――
Người nên tới không nên tới đều tới tham gia náo nhiệt, dạo này, có phải tất cả mọi người rất thích xem nghi thức nhận nghĩa nữ cũ rích này?
"Ta nói, Thu Nhược Thủy sẽ đến." Mắt thấy bộ dáng của nàng ngốc ra, Hạ Hầu
Lâm nuốt nước miếng, liếc nàng một cái, sau đó thận trọng mở miệng thử
dò xét, "Cái đó, ta nói ngươi không sao chứ."
"Ta không sao."
Nàng nháy nháy mắt, cố gắng tiêu hóa hết tin tức kinh người này, "Ưmh,
lại nói, nàng ta tới làm gì?" Mặc dù nàng khẳng định có thể nàng ta vô
sự bất đăng tam bảo điện (không có chuyện gì sẽ không đến vô ích), nhưng mà lần này nàng trở về, hẳn là không có người nào biết, sao nàng ấy
biết? Hơn nữa, nàng tới làm gì? Nàng ấy không thể biết nàng chính là
Đoạn Phiêu Phiêu, chỉ là, nàng cúi đầu nhìn qua nhìn mình, đổ mồ hôi,
hẳn là không nhìn ra nàng là Đoạn Phiêu Phiêu.
Nhưng, trên danh
nghĩa Đoạn Phiêu Phiêu đã chết, nàng ấy cũng không đến nỗi huyên náo
khắp thiên hạ đều biết Đoạn Phiêu Phiêu còn sống. Ặc, chẳng lẽ nói, nàng ấy cho rằng nàng trở lại giành phu quân với nàng ấy sao? Sẽ không có
ngu ngốc như vậy đi, còn là một Hoàng hậu đấy...... Nàng run rẩy.
"Ta cũng không biết, nghe nói đúng lúc Hoàng hậu về nhà thăm người thân,
sau đó phụ thân của ta đưa thiệp thời đến phủ Thừa Tướng, Hoàng hậu nói
nàng ấy cũng muốn tới." Hạ Hầu Lâm mờ mịt lắc đầu một cái, "Hẳn là,
không thành vấn đề....."
Không thành vấn đề mới là chuyện lạ, nhưng mà bây giờ cũng không thể bỏ cuộc nửa đường được.
"Mặc kệ nàng ấy, ta chỉ muốn nàng ấy không có ngu xuẩn như vậy, thật sự muốn tìm phiền toái cũng sẽ không trực tiếp lao tới như vậy, ta nghĩ nàng ấy cũng không ngu xuẩn như vậy." Ta nháy nháy mắt, dứt khoát đi ngủ đi,
giấc ngủ quan trọng, "Ta mệt rồi, chúng ta ngủ đi."
Cả đêm ngon
giấc, rạng sáng ngày hôm sau liền bị phụ mẫu và đại ca kéo lên, sau đó
bắt đầu trang điểm ăn mặc, giống như biến thành con khỉ triển lãm ở
trước mặt mọi người. Mà điều khiến nàng run rẩy, chính là Thu Nhược Thủy tới thật, mặc dù dáng vẻ lơ đãng ngồi bên cạnh mẫu thân của nàng,
nhưng, nàng có thể xác định, ngay từ khi bắt đầu nữ nhân kia đã chú ý
nàng, hơn nữa ánh mắt kia, thật sự là làm cho người ta cảm thấy rất
không thoải mái.
Rốt cuộc, nàng ta tới làm gì? Ngăn cản nàng
giành chồng nàng ấy sao? Nàng mờ mịt, nàng không có ý nghĩ này; nhưng
trừ điều này ra, dường như...... Cũng không còn có khả năng khác.
"Sao nữ nhân kia lại ở đây?" Mặc dù Hạ Hầu Du không có trắng trợn thường lui tới bên cạnh nàng, nhưng cơ hồ là luôn ở cùng với nàng, dĩ nhiên đã sớm phát hiện sự tồn tại của Thu Nhược Thủy, còn có ánh mắt không rõ ý đồ.
"Ta cũng không biết." Nàng nhún nhún vai, "Mặc kệ nàng ta, nàng ta còn có thể làm gì ta?"
"Cũng đúng." Hạ Hầu Du cười nhạt, ánh mắt bắn ra bốn phía nhìn Thu Nhược Thủy một cái, "Dù sao đi nữa, ta sẽ bảo vệ nàng."
