Người giúp việc vội vàng ra nhấc máy, rồi lập tức chạy đi gõ cửa phòng Trần Oanh với vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Đang ngủ bị đánh thức, Trần Oanh khoác áo rồi xuống giường, cô giúp việc ở bên ngoài hớt hải nói, “Phu nhân! Cô cả gọi điện về!”
Trần Oanh thoáng run lên, bà quay đầu vào nhấc điện thoại nội bộ trong
phòng, tiếng khóc nức nở ở đầu bên kia khiến bà vô cùng sốt ruột.
“Mẹ!” Doãn Kính Lam khóc nức nở, “Xảy ra chuyện rồi… Đức Văn xảy ra chuyện rồi!”
“Sao thế? Con đừng có khóc nữa, từ từ nói rõ ràng xem nào!”
“Chiều nay Đức Văn ra ngoài đi xã giao, mãi đến tối muộn vẫn chưa về, con gọi
điện cho anh ấy nhưng không ai nghe máy, sau đó con nhận được điện thoại của bệnh viện, nói là anh ấy đang được cấp cứu. Anh ấy bị thương rất
nặng, giờ vẫn đang trong phòng cấp cứu, lâu quá rồi mà vẫn chưa ra. Bác
sĩ nói lúc anh ấy được đưa tới thì cả người toàn là máu…”
“Sao lại xảy ra chuyện như thế cơ chứ!” Trần Oanh nổi giận.
“Con cũng không biết nữa…” Doãn Kính Lam vẫn khóc, “Xe của anh ấy cũng bị
đập hỏng rồi, người đưa anh ấy đến bệnh viện nói là đột nhiên có năm sáu kẻ lao ra tấn công anh ấy, trong tay đều cầm gậy gộc…”
“Thế còn
không phải là trả thù sao!” Trần Oanh vừa thay quần áo vừa nói, “Bảo nó
ra bên ngoài chính là để nó tu tâm sống cho tốt, kết quả là vẫn không
yên phận!”
“Mẹ, nếu anh ấy có mệnh hệ gì, con với Đoan Đoan phải làm sao bây giờ? Đoan Đoan nó còn nhỏ như vậy!”
“Được rồi!” Trần Oanh quát lớn, “Con theo dõi tình hình nó đi, để mẹ gọi điện cho em trai con.”
Cúp điện thoại, Trần Oanh lại gọi cho Doãn Chính Đạc. Ông con trai này đã
hai ngày rồi không về nhà, Hi Hi mới quay lại nên hơi quấy, thân làm bố
mà cũng chẳng xuất hiện, đúng là kỳ cục. Điện thoại đổ chuông hồi lâu mà không ai bắt máy, bà hơi bực mình. Vẫn phải lo cho con trai, rồi cả con gái nữa, cái nhà này không có chỗ nào là không khiến bà phải bận tâm.
Đang lúc bà buồn bực, thì đầu bên kia truyền đến những tiếng cãi cọ ầm ĩ,
theo sau đó là giọng nói khàn khàn đầy uể oải của Doãn Chính Đạc.
“A Đạc! Con đang ở đâu đấy, sao lại ồn ào như vậy?” Trần Oanh trách anh,
lại vẫn nghe thấy tiếng nhạc inh ỏi ở đầu bên kia, cả tiếng cốc va chạm
leng keng, chắc chắn là ở quán bar. Đã khuya thế này rồi mà vẫn còn ở
cái chỗ đấy.
“Hai ngày nay con không về, là ở bên ngoài chơi bời
đấy phải không?” Trần Oanh cực kỳ bực tức, “Con trai con hai hôm nay
quấy khóc mà con không thèm về xem thế nào, con làm bố kiểu gì đấy hả!”
Doãn Chính Đạc nói năng không rõ ràng lắm, chắc chắn là đã uống không ít, “Nó quấy, là do được chiều quen rồi đấy!”
“Con bớt mấy lời lèm bèm ấy đi!” Trần Oanh tức giận nói, “Anh rể con xảy ra
chuyện rồi! Con về đây ngay, hai mẹ con đi xem thế nào, giờ chị con đang ở bệnh viện khóc nức khóc nở kia kìa!”
Nghe được tin ấy, Doãn Chính Đạc lại không hề có vẻ sốt ruột, ngược lại, anh thấp giọng cười lạnh.
“Con phản ứng kiểu gì đấy?” Trần Oanh có vẻ khó hiểu, “Nó là anh rể con đấy, giờ nó đang thoi thóp lắm!”
“Nếu hắn không phải là anh rể con, một hơi thoi thóp con cũng không giữ lại cho hắn đâu!” Doãn Chính Đạc trầm giọng nói.
“Con nói cái gì?” Trần Oanh nghe giọng điệu của anh mà cảm thấy không bình
thường, một lát sau, bà đột nhiên thốt lên, “A Đạc… là con sai người
làm?”
Ở đầu bên kia, đôi mắt Doãn Chính Đạc ánh ra vẻ lạnh lẽo,
“Ngày tháng của hắn trôi qua quá ung dung, con nhắc nhở hắn một chút cho hắn nhớ thân phận mình.”
