Bác sĩ truyền nước dinh dưỡng rồi lại tiêm cho cô.
Lê Diệp nằm trên giường, thoạt nhìn không tái nhợt đến đáng sợ như trước nữa. Có điều, cô vẫn chưa tỉnh. Rốt cuộc cô đã trải qua chuyện gì, chỉ
đành đợi cô tỉnh lại rồi kể cho anh nghe.
Mấy ngày qua, cô chẳng
hề ở xa anh, chỉ tại anh không tìm được đến chỗ đó. Nếu không phải vì sơ suất của anh thì đã có thể tìm thấy cô sớm vài ngày, mà cô cũng không
phải chịu khổ như vậy. Lúc anh tìm thấy cô, cả người cô bẩn thỉu chẳng
khác gì đống rác bên cạnh. Thật khó tưởng tượng được rốt cuộc cô đã trải qua chuyện gì mới có thể thành ra bộ dạng như thế này.
Doãn
Chính Đạc cầm chiếc khăn lông ấm tỉ mỉ lau người cho cô, thay bộ quần áo sạch sẽ. Nhìn cô trở về dáng vẻ trước đây, trong lòng anh mới bớt khó
chịu.
Anh nắm bàn tay lạnh ngắt của cô, nhẹ nhàng xoa xoa để cho
cô chút ấm áp. Trên mu bàn tay của cô, mạch máu hiện lên rất rõ, phía
trên những dải xương chỉ còn một tầng da mỏng, lại thêm cả một dấu xanh
tím, trên trán cô cũng có nữa. Mới đầu anh tưởng là vết bẩn, nhưng lau
mãi vẫn không sạch, anh đoán có lẽ là vết thương do mấy ngày chật vật
vừa qua.
Người phụ nữ nằm trên giường chợt nhăn mặt, như thể đang muốn vùng ra khỏi cơn ác mộng, cả người cô run lên, miệng thều thào, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.
“Diệp Nhi.”, anh nắm chặt hai tay cô, cúi đầu gọi cô, “Em tỉnh lại đi, không có chuyện gì rồi, anh tìm được em rồi.”
Mãi một lúc sau, Lê Diệp mới chậm rãi mở mắt ra. Cô nhìn anh, ánh mắt mờ
mịt trống rỗng. Cô tưởng đây là mơ, chứ chẳng coi đây là thực.
Doãn Chính Đạc vỗ về gương mặt gầy gò của cô, cúi đầu nhìn cô, “Là anh, Diệp Nhi, hai chúng ta giờ đã ở cạnh nhau rồi, anh tìm được em rồi, anh sẽ
bảo vệ em.”
Lê Diệp vẫn không thể tin nổi, cô giật khẽ bàn tay, vuốt ve lên làn da ấm áp của anh.
Thấy cô hành động dè dặt như vậy, anh thở dài một tiếng rồi ôm cô vào lòng,
“Diệp Nhi, là thật, anh sẽ không để em rời đi nửa bước nữa đâu.”
Lê Diệp cảm nhận được cái ôm của anh, rất thật, rất chặt, khiến cho cô cảm thấy như mỗi tấc trên người mình đều như muốn vỡ vụn. Rốt cuộc cô cũng
tin, đây là thật. Giơ tay ra ôm lấy anh, cô không thể thốt lên được lời
nào, chỉ biết nghẹn ngào vậy thôi. Khẽ tựa đầu vào vai anh, thật rắn
rỏi, cô không nhịn được mà bật khóc, “Chính Đạc… Em không ngờ còn có thể sống mà gặp anh.”
“Đồ ngốc, rồi anh sẽ đưa em về nhà, Hi Hi với
Đô Đô đang ở nhà đợi mình về đấy.”. Anh vô cùng đau lòng, tại sai lầm
của anh nên mới dẫn đến cục diện ngày hôm nay. Anh vỗ nhẹ vào gáy cô,
thầm muốn cho cô hết mọi sự ấm áp, để phủi đi những sợ hãi và hoài nghi
trong lòng cô.
Lê Diệp chỉ chìm đắm trong hạnh phúc vài phút ngắn ngủi, cô vội rời khỏi vòng tay anh, rồi nắm chặt cánh tay anh, lo lắng
nói, “Em… Em sợ là em không còn nhiều thời gian nữa…”
“Đừng nói linh tinh.”, Doãn Chính Đạc giữ vẻ bình tĩnh.
