Về đến nhà, vừa vào cửa Lê Diệp đã nghe
thấy tiếng khóc của Hi Hi. Vội vàng chạy tới, cô bế Hi Hi, thằng bé nín
khóc ngay, tựa đầu vào vai cô rồi ôm cổ cô thật chặt. Người đồng nghiệp của Tôn Bách Niên có chút áy náy, cô ấy đứng dậy rồi nói, “Xin lỗi, tôi không thể dỗ được thằng bé.”
Lê Diệp nhìn Hi Hi, thằng bé
thỉnh thoảng vẫn nức nở là đang cực kỳ ấm ức. Cô vỗ về nó, còn đưa mắt
nhìn người đồng nghiệp của Tôn Bách Niên, “Thằng bé thế đấy, rời tôi ra
là khóc, cảm ơn cô đã giúp tôi trông nó, vất vả cho cô rồi.”
Nhìn đồng hồ, Tôn Bách Niên nói với người đồng nghiệp, “Làm phiền rồi, cô về nhà trước đi.”
Người phụ nữ kia cũng rất thích trẻ con nên không thấy phiền hà gì, cô ấy đùa với Hi Hi thêm một lúc
nữa, có vẻ lưu luyến không muốn về.
Lê Diệp đang định làm đồ ăn cho Hi Hi thì di động của Tôn Bách Niên đổ chuông. Anh đi ra ngoài nhận
điện thoại, lúc trở về, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
“Lê Diệp.” Anh đi đến bên cửa
sổ, vén rèm lên, đưa mắt nhìn ra bên ngoài từ khe hở nhỏ, rồi đi đến
cạnh cô, “Tốt nhất cô đừng ở lại đây nữa.”
Lê Diệp nhìn anh với vẻ khó
hiểu, anh bèn liếc mắt ra phía cửa sổ, “Đồng nghiệp của tôi vừa đi
xuống, cô ấy nói là thấy ở dưới kia có phóng viên cắm chốt.” Thấy cô có
vẻ căng thẳng, anh nói, “Chắc là họ vừa đến, lúc chúng ta về đã làm gì
có cái xe kia.”
Không ngờ những người kia sẽ
tìm đến tận đây, Lê Diệp đưa mắt nhìn Hi Hi đang chơi đồ chơi. Giờ báo
cảnh sát cũng không ổn, đám phóng viên ngồi đầy dưới kia, cảnh sát đến
họ sẽ càng có thể chụp được nhiều thứ hơn.
“Nếu đã có thể tìm đến đây thì
chứng tỏ họ có chuẩn bị rồi.” Tôn Bách Niên nhìn cô, “Tốt nhất là cô đưa Hi Hi tránh khỏi nơi sóng gió này đi, chỗ này không an toàn, nếu ra
khỏi nhà sẽ khó tránh khỏi việc bị chụp ảnh.”
Lê Diệp cũng biết việc bị phóng viên bám theo là cực kỳ phiền toái, có lẽ họ đã bị theo dõi từ hôm đi viện hải dương.
Mấy ngày liền cứ liên tục có
chuyện. Hiện tại, Diệp Cẩm Lan bị thương đang nằm viện, bất kể là ai
làm, thì người bị hoài nghi nhất cũng là vị “chính thất” cô đây. Thật ra bản thân cô thì không sao, nhưng Hi Hi còn nhỏ, nếu để cả thằng bé bị
cuốn vào, lòng cô sẽ vô cùng khó chịu.
“Trước tiên đừng ở đây nữa.”
Tôn Bách Niên bế lấy Hi Hi, “Cô thu dọn ít đồ đi, tôi đưa hai mẹ con rời khỏi chỗ này.” Thấy cô do dự, Tôn Bách Niên lại nói, “Hiện tại số phóng viên biết cô ở đây còn ít, nếu nhiều hơn thì cô không thể sinh hoạt
bình thường được nữa đâu, ra ra vào vào kiểu gì cũng có cả đám người bám lấy.”
Lê Diệp cũng biết đó là những điều sẽ phát sinh, cô nhìn Tôn Bách Niên, “Nhưng chúng ta phải đi như thế nào đây?”