“Sao con có thể làm vậy!” Trần Oanh bỗng cảm thấy rét run. Bà biết tác phong của Khang Đức Văn không mấy đường
hoàng, nhưng bất kể thế nào, bà cũng không ngờ rằng Doãn Chính Đạc sẽ ra tay trị hắn, mà còn có thể làm một cách hung hãn như vậy.
“Hắn
không ngoan ngoãn, dạy thế nào cũng vô dụng, đành phải triệt vốn của kẻ
thiếu trung thực thôi.” Giọng điệu của Doãn Chính Đạc trầm hẳn xuống,
khiến ai nghe thấy cũng lạnh người, “Đừng quan tâm đến hắn.” Nói xong,
anh cúp điện thoại.
Trần Oanh nghe thấy tiếng tút nhanh thì từ từ đặt điện thoại xuống.
Một lát sau, điện thoại lại đổ chuông, vừa kết nối, tiếng khóc của Doãn
Kính Lam lại vang lên từ đầu bên kia, “Mẹ! Khi nào thì mẹ đến đây? Đức
Văn ra rồi, anh ấy vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ nói anh ấy không thể bình phục
hoàn toàn trong một thời gian ngắn được… Anh ấy…”
Thấy chị ta định nói lại thôi, Trần Oanh cũng đoán ra được là kết quả không mấy tốt. Ở
đầu bên kia, Doãn Kính Lam nhỏ giọng khóc, “Bác sĩ nói… Sau này anh ấy
không thể làm đàn ông được nữa…”
Lồng ngực Trần Oanh như bị lấp
nghẹt, không nói được gì nữa. Bà biết Doãn Chính Đạc sẽ chẳng vô duyên
vô cớ mà ra tay nặng với Khang Đức Văn như vậy, nhưng bất luận thế nào,
đó cũng là chồng của con gái bà, hắn bị phế như vậy, sau này con gái bà
đâu được sống yên ổn.
“Đợi mẹ, mẹ gọi xe đến đó đây.” Bà vô cùng
nhức đầu, “Con cứ bình tĩnh, chuyện cũng đã xảy ra rồi, đừng chỉ mải
khóc, gọi người đến chăm Đoan Đoan đi.”
Doãn Kính Lam không thể
không khóc được, xảy ra chuyện như vậy, lại ở một nơi xa lạ không quen
thuộc, chị ta vô cùng hoang mang lo sợ.
Từ quán bar đi ra, Doãn Chính Đạc chuệnh choạng ngồi vào xe, cả người đầy mùi rượu, bầu không khí trong xe cũng
bị lây cái mùi ấy. Anh rút thuốc lá ra, châm lửa rồi đưa lên miệng hút. Đêm khuya, con đường vô cùng tĩnh mịch.
Chuyện sai người phế Khang Đức
Văn, là do anh làm. Bởi anh biết, Lê Diệp bỗng nhiên xảy ra chuyện như
vậy, chủ mưu ắt phải là kẻ có thâm thù đại hận với cả hai người họ.
Trước khi xảy ra chuyện, Khang
Đức Văn đã xin công ty một khoản vốn để đầu tư, anh vừa biết đã lập tức
từ chối. Thứ nhất, dự án đó không đáng để lãng phí thời gian và tiền
bạc, thứ hai, nhân phẩm của Khang Đức Văn vốn đã không đáng tin rồi, anh không muốn cho hắn dù chỉ một xu. Ngay sau đó, Lê Diệp xảy ra chuyện,
nếu không có liên quan gì đến Khang Đức Văn, đầu anh bị úng nước thì mới đi tin. Huống hồ, Khang Đức Văn bị đẩy ra ngoài mà vẫn không chịu yên
thân. Mấy chuyện không mấy tốt đẹp của hắn, chỉ cần hỏi thăm một câu là
biết, hoa thơm cỏ lạ vây lấy hắn cả lúc công khai lẫn lúc giấu giếm. Đến nước này rồi mà vẫn không hồi tâm cứu vãn hạnh phúc gia đình, đúng là
ngu dại. Phế bỏ hắn, tuyệt không oan uổng.
Anh đang ngồi trầm mặc thì cửa xe bỗng bị ai đó mở ra. Anh quay đầu, liền nhìn thấy chỗ bên cạnh có một người phụ nữ.
Gương mặt xa lạ, trang điểm đậm choét, mặc cái váy hở cả mảng ngực. Mùi son phấn gay mũi, Doãn Chính
Đạc nhíu mày, “Xuống.”
Người phụ nữ kia tóm chặt lấy
cánh tay anh, “Anh chàng đẹp trai, làm gì mà dữ dằn thế… Em chỉ có ý tốt đưa đồ cho anh thôi mà.”
Doãn Chính Đạc nghe mà phát ghét, lập tức rút tay lại.
Cô ta giơ tay lên, đưa cái ví đến trước mặt anh, “Vừa nãy lúc anh ra khỏi cửa, có đánh rơi ví đây này.”
Doãn Chính Đạc sờ sờ túi quần, quả nhiên bên trong trống rỗng. Anh giơ tay, giật cái ví từ chỗ cô ta.