Lê Diệp lắc đầu, “Không, em không nói bừa đâu… Hôm đó, Lê Thiên Tố tiêm
vào người em một loại thuốc độc, mà thuốc giải thì chỉ gia tộc Dick mới
có.”
Khẽ hôn lên trán cô, Doãn Chính Đạc không ngờ lại có ẩn tình này, nghĩ đến việc cô phải chịu nhiều khổ cực, lòng anh nhói lên như bị kim đâm vậy.
Sợ anh tìm đến chỗ Dick, vậy thì cả anh sẽ bị kéo
theo, cô ôm chặt lấy anh, “Đồng ý với em, không được mạo hiểm, em chết
thì chết, nhưng anh phải bảo vệ mình, anh còn phải thay em chăm sóc hai
đứa nhỏ nữa.”
Anh đến đây lần này, không định sẽ quay về một mình. Ôm lấy cô, anh im lặng không nói nữa.
Lê Diệp biết tính anh, cô tóm lấy cổ áo anh, “Đồng ý với em, anh nhất định không được đi tìm họ!”
Doãn Chính Đạc vẫn không hé răng. Lê Diệp vừa kích động thì đầu lại đau vô cùng, bỗng cô ngã xuống gối bất tỉnh.
Doãn Chính Đạc hoảng hốt, vội vàng chạy đi gọi bác sĩ.
Đã tìm ra nguyên nhân tình trạng của Lê Diệp, chính là do chất độc kia. Có điều, không dễ gì có thể ngiên cứu ra thành phần chất độc, gia tộc Dick dùng cách này để khống chế người khác, nên chắc chắn chuyện giải độc là không hề đơn giản.Bác sĩ không tìm ra được nguyên nhân, mà Doãn Chính
Đạc cũng không muốn để ông ta biết. Nơi này vẫn chưa phải vùng an toàn,
những người kia có thể phát hiện tung tích của cô bất cứ lúc nào. Bất kể ra sao, anh cũng phải đưa Lê Diệp về đã, không thể ở lại đây lâu được.
Anh chuẩn bị xong xuôi, tối hôm ấy đưa Lê Diệp bắt chuyến bay cùng nhau
về.
Đề phòng có người để lộ thông tin, Doãn Chính Đạc không đưa
Lê Diệp về nhà mà đến một nơi không ai biết. Anh mua một căn nhà mới,
lại thuê thêm người về chăm sóc cô.
Ban ngày cô cũng vẫn mê man,
sợ cô cứ như vậy sẽ có chuyện, Doãn Chính Đạc cố gắng đánh thức cô dậy.
Lúc đầu cô không có phản ứng gì, sau đó mới dần dần khôi phục ý thức.
Trở lại quê hương, bọn họ càng kiên định hơn. Doãn Chính Đạc ngồi đút cháo
cho cô ăn, Lê Diệp ăn rất ít, vẫn cứ mơ mơ màng màng. Bế cô vào phòng
tắm, Doãn Chính Đạc cẩn thận tắm rửa cho cô. Ở cạnh đống rác lâu ngày
như vậy, nếu lúc ấy trời không mưa, có lẽ cô đã chết vì khát rồi. Tắm
cho cô xong, anh lại bôi cả kem dưỡng da cho cô, cả người cô bỗng chốc
thơm ngào ngạt.
Lê Diệp dựa vào anh, trông dáng vẻ rất uể oải. Bờ ngực anh rắn rỏi ấm áp vô cùng, cô cứ thích ỷ lại anh như vậy.
Bất chợt nhìn vào gương, cô thoáng kinh ngạc, đưa tay xoa vết tím trên
trán, đột nhiên lại thấy đau buốt kinh khủng. Đây chắc chắn không phải
vết bầm do bị thương, cô nhớ là mình không hề bị va đập vào đâu cả. Cô
nâng tay lên, trên tay cũng có. Bỗng nhiên, cô nhớ lại lời Dick nói, nếu cô không có thuốc giải thì sẽ cực kỳ đau đớn, dần dần, cả người sẽ thối rữa ra mà chết.
Bắt gặp trên người có nhiều vết tích thế này, cả người cô lập tức rét run…
Cô không còn nhiều thời gian nữa, cô đã sớm biết có kết cục này. Nếu cứ để cô chết cạnh đống rác thì có lẽ cô đã có thể thoải mái ra đi rồi. Thế
nhưng, cô không khống chế được, cứ tự cho mình hi vọng, rồi lại thêm một lần phải tuyệt vọng.
