉ cần anh có ý muốn đẩy cô thì chỉ cần khẽ đẩy một cái là được, nhưng "quái lực" Khương Nhiên lúc này lại
giống như người không có “quái lực”, đẩy cô mấy lần cũng chưa thắng
được.
Lưu Diệp càng bấu víu anh như bạch tuộc tám chân, cơ thể cô bại lộ hoàn toàn trước mắt Khương Nhiên.
Đó là hình ảnh khiến con người ta sục sôi máu nóng, cơ thể hai người run rẩy quấn quýt.
Dần dần cũng chẳng ai kìm chế nổi nữa, họ dùng sức ôm lấy đối phương.
Lưu Diệp cảm thấy đau đớn lan tràn, sức lực của Khương Nhiên lớn hơn trước rất nhiều.
Nhưng cô không muốn, tư thế này kích thích hơn trước kia quá nhiều, lúc anh
tiến vào, cô lại phải chịu cơn đau thấu xương, khiến cô không ngừng hít
sâu thả lỏng người.
Đây là cách thức gần gũi nhất, lí trí của họ đều biến mất rất nhanh, cuồng nhiệt vận động.
Tay, cơ thể, môi chạm vào nhau, quấn quýt đối phương... Ham muốn độc chiếm
đối phương càng nhiều, không phải vì kéo dài chủng tộc, cũng không phải
vì thế giới này, chỉ đơn giản vì họ muốn thế...
Chờ tất cả qua
đi, Lưu Diệp vẫn chưa hồi phục tinh thần sau dư âm, nhưng Khương Nhiên
đang ôm cô hình như lại bị kích thích, đến cả nhìn cô cũng không nhìn,
anh vọt dậy rồi lao vào phòng tắm.
Trong lòng Lưu Diệp trống
rỗng, nhưng cô không để ý thái độ lạnh lùng của anh nữa, cũng may anh đi tắm rửa, không thì cô cũng chẳng có thời gian để Lưu Diệp làm thêm mấy
việc.
Cô phải nhanh chân, thừa dịp đồ chơi này còn tác dụng, lấy
dịch ở trong người ra, Lưu Diệp chưa từng ngờ được, có một ngày mình lại làm chuyện ghê tởm đến vậy.
Tuy nhiên, vì không có kinh nghiệm,
nên cô còn luống cuống tay chân, chuyện ngoài dự liệu đã xảy ra, mấy
phút sau, cửa phòng tắm mở ra…
Khương Nhiên gần như lao ra ngoài, cho nên anh ngay tức khắc thấy cảnh tay Lưu Diệp đang cầm dụng cụ thực
hiện động tác có độ khó cao. Thấy dáng vẻ cô thế này, không cần giải
thích, anh cũng hiểu cô đang muốn làm gì.
Đây rõ ràng là vì thứ kia, mà mục đích lấy thứ đó không cần nói cũng biết.
Khương Nhiên im lặng bước tới, trên mặt không chút cảm xúc.
Lưu Diệp chỉ ngồi nửa người, Khương Nhiên đứng cao hơn, lúc này anh trông anh càng giống như đang hạ mình nhìn Lưu Diệp.
Anh cũng không nói gì, chỉ dùng một cước đá văng dụng cụ trong tay cô.
Dụng cụ lăn hai vòng trên đất rồi phát ra tiếng nứt.
Lưu Diệp không hé răng.
Mắt cô đã ửng đỏ, nhưng cô vẫn gắng kìm nén nước mắt.
Chân cô run run, mắt thấy Khương Nhiên sắp rời đi, Lưu Diệp đột nhiên gọi: "Khương Nhiên."
Giọng cô đầy xót xa, "Em không cần chúng ta phải có đứa bé... Em cũng không cần người đàn ông khác..."
Đôi mắt Lưu Diệp long lanh những giọt nước mắt, "Bởi vì... bởi vì... em
thật lòng thích anh, có đứa bé của anh hay không cũng chẳng sao cả, em
làm thế, chỉ vì không muốn anh khổ sở, em cứ nghĩ rằng, có lẽ sau khi
kiểm tra kết quả, nếu nó có vấn đề thật anh cũng không cần tiếp tục chật vật, hơn nữa cho dù mắc bệnh thật cũng không hề gì, ở thế giới của em,
vô sinh thì đi trị, không chữa được thì nghĩ cách giải quyết... Cứ sa
sút tinh thần mãi cũng không phải cách hay..."