"Ưmh, được đấy. Bây giờ cho chàng ở đây." Ta cười gật đầu với Hạ Hầu Du một
cái, "Đừng lo lắng, hiện tại cho dù nàng ta có ý tưởng gì cũng không thể làm gì ta." Bây giờ nàng không phải là dân nữ, chính là thiên kim của
Thái Sư, hơn nữa, coi như nàng ta lo lắng, cũng phải xem có thể chơi
được nàng hay không. Chỉ là, có thể khiêm tốn một chút thì tốt nhất,
người ta muốn bình an gả ra ngoài. Hạ Hầu Du gật đầu một cái, nhưng ánh
mắt nhìn Thu Nhược Thủy lại tràn đầy cảnh giới.
"Lạc Huyền cô
nương?" Quả nhiên, Thu Nhược Thủy vẫn tìm được một cơ hội xuất hiện
trước mặt của nàng, khụ khụ, được rồi, nàng thừa nhận, là nàng cố ý cho
nàng ta cơ hội. Con người của nàng tánh tình nóng nảy, có chuyện thì
không có cách nào để ở trong lòng, nhìn thấy nét mặt của Thu Nhược Thủy
như nói "Ta có vấn đề muốn hỏi ngươi", cả người nàng liền không thoải
mái. Kết quả là, dứt khoát cho nàng ta một cơ hội, khiến Hạ Hầu Du rời
đi, tránh được phụ mẫu và Tư Tồn ca, mượn cớ khiến Hạ Hầu Lâm rời đi,
nàng liền một mình đi đến vườn hoa không bóng người, sau đó Thu Nhược
Thủy đã tìm tới cửa.
Lại nói, ấn tượng của nàng đối với Thu
Nhược Thủy nếu so với mấy phi tử khác thì tốt hơn, nhưng mà bây giờ xem
ra, nữ nhân này cũng là thâm tàng bất lộ.
"Dạ, Hoàng hậu có gì
phân phó?" Nhìn Thu Nhược Thủy, nàng liền giống một nữ tử dân gian một
mực cung kính chào một cái, bộ dáng rất cung kính.
"Ngươi tên là Tần Lạc Huyền sao?" Thu Nhược Thủy nhàn nhạt lướt nhanh qua nàng một cái, trong mắt lóe ánh sáng.
"Dạ, dân nữ Tần Lạc Huyền, bái kiến Hoàng hậu, Hoàng hậu có chuyện gì không?" Nàng biết rõ còn hỏi.
"À, không, chẳng qua là cảm thấy dung mạo của ngươi và Thái hậu rất giống
nhau." Thu Nhược Thủy trầm ngâm một chút, nhìn nàng, cố ý nói.
Nàng làm bộ dốt nát cười một tiếng, gật đầu phụ họa một cái, "Đúng vậy, cũng bởi vì như vậy lúc Du nhìn thấy tiểu dân cả người ngẩn ra, lúc ấy tiểu
dân còn tưởng rằng gặp phải tên háo sắc, sau đó chàng nói cho tiểu dân
biết lí do, tiểu dân mới biết xảy ra chuyện gì."
Nàng làm bộ
tiểu nữ nhi thẹn thùng, ngay cả chính nàng đều có chút hộc máu, trời ạ,
trời ạ, biểu hiện này thật sự là quá não tàn rồi, khiến cho nàng cảm
thấy rất khổ sở, nhưng vẫn phải tiếp tục diễn trò thôi.
"Du?" Thu Nhược Thủy quả nhiên bị lừa, liếc mắt nhìn nàng cau mày một cái, chợt
che miệng mà cười, "Mới vừa rồi ta thấy Tứ Vương Gia và ngươi rất gần
gũi, tình cảm rất tốt." Thăm dò không chút che đây. Nàng đỏ mặt, đương
nhiên là làm bộ, thật đòi mạng người, giả bộ làm thiếu nữ ngây thơ quả
nhiên nàng rất không thích hợp, còn phải giả bộ mềm mại, trở về phải
ngược đãi phát tiết trên người Hạ Hầu Du."A, dân nữ đã đi quá giới hạn,
là Tứ Vương Gia, chúng ta...... Chúng ta...... Không có gì." Cố ý ấp a
ấp úng, muốn nói mà thôi, bộ dáng thiếu nữ xuân tâm nhộn nhạo rồi lại
chết cũng không chịu nhận, bộ dáng ngượng ngùng, cái này so với trực
tiếp thừa nhận phải có lực thuyết phục hơn nhiều, nàng cũng không tin
Thu Nhược Thủy không bị lừa. Quả nhiên, ánh mắt của Thu Nhược Thủy lập
tức ôn hòa, đoán chừng là nhận ra nàng không có uy hiếp được nàng ấy.
