Lúc Doãn Chính Đạc về đến nhà thì Lê Diệp đang dọn chỗ quần áo mới mua
cho Hi Hi. Thằng bé mới mặc thử vào người là đã thích ngay, cũng vừa
khít nữa, nên cô phải giặt rồi mới để thằng bé mặc được. Thấy Doãn Chính Đạc vào, cô gọi anh, “Sao về nhanh thế? Có đưa cô ấy về đến nhà không?”
“Dốt!”, anh bực tức, sắc mặt tối sầm.
Lê Diệp không hiểu sao anh lại có thái độ này, cô cầm chiếc áo khoác mới mua đưa cho anh, “Anh nói gì đấy?”
Anh cao giọng, “Anh bảo em dốt!”
Chả có lý do gì cũng mắng người ta, kể cả người dễ tính cũng thấy khó chịu, Lê Diệp nhíu mày, “Anh tức vì em bảo anh đưa cô ấy về hả?”
“Chuyện làm anh tức nhất là chuyện khác, đấy là một trong số nguyên nhân.”,
Doãn Chính Đạc liếc xéo cô, “Anh bảo này, là tại vì em chậm hiểu hay là
em yên tâm với anh? Cái cô kia có suy nghĩ khác với anh mà em không nhìn ra à?”
“Cô ấy có suy nghĩ gì? Em không biết, anh nói thẳng ra xem nào.”
Anh chịu thua cô luôn, “Cái đồ, dốt!”. Anh càng bực hơn, “Cô ta muốn cướp chồng em mà em không nhận ra à?”
Anh nói vậy khiến Lê Diệp giật mình…
Thật ra đây là lần đầu tiên anh tự xưng mình là chồng cô, nhất là nói chuyện người khác muốn cướp chồng cô, khiến cô có chút thất thần. Cô cũng
không biết anh nhận ra chuyện này từ đâu, bởi đã lâu rồi cô không gặp
Quan Khanh Khanh, lần trước cô ta có đến tham dự sự kiện ở công ty,
nhưng cô lại ở phòng nghỉ nên không chạm mặt. Lần đó cô ta gặp Doãn
Chính Đạc, đã xảy ra chuyện gì? Sau hôm đó là hôm nay, cô vô tình gặp cô ta, không thể vờ như không biết được. Cô ta mua quần áo cho Hi Hi, cô
lại không thể không cảm ơn. Về chuyện Quan Khanh Khanh cùng cô về nhà,
cô không nghĩ nhiều, mọi sự đều là hợp tình hợp lý mà thôi,
“Vẫn
còn ngây ra thế!”, Doãn Chính Đạc thấy cô không có phản ứng gì thì nói,
“Cái cô kia kìa, về sau đừng để anh biết em qua lại với cô ta! Em cẩn
thận bị cô ta bán đứng đấy!”
“Làm gì mà dữ thế.”, Lê Diệp không thể hiểu được sự tức giận của anh, dù sao chuyện anh trải qua cô đâu có biết.
Cái anh giận chính là, cô dẫn sói vào nhà mà vẫn hồn nhiên không biết. Anh
đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô chằm chằm, “Nghe anh nói không đấy! Sau này đừng có qua lại với cô ta nữa!”
Lê Diệp thấy anh thật sự tức giận nhưng không biết vì đã xảy ra chuyện gì, cô đành dò hỏi, “Rốt
cuộc là sao thế? Chẳng lẽ là có hiểu lầm gì à?”
Anh xoa xoa thắt
lưng, “Còn hiểu lầm cái gì! Cô ta chỉ thiếu nước cởi sạch quần áo lao
vào lòng anh thôi đấy! Em cho là loại chuyện như thế này còn cần nói rõ
ràng ra à? Chỉ liếc mắt một cái là anh đã nhìn ra mục đích của cô ta
rồi! Đợi đến lúc cô ta biểu hiện ra thì em khóc cũng không kịp nữa đâu!”
Lê Diệp bị anh mắng như tát nước vào mặt mà ong hết cả đầu, nhưng không
hiểu vì sao, nhìn bộ dạng này của anh cô lại rất muốn cười.
Không phải là muốn cười nhạo anh, mà là vì phản ứng của anh khiến cô cực kỳ vui sướng…
Nếu như những gì anh nói là thật, rằng Quan Khanh Khanh quả thực có hành vi quá trớn với anh, đại đa số đàn ông không cưỡng lại được sự quyến rũ,
vậy mà anh thì lại tức giận đến mức này, như thể chịu một sự sỉ nhục
khủng khiếp không bằng. Cô còn cần phải lo lắng gì nữa, anh kỳ quặc là
thế, người ta có ý với anh, anh lại chẳng thèm để ý đến, còn coi người
ta như ruồi như bọ.