Màu đen đơn giản, không có phụ kiện gì, anh mở ra, bên trong đúng là đồ của mình.
Anh moi hết chỗ tiền mặt ra đưa cho cô ta.
Cô ả kia nhận lấy tiền như lẽ
đương nhiên, lại ngả người dựa vào vai anh, “Em biết ngay anh là người
hào phóng mà… Anh uống cũng không ít đâu, em đưa anh về nhé?”
Chỉ vào cửa xe, Doãn Chính Đạc bắn ánh mắt rét lạnh ra, “Xuống.”
Cô ả kia bĩu môi, “Ghét thật đấy, em chỉ có lòng tốt thôi mà.”
Doãn Chính Đạc cúi người mở cánh cửa bên phía cô ta ra, chỉ thẳng tay, đầy vẻ mất kiên nhẫn.
Cô ả kia hừ một tiếng rồi quay đầu xuống xe.
Ngồi một lát, đợi cho men rượu tan bớt, Doãn Chính Đạc mới lái xe đi.
***
Tại ký túc xá, Lê Diệp giở mình liên tục mà vẫn không ngủ được.
Nhớ thương Hi Hi, hai ngày liền không có tin tức của thằng bé, mối quan hệ với Doãn Chính Đạc lại thêm
một bước rối rắm, điều cô sợ hãi nhất chính là không được gặp Hi Hi nữa. Bàn điều kiện với người kia, cô thật sự run sợ, anh có thể đổi ý bất cứ lúc nào, biến lời nói của mình thành thứ bỏ đi.
Nỗi khó chịu trong lòng anh
chắc chắn không thể nguôi đi ngay được. Anh không chấp nhận cô cũng
đành, giờ đã vậy, đó xem như là họa vô đơn chí cho mối quan hệ giữa họ.
Có điều lại ảnh hưởng đến Tôn Bách Niên. Anh vô tình bị cuốn vào, Doãn
Chính Đạc còn đánh anh bị thương, hại anh trong một thời gian không thể
đi làm được, tính chất công việc của anh nghiêm túc như vậy, anh đâu thể mang theo vết thương đó ra ngoài.
Có lúc cô cũng nghĩ xem là ai
đã phá rối sau lưng. Tuy rằng không có chứng cớ, nhưng người cô có thể
nghĩ đến, chỉ có Khang Đức Văn.
Trong gia đình đó có quá nhiều người đáng sợ, rời xa nó cũng không phải là chuyện tồi tệ.
Đang nằm nghĩ miên man thì di
động đổ chuông. Hai ngày nhớ mong Hi Hi, cô không dám tắt điện thoại,
vừa nghe thấy tiếng chuông, cô lập tức bắt máy.
Người ở đầu bên kia tự xưng là
nhân viên bệnh viện, người đó hỏi cô có biết người tên là Doãn Chính Đạc không. Lòng Lê Diệp run lên, cô vội vàng hỏi có chuyện gì xảy ra. Đối
phương nói, 120* đưa một người bị thương đến, hiện tại ý thức của anh
không tỉnh táo, đành phải tìm điện thoại trên người anh để gọi cho người quen.
*120 là số cấp cứu của Trung Quốc
Tim Lê Diệp đập thình thịch, nghe xong cuộc điện thoại, cô vội vàng thay quần áo rồi bắt xe đến bệnh viện.
Đến nơi, cô tìm được phòng
bệnh, vừa vào cửa là nhìn thấy ngay người đàn ông đang nằm trên giường.
Tay anh được quấn băng cẩn thận, trên trán cũng có gạc, có điều xem ra
không nghiêm trọng lắm.
Cô y tá nói, “Anh này cũng may
đấy, vừa nãy ở cửa quán bar xảy ra vụ tai nạn liên hoàn, có một gã say
đâm thẳng xe vào quán, mấy người ở đấy bị thương nặng rồi chết đấy, anh
này với mấy người khác chỉ bị thương nhẹ thôi, bị mảnh kính văng vào.”
Lê Diệp đưa mắt nhìn Doãn Chính Đạc. Cả người anh đầy mùi rượu, cô lại hơi thấy bực, đã muộn vậy rồi mà anh còn đi uống rượu, rồi còn lái xe, đúng là chán sống mà.
Thấy môi anh khô khốc, Lê Diệp
liền rót cho anh một cốc nước, vừa định đút cho anh thì bỗng nhìn thấy
dấu son môi đỏ chót trên cổ áo anh.
Đáng lẽ phải nghĩ đến sớm mới
đúng, đêm hôm đi quán bar còn có thể làm gì được, cô nắm chặt cái cốc,
lại chợt nghe thấy tiếng bước chân vọng vào từ bên ngoài, có người nói,
“Đúng, tôi là ông nội nó!”
Nghe ra giọng của ông cụ, Lê Diệp đặt cốc xuống, nhẹ nhàng đi sang gian giường bệnh khác.
Ông cụ cùng những người khác lần lượt tiến vào.
Thấy họ vây quanh chăm sóc cho Doãn Chính Đạc, Lê Diệp lặng lẽ lui ra ngoài.