Doãn Chính Đạc nắm tay cô, “Anh sẽ tìm thuốc giải cho em, nhất định có thể tìm được.”
Lê Diệp sợ anh làm bậy, “Không, Chính Đạc, anh đã đồng ý với em rồi mà,
anh không được đến tìm người của Dick… Gã Dick con lòng dạ hiểm độc, đến cả bố hắn mà hắn còn tính kế, huống chi là chúng ta. Giờ mình không
biết ông Dick đi đâu, chẳng còn tác dụng với hắn nữa, sao hắn phải giữ
lời hứa với mình chứ? Hắn chắc chắn sẽ giết mình cho hả giận!”
Nắm chặt tay cô, anh không cam lòng rằng đây là kết quả cuối cùng. Cô phải
bình phục, phải cùng anh về nhà chăm sóc hai đứa con, phải trở lại dáng
vẻ ngày xưa.
Lê Diệp biết anh đang kích động, chỉ sợ anh sẽ đi tìm Dick, vậy nên cô cứ theo dõi anh, không cho anh tránh đi nửa bước.
Tầm chạng vạng, hai người cùng nhau ăn chút đồ ăn nhẹ. Anh cho cô xem phim
ghi hình hai đứa trẻ, Lê Diệp xem vô cùng chăm chú. Cô biết, hiện tại
đang là thời điểm nhạy cảm, nếu cô xuất hiện, chắc chắn nhà họ Doãn sẽ
chịu phiền toái. Thôi thì biết hai đứa vẫn khỏe mạnh, cô quyết tâm không suy nghĩ gì nhiều nữa.
Để cô ổn định, Doãn Chính Đạc không biểu
hiện gì nghiêm trọng. Anh có quyết định của mình, chỉ là không nói ra để đỡ cho cô phải lo lắng.
Đến đêm, hai người ngủ cùng nhau. Chênh
lệch múi giờ khiến cả hai đều mệt mỏi. Lê Diệp đã ngủ say, còn Doãn
Chính Đạc lại chẳng ngủ nổi, cứ chốc chốc lại nhìn cô, xác nhận xem có
đúng là cô đang ở đây hay không…
Người hoài nghi đây là mộng, đâu chỉ có mình cô.
Đang nằm đó, anh bỗng cảm thấy có gì đó khác thường. Người phụ nữ bên cạnh
đang run lên, vì cơn đau nên cô bật ra tiếng kêu rất thê lương. Doãn
Chính Đạc vội vàng cậy miệng cô ra, sợ cô tự cắn đứt đầu lưỡi, anh cho
ngay ngón tay của mình vào để cô cắn. Ước chừng khoảng hai tiếng, Lê
Diệp cứ rên la đau đớn, quay cuồng như bị ném vào chảo dầu sôi.
Doãn Chính Đạc chỉ biết nhìn cô chứ chẳng còn cách nào khác, cái cảm giác này thật sự khiến anh tan nát cõi lòng.
Anh không thể cứ nhìn Lê Diệp bị như thế mãi nên đã phái rất nhiều người đi tìm thuốc giải, số tiền treo thưởng cao đến mức khiến người khác phải
kinh ngạc. Anh chẳng sợ sẽ gây sự chú ý cho đám người kia nữa, hiện giờ
anh chỉ cần cứu Lê Diệp mà thôi. Nếu cô thật sự mất mạng, anh cũng sẽ đi theo. Có điều, hai ngày trôi qua, một là thật sự không ai có thứ thuốc
đó, hai là, những người muốn tham gia đều ngại thế lực của gia tộc Dick
nên chẳng ai dám đến giúp anh.
Hai ngày sau, Lê Diệp phát hiện
ra, gương trong nhà đều bị cất đi hết. Cô vốn dĩ cũng không có thói quen hay soi gương, nhưng cô cảm thấy rất kỳ quái, nếu không có chuyện gì
thì sao phải cất giấu đi. Cho đến sáng hôm sau, lúc cô ngồi ăn cơm cùng
Doãn Chính Đạc, từ mặt thìa của anh, cô nhìn thấy được gương mặt mình…
Lại thêm mấy vết tím rồi, gần như che kín cả gương mặt. Đến cô còn cảm thấy kinh sợ, huống chi là người ngoài.
Doãn Chính Đạc ngồi ở phía đối diện, sắc mặt vẫn như thường. Anh đút cơm cho cô, cô ngoan ngoãn ngồi ăn. Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh đó của anh,
lòng cô đau đớn hơn bất kỳ lúc nào.