Khách sạn. Chàng thanh niên trẻ vận bộ âu phục sang
trọng ngồi cạnh bàn, nâng ly rượu đỏ lên. Dáng vẻ thật đẹp, thật ra
chẳng cần thể hiện nhiều, chỉ ngồi đó thôi cũng đã thấy vui mắt rồi.
Lê Thiên Tố bước tới ôm cổ anh ta, “Anh hai Doãn, anh uống nhiều thế, không sợ say sao?”
“Vẫn ổn… Tửu lượng tôi cũng tàm tạm.”
Lê Thiên Tố lập tức điên lên, giáng thẳng một phát tát, “Ai cho phép cậu nói!”
Tỏ vẻ uất ức, anh chàng phục vụ che má lại.
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của anh ta, Lê Thiên Tố lại hối hận, giơ
tay nựng má anh ta, “Đánh đau anh rồi sao? Sao anh không tránh đi chứ?”
Anh chàng phục vụ kia không dám nói nữa, chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt nơm nớp lo sợ.
“Em xin lỗi, em không muốn làm anh tổn thương.”, Lê Thiên Tố ôm anh ta, tỏ vẻ vô cùng đau lòng.
Lúc không nói gì, anh chàng tên Tiểu Đinh này cực kỳ giống Doãn Chính
Đạc, nhưng một khi đã mở miệng thì rõ ràng là giọng nói kém xa anh.
Tiểu Đinh rất hiểu tính nết của cô ta, tuy chỉ có hai ngày ngắn ngủi,
nhưng anh ta đã biết mình phải sắm vai gì, phải làm như thế nào mới có
thể dỗ cho cô ta vui.
Ôm lấy cô ta, anh ta đánh bạo giở
trò làm càn với cô ta. Quả nhiên, cô ta mềm nhũn ngay lập tức, ngồi thụp xuống, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Một trận mây mưa xong xuôi, Lê Thiên Tố say giấc nồng. Tiểu Đinh thử hôn khẽ lên cổ cô ta, lúc
trước thì chắc chắn là cô ta sẽ phản ứng vô cùng mãnh liệt, còn giờ thì
chỉ miễn cưỡng cựa quậy nhè nhẹ. Biết là cô ta đã ngủ thật, Tiểu Đinh
lôi điện thoại trong túi áo khoác ra, nhanh chóng chụp hai tấm ảnh Lê
Thiên Tố trong cảnh trần như nhộng rồi gửi đi, rồi lại xóa bỏ ảnh trong
máy luôn. Lẳng lặng hành động xong, anh ta nằm xuống, ôm cô ta nghỉ
ngơi.
***
Văn phòng.
Vương Mãnh vô cùng hưng phấn, đưa thứ trong tay cho Doãn Chính Đạc, “Sếp, đây là phát hiện của mấy ngày nay.”
Anh ta chạy đôn chạy đáo mấy ngày, tìm đến tất cả bác sĩ và cảnh sát
từng tham gia xử lý công việc lúc Doãn Trung Minh qua đời, một chi tiết
cũng không bỏ qua.
Bởi khi đó Doãn Trung Minh đi công
tác, người của khách sạn phát hiện ông ấy hai ngày liền không ra khỏi
cửa nên cuống cuồng mở cửa rồi báo cảnh sát. Vì thế, người tiếp xúc vụ
việc đầu tiên là cảnh sát và nhân viên của khách sạn. Năm đó không ai
nghi ngờ gì chuyện này, thế nên hiện tại lật giở sự việc và đi tìm
người, thật sự quá khó khăn. Nhiều người đã không còn làm ở vị trí ngày
xưa, mất bao thời gian Vương Mãnh mới tìm được thông tin từ những nhân
viên khách sạn và những người cảnh sát kia.
Họ đều cho
biết, lúc Doãn Trung Minh qua đời là ở trong phòng tắm. Có lẽ lúc đó ông ấy đang chuẩn bị đi tắm. Cả người ông ấy ngả vào bồn tắm, đầu đập vào
thành bồn. Suy đoán là khi đó ông ấy đột ngột phát bệnh nên mới bị ngất
dẫn tới bị thương, bởi sức khỏe ông ấy vốn không tốt, cho nên với chi
tiết này, chẳng ai nghi ngờ gì. Còn theo Vương Mãnh tổng hợp lại thông
tin của mọi người, thì có vẻ Doãn Trung Minh bị ngã trước rồi mới phát
bệnh. Có người còn nhớ rõ chi tiết thế này, anh ta nói, lúc đó bắt gặp
Doãn Trung Minh ngã rạp dưới đất, chân chỉ có một chiếc dép, chiếc kia
nằm trong tay ông ấy. Từ đây có thể suy đoán ra rằng, khi đó Doãn Trung
Minh chuẩn bị đi tắm, nhưng chẳng may bị ngã, dép bị tuột ra, sức khỏe
ông ấy không tốt nhưng vẫn cố lấy dép lại, kết quả là vừa vớ được chiếc
dép thì đột ngột phát bệnh, sau đó không thể nào đứng dậy được.