"Thật sao? Vậy hôm nay cũng là do một tay Tứ Vương Gia thúc đẩy sao?" Thu Nhược nói cười, tiếp tục tiến hành thăm dò.
Nàng giả bộ rất dốt nát, kinh sợ gật đầu một cái, vô cùng thẹn thùng, "Đúng
vậy, Tứ Vương Gia nói, nếu dân nữ mồ côi, ở kinh thành không nơi nương
tựa, nếu một nơi đáng tin cậy làm nhà, chàng cũng yên lòng. Hơn nữa,
nghe nói nữ nhi Thái Sư đã qua đời, dáng dấp của dân nữ rất giống thái
hậu nương nương, nếu như mà dân nữ có thể ở lại bên cạnh Thái Sư, thay
thế Thái hậu hiếu thuận hai vị lão nhân gia, cũng coi là một công đức."
Hộc máu, rốt cuộc nàng đã phát hiện giả thiếu nữ ngây thơ rất có khó khăn, bình thường đã quen dũng mãnh.
"Thật sao?" Nét mặt Thu Nhược Thủy nhìn như thả lỏng, nhưng hiển nhiên gương
mặt này của nàng là thứ uy hiếp nhất đối với nàng ta, "Tứ Vương Gia nói
không sai, chỉ là sợ rằng, tướng mạo này của Lạc Huyền cô nương, không
biết là Thái Sư cùng Tứ Vương Gia, dù là Hoàng thượng......" Nàng biết
ngay, mục đích của nàng ta quả nhiên là như vậy. Nữ nhân mà, vì một nam
nhân, luôn phải biến đổi đến mức không giống mình, xem ra, nàng ta căn
bản không thông minh như nàng nghĩ, trong lòng nàng âm thầm khẽ động, âm thầm đề phòng.
"Hoàng thượng? Trong khoảng thời gian dân nữ vào
kinh chưa từng thấy Hoàng thượng, chỉ là, nhìn thấy nương nương là biết
Hoàng thượng nhất định rất hạnh phúc, có nương nương xinh đẹp ôn hoà
hiền hậu như vậy ở bên cạnh người, Hoàng thượng nhất định sẽ rất thỏa
mãn." Nàng cố ý mềm mại cười cười, thổi phồng nàng ta.
"Vậy sao?" Ánh mắt của Thu Nhược Thủy trở nên tế nhị, nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng, sau đó lộ ra nụ cười bí ẩn, "Nếu Lạc Huyền cô nương là nhi nữ của Thái Sư, như vậy, có hay không cũng muốn bồi vương tùy giá đây?"
"Hoàng hậu." Trong lúc này, Hạ Hầu Lâm chợt xông ra, một tay kéo nàng qua,
"Phụ thân của ta vừa mới nhận nữ nhi, người lại muốn cướp sao? Cái này
không thể được, hơn nữa, Hoàng cung có bao nhiêu nữ nhân, người còn
không ngại thiếu sao, muội muội của ta sẽ không vào cung, ta nói Thu
Nhược Thủy này, làm bộ hiền lành dẫn một đống nữ nhân vào cung, ngươi
rất thoải mái sao? Hay là nói, đầu óc ngươi có vấn đề?"
Không hổ là Hạ Hầu Lâm, cho tới bây giờ cũng không biết nói chuyện khéo léo,
nhìn bộ dáng này của Thu Nhược Thủy, trong lòng nàng rất sảng khoái.
"Lâm nhi, chuyện này...... Ta không phải có ý này." Thu Nhược Thủy bị Hạ Hầu Lâm trách móc, lập tức nói không ra lời, sắc mặt cũng biến thành
rất khó coi, nhưng hết lần này tới lần khác không phản bác, trong lòng
nàng âm thầm dễ chịu, chậc chậc, lời này của Hạ Hầu Lâm quả thực là nói
đến trong lòng nàng.