“Tôi có cách… Cô thu dọn đồ luôn đi.” Tôn Bách Niên lấy di động ra, rồi đi đến cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới.
Xếp đầy túi những đồ dùng cần thiết, để Tôn Bách Niên xách túi, Lê Diệp bế thằng nhỏ, rồi cả hai cùng xuống dưới.
Ngoài cửa.
Bên trong một chiếc xe minivan, có mấy người đang xem tài liệu.
“Là người phụ nữ này hay sao
ấy?” So sánh với ảnh chụp, mấy người ở trong xe lại nhìn người phụ nữ
vừa xuất hiện. Cô bế một đứa bé, trên đầu đội mũ.
“Có nhìn thấy mặt đâu, xác định thế nào được!”
“Đây chẳng phải là bộ quần áo
mấy hôm trước cô ta mặc sao? Lại còn bế một đứa bé kìa. Chỗ này làm gì
có nhiều trẻ con đâu… Tôi thấy đúng là cô ta rồi đấy.”
“Thế thì mau bám theo đi! Người kia lái xe đi rồi kìa!”
Có người vội vàng khởi động xe, luống ca luống cuống đuổi theo chiếc xe ở phía trước.
Nhìn thấy chiếc minivan rời đi, ở góc cổng, một người mặc bộ đồ đàn ông nhanh chóng chui vào chiếc xe
đỗ gần đó. Sau đó không lâu, một người đàn ông có vóc dáng cao to cũng
đi lên chiếc xe kia. Rồi xe khởi động, lao vút đi.
Trên đường đi, Lê Diệp cởi bỏ chiếc áo khoác nam rộng thùng thình, đưa cho Tôn Bách Niên, “Cám ơn anh, anh Tôn.”
“Có gì đâu, để tôi hỏi đồng
nghiệp của tôi xem bên kia thế nào.” Anh lấy di động ra gọi, đầu bên kia báo, “Bọn họ phát hiện ra là bám theo sai người nên bỏ về rồi…”
“Hi Hi có khóc không?” Tôn Bách Niên hỏi.
“Không, thằng bé đang ngủ.”
Lê Diệp ngồi bên cạnh nhẹ nhàng thở ra. Tôn Bách Niên nói, “Chúng ta sang tìm thằng bé.”
Xác định đằng sau không có xe nào bám theo, Tôn Bách Niên mới đánh tay lái vào lối rẽ.
***
Một căn hộ.
Sắp xếp xong đồ đạc, Tôn Bách
Niên đi quanh một vòng, mọi thứ khá đầy đủ. Anh nhìn Lê Diệp, “Hai mẹ
con cô cứ ở đây tạm hai ngày đã nhé, chờ mọi chuyện qua rồi quay về cũng không muộn.”
Lê Diệp không hề muốn làm phiền anh. Thật ra cô định đưa Hi Hi đến khách sạn, nhưng Tôn Bách Niên cẩn
thận, dù sao khách sạn cũng là nơi đông người, người đến người đi, khó
đảm bảo sẽ không gặp phải những người không muốn gặp. Hiện tại là thời
điểm nhạy cảm, cẩn thận từng bước vẫn hơn. Căn hộ này là một trong những khối bất động sản của Tôn Bách Niên, anh không ở cũng không cho thuê,
bỏ trống lâu ngày, chỗ này gần nơi đi làm của Lê Diệp, xung quanh yên
tĩnh, khá thích hợp để cô và Hi Hi tạm lánh đi. Chỉ cần dọn dẹp một chút là ở thoải mái.
Tôn Bách Niên kéo rèm vào, “Cũng không còn sớm nữa, cô nghỉ ngơi đi, không phải lo nghĩ chuyện gì cả.”
Lê Diệp vừa mới mở ví ra, Tôn
Bách Niên đã chặn lại, “Chuyện lần trước cô nhét tiền vào túi tôi, tôi
còn chưa nói đâu đấy…” Anh nhíu mày, “Cô không cần tính toán rõ ràng với tôi như thế. Hằng năm bà Lê đều trả cho tôi một khoản phí rất lớn, tôi
giúp bà xử lý chuyện di chúc cũng đã nhận được không ít. Giúp cô mua vòi nước, tìm cho cô chỗ ở tạm thời, đó đều chẳng phải chuyện tốn kém gì,
cô không phải cảm thấy thiệt thòi gì cho tôi cả, đây đều là chuyện tôi
phải làm thôi.”