Lật ngược suy đoán đó, nếu ông ấy phát bệnh trước rồi mất năng lực
khống chế mà ngã, thì ông ấy sẽ chẳng dư sức mà vớ lấy chiếc dép.
Vương Mãnh lại nói, “Hơn nữa, lúc đó lão tiên sinh đi công tác, thuốc
hạ huyết áp lấy từ chỗ bác sĩ địa phương, ở bệnh viện vẫn còn lưu lại
ghi chép… Từ lúc ông ấy lấy thuốc cho đến khi gặp chuyện, khoảng thời
gian rất ngắn, ông ấy đi họp, rồi đi lấy thuốc, sau đó lập tức quay về
phòng nghỉ ngơi. Nếu như nói có người giở trò với thuốc thì thật ra là
không thể.”
Vương Mãnh nhìn Doãn Chính Đạc rồi nói tiếp, “Còn có một chi tiết quan trọng nữa… Lúc đó, Tần Thành không thể đổi
thuốc của lão tiên sinh được, vì khi ấy, ông ta đang ở Đào Sơn Tự.”
Doãn Chính Đạc nhìn tờ báo Vương Mãnh đưa. Đó là một tờ báo cũ, trên đó có cả hình ảnh và tin tức. Đào Sơn Tự là một ngôi chùa không xa lắm,
cách vài năm lại tổ chức một hội hoa để làm từ thiện, mà năm đó lại đúng vào lúc Doãn Trung Minh qua đời, thời gian hoàn toàn thống nhất. Trong
ảnh, Vương Mãnh đã dùng bút đỏ khoanh tròn lại, Doãn Chính Đạc không cần nhìn lâu là đã có thể kết luận, người kia chính là Tần Thành.
“Nếu Tần Thành không có đồng phạm thì có thể kết luận, việc này, không
phải do ông ta làm… Chuyện lão tiên sinh qua đời, chỉ là chuyện ngoài ý
muốn.”
Doãn Chính Đạc khẽ thở ra, anh cảm thấy thoải mái một cách khó tả. Người nhà họ Tần chỉ còn lại Tần Thành và Lê Diệp, Tần Thành khi ấy vẫn trốn đông trốn tây, tình cảnh vô cùng lâm li, ông ta
không thể nào có người khác hỗ trợ. Người ấy vì muốn ngăn cản anh và Lê Diệp ở bên nhau nên mới tạo ra một lời nói dối nghiêm trọng như vậy.
Tuy những chuyện ông ta đã trải qua khiến người khác cảm thương, nhưng
ván cờ ông ta bày ra không chỉ vây khốn Doãn Chính Đạc, mà còn cả con
gái và cháu ngoại ông ta nữa.
Có thể gỡ bỏ gánh nặng, Doãn Chính Đạc cảm thấy vô cùng vui sướng…
Anh và Lê Diệp ở bên nhau, đôi bên đều mang gánh nặng. Anh cảm thấy
thẹn với bố mẹ, Lê Diệp cũng vậy. Hiện giờ mọi chuyện đều đã được gỡ bỏ, họ có thể chung sống mà không còn khúc mắc gì nữa rồi.
“Làm tốt lắm.”, khúc mắc đã được hóa giải, chi phiếu Doãn Chính Đạc đưa ra đương nhiên vô cùng hậu hĩnh.
Vương Mãnh thoải mái nhận lấy, giải quyết được vấn đề lớn, anh ta cũng có cảm giác thành tựu.
“Chuyện của hiện tại cũng phải tiến hành nhanh chóng.”, phiền toái mà Doãn Chính Đạc gặp phải vẫn chưa chấm dứt.
Vương Mãnh gật đầu, “Yên tâm đi, tôi đã bố trí đâu ra đấy rồi… Tìm được người giống anh đúng là không dễ gì, tôi tìm mãi mới thấy đấy.”
Bất kể anh ta dùng chiêu thức gì, giải quyết được phiền toái mới là quan trọng.