"Vậy thì tốt, ta cho Thu Nhược Thủy ngươi
biết, Lạc Huyền nhà ta không có hứng thú với Hoàng huynh, ngươi cũng
đừng thấy nữ nhân liền thần hồn nát thần tính trông gà hoá cuốc, trong
hậu cung có đủ nữ nhân, nếu ngươi nhàm chán hãy đấu đá nội bộ, chớ vươn
bàn tay đến Phủ Thái Sư của bọn ta, ta nói rõ với ngươi trước, Lạc
Huyền, đã hứa hôn với người khác, hai ngày nữa, Hoàng huynh sẽ tự mình
chỉ hôn, ngươi đừng có ở đây gây thêm phiền phức." Hạ Hầu Lâm hừ lạnh
một tiếng, sau đó lôi kéo nàng rời đi, "Lạc Huyền, chúng ta đi." Nàng
gật đầu một cái, giả bộ rất ngoan ngoãn đi theo sau lưng Hạ Hầu Lâm. Ặc, vừa rồi nhìn kịch hay miễn phí, thật không tệ.
"Đợi chút, công chúa, ngươi cho là, nàng ta thật sự là Tần Lạc Huyền sao?" Thu Nhược Thủy chợt lớn tiếng gọi lại bọn nàng.
"Hoàng hậu, lời này của người là có ý gì? Hay là nói, ta nhận nuôi một nghĩa
nữ để xoa dịu nỗi đau mất đi Phiêu Phiêu, còn phải được Hoàng gia phê
chuẩn sao?" Không biết từ lúc nào, phụ mẫu cùng đại ca của nàng đã tới,
chậc chậc, rất có khí thế nha, nhìn bộ dáng phụ thân nàng nhìn chằm chằm Thu Nhược Thủy rất nghiêm túc.
"Thái Sư, Bổn cung không phải có ý này, chỉ là, vị Lạc Huyền cô nương này, bộ dáng thật giống Thái hậu
phải không?" Thu Nhược Thủy nhìn chằm chằm nàng mở miệng nói. "Người
giống người, cái này khó tránh khỏi, Hoàng hậu, người cũng đừng quên,
lúc Phiêu Nhi qua đời, là đích thân Hoàng thượng phát tang, trông coi."
Phụ thân nàng cũng không nói gì nhiều, nhàn nhạt hai câu, nói năng có
khí phách, sắc mặt Thu Nhược Thủy trắng nhợt, không nói thêm gì nữa.
"Hoàng tẩu, mặc kệ Thái hậu từng làm cái gì, người chết là lớn, đã nhập thổ vi an, người cứ nhớ tới chuyện cũ không buông, không phải là phong phạm
của nhất quốc chi mẫu, hơn nữa, ta khuyên người không cần đánh chủ ý lên Lạc Huyền, dẫn Lạc Huyền hồi kinh ta đã nói trước với Hoàng huynh, cũng đã cầu xin Hoàng huynh đồng ý, sẽ chỉ hôn cho ta và Lạc Huyền, Lạc
Huyền và ta tâm đầu ý hợp, sớm đã quyết định đời này kiếp này sẽ không
tách ra, nếu như bởi vì Hoàng hậu nhiều chuyện mà khiến ta và Lạc Huyền
không thể ở bên nhau, ta sẽ không dễ dàng buông tay, hơn nữa, để Lạc
Huyền ở lại Phủ Thái Sư, cũng là ý tứ của Hoàng huynh, Hoàng huynh cảm
động và thấu hiểu cho Thái Sư người đầu bạc phải tiễn người đầu xanh, cố ý an bài như vậy, chẳng lẽ nói, Hoàng hậu không thể hiểu sao?" Hạ Hầu
Du nhàn nhạt mở miệng, nhưng mỗi một câu đều làm cho Thu Nhược Thủy
không phản bác, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Nàng không khỏi kéo xiêm áo của Hạ Hầu Du, bảo chàng đừng kịch liệt như vậy. "Yên tâm
đi, nàng không dám làm gì ta." Hạ Hầu Du cũng không cảm kích, "Nếu nàng
ta dám làm như thế, phải gánh chịu hậu quả." Nàng chảy mồ hôi hột, bắt
đầu lo lắng cho số mạng của Thu Nhược Thủy. Hạ Hầu Du, nghiêm túc sẽ rất đáng sợ. "Ta...... Bổn cung hiểu, đã như vậy, bổn cung chúc mừng Tứ
Vương Gia trước." Ánh mắt Thu Nhược Thủy quét tới lui trên người nàng và Hạ Hầu Du, Hạ Hầu Lâm không nhịn được, dứt khoát ngăn ở trước mặt nàng, nhìn Thu Nhược Thủy với ánh mắt “sao ngươi còn không đi”.
