Mộc Lan Hai Lần Nở Rộ
Xoạch...
Dòng suy nghĩ của Vũ Phong bị cắt đứt. Từ bên dưới phát
ra tiếng động. Vũ Phong nhíu nhíu đôi mày “Ai vào giờ này chứ?”, cậu
vươn người nhìn xuống.
Hiện lên trong tầm mắt Vũ Phong, cô gái có mái tóc đen dài, đang ngồi nhặt mấy tờ giấy rơi trên nền, động tác
thoăn thoắt. Sau đó, cô gái ngồi xuống bàn, hý hoáy viết viết một hồi
rất lâu. Vũ Phong nhìn thấy dáng ngồi rất quen, giống như cô bạn
ngồi cách cậu mấy dãy bàn. Vũ Phong ngó trái ngó phải, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy mặt cô gái bên dưới. Cậu đành ở trên này im
lặng quan sát.
Tận đến khi giờ nghỉ trưa kết thúc, cô gái kia mới cất bước rời đi.
Vũ Phong từ trên căn gác leo xuống. Cậu đưa tay cầm lấy một tờ giấy đã
nhàu nhĩ lên nhìn. Đề kiểm tra toán ban sáng? Trên môi Vũ Phong kéo lên một nụ cười, cậu bây giờ có thể chắc chắn, cô gái ban nãy chính là
Trịnh Lam. Dáng người nhỏ nhắn, mái tóc đen dài không lẫn với ai khác
trong trường này.
Thì ra, Trịnh Lam không làm được câu một điểm siêu khó, nên vào đây thử giải lại. Và kết quả vẫn là... không giải được!
Vũ Phong không màn đến tiếng chuông vào lớp đã vang từ lúc này, cậu ngồi ở đó ghi lại lời giải lên tờ giấy một cách tỉ mỉ, còn chú thích cách
dùng công thức ở chỗ nào trong sách. Sau đó, cậu cẩn thận đặt tờ giấy trên bàn, dùng một quyển sách chặn lại.
Ngày hôm sau.
Lúc Vũ Phong đến bên bàn xem lại, đã không còn thấy tờ giấy hôm qua mình
viết. Mà thay vào đó là một tờ giấy khác, đề ngắn gọn mấy chữ “Cảm ơn
về bài giải”.
Vũ Phong nở nụ cười. Cậu đặt bút viết bên dưới ba chữ “Không có gì!”, sau đó lại leo lên tầng gác nằm ngủ.
Tiếp...
(Truyện được P Hana đăng ở SANTRUYEN.COM)