“Người đàn bà kia khó đối phó… hành sự phải cẩn thận.”, Doãn Chính Đạc dặn dò.
“Anh yên tâm, tôi thích nhất là làm việc với phụ nữ, nhất là cái loại
tâm địa rắn rết như thế.”, điệu cười của Vương Mãnh cực kỳ gian manh.
Doãn Chính Đạc biết bề ngoài anh ta có vẻ lông bông, nhưng thật ra
trong lòng anh ta luôn có tính toán riêng, “Cứ vậy đi, có tiến triển gì
thì báo cho tôi.”
“Sếp đi thong thả.”. Tiễn anh ra cửa
xong, Vương Mãnh nhìn tấm chi phiếu cực nhiều con số. Phải cất đi nhanh
mới được, gửi vào sổ tiết kiệm, thỉnh thoảng lấy ra ngắm, có nhiều động
lực làm việc hẳn.
Loanh quanh ở ngoài mãi cũng thấy
chán, ngủ cũng không muốn ngủ, tạm thời lại không có gì làm, nghĩ ngợi
một hồi, anh ta quyết định lên xe, phóng thẳng đến một trường đại học.
Chuyến này đến đây cũng chỉ là đi lung tung mà tới, chứ chẳng có mục
đích gì. Người hàng bao nhiêu ngày không đọc lấy nổi một quyển sách như
anh ta lại rất thích đến nơi này, coi như một cách bù đắp khuyết điểm
đi.
Ngồi ở thềm đá đối diện cổng trường, anh ta cứ thế
nhìn đám sinh viên ra ra vào vào. Nhìn từ lúc trời sáng cho đến khi nhá
nhem tối, anh ta đói bụng mới chịu đứng dậy.
Chợt thấy
Lê Tuyết Ca và một chàng trai dáng vóc cao lớn đi tới, Vương Mãnh lập
tức dừng bước. Không ngờ có thể gặp cô, ngôi trường lớn thế này, mà
không chắc cô có tiết học vào hôm nay, mà nếu có thì cũng không chắc khi nào hết giờ, lại càng không chắc sẽ đi ra từ cổng này.
Không thể không thừa nhận, cảm giác xứng đôi vừa lứa thật sự tồn tại,
nam thanh nữ tú, lại đều hừng hực sức trẻ, đi cạnh nhau trông đến đẹp
mắt.
Vương Mãnh đau đầu, đưa mắt nhìn cái áo bụi bặm
trên người mình. Anh ta vốn tính để cô giặt giúp, nhưng nghĩ lại vẫn
thấy nên thôi thì hơn. Chẳng phải là không có tay, với lại, anh ta giúp
cô hai lần đều là vì nhận sự phó thác của Doãn Chính Đạc, nếu không lấy
tiền, thì anh ta cũng chẳng có lòng anh hùng cứu mĩ nhân nhiệt tình đến
thế.
Lên xe, anh ta phóng đi thẳng.
Ra
đến cổng, Lê Tuyết Ca ngó nghiêng xung quanh, khẽ nhún vai rồi nhìn
người bên cạnh, “Đến đây thôi, mình tự về được rồi.”
“Cảm ơn bạn đã chăm sóc Tiểu Mĩ giúp mình, làm phiền bạn muộn như vậy.”
“Có gì đâu, cậu ấy là bạn gái bạn, cũng là bạn thân của mình, cậu ấy bị ốm, mình không chăm sóc sao được.”
Hàn huyên vài câu nữa, rồi Lê Tuyết Ca thúc giục cậu ta, “Bạn về nhanh đi.”
Thả bước đi đến trạm xe buýt, cô ngó nghiêng một hồi thì xe chầm chậm tới.
Xung quanh tĩnh lặng. Người kia, có lẽ sẽ chẳng xuất hiện nữa, anh ta
bất thình lình xuất hiện, rồi lại đột ngột biến mất. Chỉ có cô là như
một đứa ngốc, cứ mãi mong chờ được một lần gặp lại anh ta…
Xe dừng lại, cô lên xe. Hiện giờ đã chẳng còn xe riêng đón rước như xưa nữa, cô cũng không muốn nhiều lời với chi hai, dù cho những ngày tháng
tới có như thế nào đi nữa, cô cũng không thèm cầu xin họ.
Xe lăn bánh. Trong thành phố đông đúc này, cô chưa từng cảm nhận nơi
mình lớn lên từ tấm bé lớn thế nào, vậy mà lại có người biến mất hoàn
toàn, không thể tìm thấy.