Mở chiếc áo trong tay ra, cô gọi anh, “Lại đây thử đi, em mua cho anh cái áo khoác mới này.”
Anh bực bội, “Còn đâu tâm trạng mà thử quần áo!”
Cô ướm thử cái áo lên người anh, “Có phải hơi chật không nhỉ, dạo này anh béo lên không ít mà.”
Thấy cô không để bụng chuyện kia, anh giật lấy cái áo, “Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy!”
Nhìn bộ dạng tức giận của anh, Lê Diệp vẫn cảm thấy buồn cười vô cùng. Cô
căn bản không để ý chuyện này, Quan Khanh Khanh là ai, cô không quá hiểu cô ta, cũng đã lâu không gặp, trải qua biết bao nhiêu chuyện, cô chỉ
quan tâm đến người trong nhà mình là được rồi. Về phần Quan Khanh Khanh
có suy nghĩ gì với Doãn Chính Đạc, nếu như không thấy được bộ dạng tức
giận của anh thì có lẽ cô còn lo lắng đôi phần. Nhưng nhìn cái vẻ hận
như không thể giết người của anh thì cô chẳng còn phải lo gì nữa. Tự anh có thể giải quyết dứt điểm, anh không động lòng thì người phụ nữ khác
cũng chẳng có cơ hội mà sà vào lòng anh.
Thấy cô còn cười, anh tức tối giơ tay lên, “Còn cười! Dốt thật đấy!”
Lê Diệp đưa tay cởi bỏ khóa áo của anh, “Cởi ra nào, thử áo mới xem.”
Anh bị cô chọc cho tức không nói được gì nữa. Anh gặp phải chuyện như vậy
mà cô chẳng thèm tức tối cùng anh, ngược lại, chỉ chăm chăm nghĩ về đống quần áo.
Lê Diệp cởi bỏ chiếc áo khoác cũ trên người anh xuống, mặc
vào cho anh chiếc áo mới, kết quả là vừa khin khít. Cô khẽ thở ra, lùi
về sau hai bước ngắm anh. Rất tuấn tú, rất hợp mốt, quần áo vận lên
người anh sinh động hơn hẳn. Có lẽ nên chụp một kiểu ảnh rồi gửi đến cửa hàng làm ảnh quảng cáo, chắc chắn sẽ thu hút ánh nhìn của người khác.
Cô ăn vận chỉnh chu cho anh, còn đang đắc ý vì lạ chuẩn cỡ của anh, thì anh lại phụng phịu như kiểu không thích mặc vậy.
“Làm gì mà cái mặt cứ đen thui mãi thế.”, Lê Diệp lại cởi bỏ chiếc áo ra,
“Để em giặt đã rồi hẵng mặc, không thì bẩn lắm.”. Nói xong, cô cầm cả
đống quần áo lên, vừa gập gọn vào vừa nói, “Nhưng mà anh đừng có béo lên nữa, cái áo này anh mặc vừa in, béo lên là chật đấy.”
Doãn Chính Đạc lườm cô, “Anh mà béo à!”
“Sao lại không, anh còn có mỡ bụng rồi đấy.”, cô thuận miệng nói.
Kết quả thật không ngờ là chọc phải tổ ong vò vẽ, Doãn Chính Đạc nhướng
mày, “Em nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem! Anh có mỡ bụng?”
Thật ra Lê Diệp chỉ muốn nói là anh hơi béo lên một chút, chỉ là trong lúc phóng đại lên lại không cẩn thận nói tuột ra.
“Em nhìn kĩ cho anh! Đầu óc không minh mẫn, mắt cũng không kèm nhèm luôn!”, anh kéo vạt áo sơ mi lên, để lộ nguyên mảng bụng, rồi chỉ vào mấy múi
cơ trên đó, “Đây là cái gì, em nhìn kĩ cho anh!”
Lê Diệp bị anh
chọc cười, không biết vì sao trước đây lại cứ nghĩ anh trầm ổn, lạnh
lùng, giờ mới phát hiện ra anh chẳng khác Hi Hi la mấy.
Chỉ vào
bụng mình rồi Doãn Chính Đạc mới đột nhiên phát hiện ra, cơ thể cơ nào
ra cơ nấy đã hơi trùng xuống rồi, sờ vào không còn thấy rắn chắc nữa mà
lại có xu hướng chảy xuống.