Bị anh nhìn thấu suy nghĩ, Lê Diệp vẫn không thể an tâm được, “Anh giúp tôi nhiều quá rồi…”
“Tôi đã đồng ý với bà là sẽ
giúp cô làm bất cứ việc gì, miễn là nằm trong phạm vi trách nhiệm của
tôi.” Tôn Bách Niên cười, lại đưa mắt nhìn Hi Hi đang ngủ khò khò, “Cô
nghỉ ngơi sớm đi, chuyện này cảnh sát có thể điều tra được, thủ phạm nói đôi ba câu chẳng chứng minh được gì cả, không phải lo lắng.”
Lê Diệp gật đầu. Anh đi ra cửa, “Tối đến khóa cửa cẩn thận, có chuyện gì thì gọi cho tôi.” Lê Diệp vẫn
đứng ở cửa nhìn anh, anh vừa chờ thang máy vừa vẫy tay với cô, “Vào đi.”
Lê Diệp quay vào nhà. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà liên tục chuyển chỗ ở, thật khiến cô mất ăn mất ngủ.
Đồ đạc mang theo khá ít. Cô chỉ mong cơn sóng gió này sẽ mau qua, vài ngày, chỉ vài ngày thôi, rồi cô
sẽ quay lại nhà mình. Ở nhà của Tôn Bách Niên, dù sao cũng không thể yên tâm thoải mái được.
Dọn dẹp qua quýt, cô quay ra
trải chăn. Đưa mắt nhìn di động, cô cầm lên, gửi cho Doãn Chính Đạc một
tin nhắn. Cô báo cho anh biết tình hình của Hi Hi, đó là quyền lợi của
anh.
Có lẽ lúc này, anh đang ở…bệnh viện thăm Diệp Cẩm Lan?
***
Bệnh viện.
Thấy Doãn Chính Đạc vào, Diệp
Cẩm Lan lập tức ngồi dậy. Trên đầu quấn băng gạc, hiện giờ trông cô ấy
có bao nhiêu phần chật vật, không cần nhìn gương cũng có thể đoán ra.
Người quản lý thấy anh đến, thì không khách sáo mà nói, “Anh Doãn, chuyện phát triển đến ngày hôm nay,
quả thật Cẩm Lan không trốn tránh được trách nhiệm, nhưng mà anh cũng
không phải là hoàn toàn vô tội. Bây giờ sự nghiệp của con bé đã bị hủy
hoại, lại phải chìa mặt ra cho người ta sỉ nhục. Chuyện này không chỉ
làm mất thanh danh của phía chúng tôi, mà rõ ràng còn là hành vi phạm
pháp.”
Doãn Chính Đạc khoanh tay, “Tôi có thể khẳng định, chuyện này không phải do Lê Diệp làm.”
“Nhưng kẻ hành hung đã khai là
được Lê Diệp sai bảo, hơn cả sự tín nhiệm của anh Doãn, tôi cảm thấy
cảnh sát có tin không còn quan trọng hơn.”
Nhún nhún vai, Doãn Chính Đạc không phản bác, “Vậy để xem, kết quả cuối cùng có phải thế hay không?”
“Đừng có tự tin như vậy, tôi
nghĩ anh Doãn có lẽ không hiểu phụ nữ lắm đâu.” Người quản lý nhìn anh.
Dựa vào cái gì mà khẳng định không phải vợ anh ta làm, chẳng qua là bao
che mà thôi, dù sao thì vợ cứ vẫn là vợ, thời điểm quan trọng không thể
đẩy cô ta đi được.
Doãn Chính Đạc lại không nghĩ
nhiều như vậy, anh rất hiểu Lê Diệp, hiểu hơn bất cứ ai. Người phụ nữ
kia dịu dàng, không ưa tranh giành, thời điểm sắc nhọn nhất của cô là ở
trước mặt anh, mọi lực sát thương của cô, đều dồn hết lên người anh.