Thật
sự là xuống đài không được, Thu Nhược Thủy xám xịt cáo từ rời đi. Mà vốn là nghi lễ nhận nghĩa nữ náo nhiệt cũng bởi vì Thu Nhược Thủy quấy rối
mà dừng lại, Hạ Hầu Lâm và Đoạn Tư Tồn đành phải trở về chào hỏi khách
nhân, để lại Hạ Hầu Du cùng với nàng. Mặc dù phụ mẫu vẫn còn rất không
yên lòng, nhưng trải qua chuyện mới vừa rồi, nàng xem ra, ánh mắt bọn họ nhìn Hạ Hầu Du trở nên nhu hòa hơn nhiều. Ha ha, đối với Hạ Hầu Du mà
nói, chính là trong họa được phúc. "Ai, Phiêu Phiêu, ta thật khổ sở." Hạ Hầu Du mắt thấy không người, lập tức tiền gần ôm lấy nàng, bắt đầu làm
nũng.
"Sao đau khổ?" Nàng chê cười, siết chặt gương mặt của
chàng, "Mới một ngày đã không chịu nổi sao?" "Làm sao nàng có thể biết
nỗi khổ sở của ta, một ngày cái gì, đối với ta mà nói một ngày như một
năm, những tháng ngày nàng không có ở đây, aizz, cũng không biết ta làm
sao trôi qua." Hạ Hầu Du vô cùng buồn bực ôm nàng, cọ ở trên người nàng
không chịu động, "Làm thế nào, bây giờ phải nhịn đến khi chúng ta thành
thân, như vậy không được, ngày mai ta sẽ đi mời Hoàng huynh tứ hôn, sau
đó lập tức thành hôn, nàng nói có được hay không......"
Hạ Hầu
Du làm bộ đáng thương nhìn nàng, bộ dáng đáng thương, nàng nhìn thấy
không khỏi yêu thương. Nhưng, đây là quá nóng lòng rồi, nàng không khỏi
cười khổ. "Du, ta cảm thấy khả năng không lớn đi......" Nàng vỗ vỗ bả
vai Hạ Hầu Du, "Đây cũng quá khoa trương rồi, chỉ là, có thể thử xem,
nhưng mà trước khi thành hôn, ta cảm thấy ta tốt nhất nên gặp Hạ Hầu
Dận."
Hạ Hầu Du vừa nghe nàng nói xong, lập tức như gặp đại
địch, giương mắt hổ nhìn nàng, "Này này, chẳng lẽ nàng muốn quay lại với huynh ấy."
"Chàng nằm mơ đi, khốn kiếp." Nàng lập tức cả giận,
"Ta muốn nối lại tình xưa còn cần phiền toái như vậy sao, ngoắc ngoắc
ngón tay hắn lập tức tới, ta muốn gặp hắn, chính là vì muốn khuyên hắn
một chút, để cho hắn sống thật tốt, như vậy chúng ta cũng có thể sống
qua ngày thật tốt. Tiểu tử chàng nói hưu nói vượn nữa ta liền không để ý tới chàng, bây giờ còn muốn ăn dấm chua hả, chàng có xấu hổ hay
không."
"Người ta quan tâm nàng mà."
"Phải ha, quan tâm
thì nên để cho ta gặp nam nhân khiến chàng sợ, Hạ Hầu Du, khi nào chàng
không có tự tin như vậy." Nàng xấu hổ thay chàng.
"Từ lúc bắt đầu yêu nàng." Tiểu nhi tử rất là ai oán nhìn nàng. "Ha ha, xem ra, các
ngươi thật rất yêu nhau, Phiêu Phiêu, Du." Trong lúc bọn nàng liếc mắt
đưa tình, thình lình vang lên một giọng nói, trời ạ, người nào? Ai đang
gọi nàng là Phiêu Phiêu? Nàng và Hạ Hầu Du lập tức dựng đứng tóc gáy.