“Thấy chưa.”, Lê Diệp bĩu môi, nói
rồi mà anh còn không chịu nhận. Rõ ràng là anh phải béo ra đến năm cân,
trước kia gương mặt góc cạnh rõ ràng, giờ thì các góc cạnh đó đều đã
tròn nhẵn rồi. Có điều, cô lại thích dáng vẻ của anh bây giờ hơn, không
lạnh lùng đáng sợ nữa, mặt mày nhẹ nhõm, hiền lành hẳn, càng ngắm lại
càng thấy được hình ảnh của một ông bố.
Ngắm nghía một lúc, có lẽ là chịu đả kích đủ rồi, Doãn Chính Đạc mới ý thức được chuyện mình béo
lên. Đi qua đi lại, anh âm thầm hạ quyết tâm ngày mai sẽ đi tập thể
hình. Chẳng trách lại cứ cảm thấy bế hai đứa nhỏ có phần quá sức, thì ra là do lâu ngày không vận động.
Quay đầu đi tìm hai quả tạ tay trong ngăn tủ, anh ngồi xuống nghiêm túc tập. Lê Diệp liếc anh một cái rồi quay đi giặt quần áo.
Nâng tạ mới được một lúc mà cánh tay đã mỏi nhừ, Doãn Chính Đạc lau mồ hôi
trên trán. Đúng là năm tháng không buông tha một ai, mấy năm trước, anh
có tập tạ đến nửa đêm cũng không thấy mệt, vậy mà giờ mới nâng được có
vài phút đã muốn từ bỏ.
Đang lúc điều chỉnh lại nhịp thở, chợt nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, anh lập tức nghĩ thông suốt…
Anh tìm ra nguyên nhân thể năng thoái hóa rồi…
Việc có thể tiêu hao năng lực và rèn luyện thể lực trong thời gian ngắn
nhất, đơn giản chính là việc vợ chồng sau khi tắt đèn, nhưng mà đã lâu
rồi anh không được “rèn luyện” đều đặn.
Trước khi có thai Đô Đô
thì cô đòi dọn ra ngoài sống, anh cô đơn một khoảng thời gian dài. Sau
này được một lần, kết quả là có Đô Đô, vậy mà lại phải nhịn gần một năm
nữa. Sau khi sinh Đô Đô, sợ cơ thể cô chưa hồi phục, vậy nên số lần hoạt động ít đến đáng thương. Trong hoàn cảnh khốc liệt như vậy thì làm sao
có thể rèn luyện tử tế được. Anh cũng quên mất phải tính ngày, đã qua
thời kỳ kiêng cữ mà bác sĩ bảo rồi, giờ tinh thần cô khá tốt, ăn uống
đây đủ, dạo này nhìn đầy đặn hơn hẳn, có lẽ trở lại nhịp sống bình
thường đã không thành vấn đề nữa rồi.
Đặt quả tạ xuống, anh đứng dậy, lau mồ hôi, nhe răng cười rồi đi về phía phòng tắm.
Còn đang cẩn thận giặt quần áo, Lê Diệp không hề biết là có người nào đó đã đặt chủ ý xấu xa lên mình.
Tiếng nước chảy che đi tiếng bước chân đang bước lại gần.
Cô cầm chiếc áo đã giặt sạch móc vào chiếc móc phơi, còn chưa kịp quay đầu đã bị người nào đó bế thốc lên.
Cả tay đầy nước, cô giãy giụa, “Doãn Chính Đạc! Anh đừng có làm loạn nữa!”
Khóe miệng anh nhếch lên, thu phục cô chẳng phải chuyện tốn sức. Anh tóm lấy cái khăn lau tay cho cô rồi quay ra phòng ngủ. Đứng cạnh giường, anh
nói, “Chẳng phải em chê anh có mỡ bụng à, đêm nay luyện tập cùng anh.”
Cô biết ngay là anh muốn làm gì nên đấm anh một cái, “Anh đừng có lôi thôi! Em còn chưa giặt quần áo xong!”
“Trong nhà bao nhiêu người giúp việc ăn lương của anh, sao em phải giặt?”, anh đã bảo cô nhiều lần mà cô vẫn không nhớ. Ẩn cô xuống giường, nằm trên
tấm đệm mềm mại, anh nghiêm mặt, “Nhìn đây, thế này thì chẳng mấy chốc
lại có cơ bụng.”, nói xong, anh lập tức lao tới.