Cổ nhân nói, một cộng một tuyệt đối không tương đương với hai, cho nên,
Hạ Hầu Du thêm Đoạn Phiêu Phiêu thêm Lỗ Á liền bằng trại tập trung phiền toái, khẩu hiệu: phiền toái, ta yêu ngươi, chính là như chuột yêu gạo.
Cuộc sống của chúng ta bắt đầu trôi qua thuận buồm xuôi gió, phát triển
không ngừng, ngày hôm sau, hiệu suất làm việc rất cao, Hạ Hầu Du đã tìm
được mấy nha hoàn, còn sửa chữa hậu viện với phòng lại một chút, nên ở
càng thêm thoải mái; về phần quán cơm bị mang tiếng xấu, cũng hoàn toàn
không cần lo lắng, không biết có phải tiểu nhi tử dùng chính sách kẹo và cây gậy giải quyết quan viên địa phương hay không, dù sao trước mắt
cũng gió êm sóng lặng, ca múa mừng cảnh thái bình, mà quán cơm buôn bán
càng thêm phát triển không ngừng, hết cách rồi, muốn hỏng bét cũng rất
khó, ta không thể không nói bạn học hiệp khách Lỗ Á này rất giống lưu
manh, tính khí không tốt, thích đùa bỡn ta nhưng mà vẻ ngoài rất đẹp
trai còn ôm ấp lý tưởng vĩ đại nhất đó là trở thành đầu bếp tốt nhất,
thật sự là cao thủ phòng bếp, làm cho người ta cảm thấy để cho hắn đi
xông xáo giang hồ thật sự là quá lãng phí, hắn nên đi tranh đoạt mỹ danh đầu bếp đệ nhất thiên hạ, lúc này mới khá là chính xác.
Ngươi
nói tại sao? Còn cần nói sao, kể từ khi Lỗ Á bắt đầu nấu cơm, thì mỗi
khi đến thời gian ăn cơm là nhà trọ nhà chúng ta đều cần phải giới hạn
số người nếu không căn bản bận rộn không chịu được, như vậy mỗi ngày
phải xếp hàng dài ngoài cửa, chiếm chỗ ngồi chỉ vì muốn ăn một bữa cơm
Lỗ Á làm, khung cảnh rầm rộ này đoán chừng Tùng Hạc lâu xếp hạng đệ nhất mỹ thực thiên hạ năm đó cũng không lợi hại như vậy, thật sự là để cho
ta và Hạ Hầu Du nhìn mà ca ngợi đối với tài nấu nướng của Lỗ Á.
Về phần ta, lại hoàn toàn trở thành sâu gạo, vốn nói là phu thê chúng ta
cùng nhau quản gia không sai, nhưng hơn một tháng, ta phát hiện, chúng
ta không phải phu thê cùng quản gia gì đó, mà căn bản là Hạ Hầu Du kiếm
tiền, ta tiêu tiền, thuận tiện nói chuyện yêu đương một chút......
Lúc này, ngươi nhìn xem rất tốt, trên căn bản, cuộc sống của ta là như vậy, trước giữa trưa rời giường ăn cơm, mà sáng sớm Hạ Hầu Du đã thức dậy.
Trước tiên sẽ xem từng mục sổ sách ngày hôm qua và dự toán cho hôm nay
một chút, sau đó giao cho tiên sinh quản lý trướng phòng (phòng ghi
chép). Buổi trưa, chờ ta thức dậy, thì mọi người sẽ cùng nhau ăn cơm,
sau đó bọn tiểu nhị bắt đầu ngày công. Thời gian dùng cơm là vô cùng bận rộn, bởi vì buôn bán quá tốt. Mà tới buổi chiều, khách ít đi, tiểu nhi
tử lại cùng ta đi ra ngoài dạo phố, quán rượu, nhà trọ gì đó, đồ trang
sức vải vóc, nên mua nên tặng, tiểu nhi tử cũng mua không ít hơn ta.
Buổi chiều bình thường đều là thời gian hẹn hò, không có gì khác với vợ
chồng son hiện đại. Chúng ta sẽ tay trong tay đi dạo khắp nơi, thỉnh
thoảng cũng sẽ ôm ôm hôn hôn, cuộc sống tình nhân tiêu chuẩn. Đến gần
tối, tiểu nhi tử lại dẫn ta về nhà, sau đó chờ ăn xong cơm tối, tiểu nhi tử sẽ xem sổ sách, mà ta thì xem tiểu thuyết vơ vét được, thỉnh thoảng
cũng xem một chút tiểu thuyết lịch sử, tìm hiểu một chút lịch sử và
phong thổ nhân tình của quốc gia này. Sau đó đến lúc nên đi ngủ, tiểu
nhi tử bình thường sẽ cho ta một cái hôn chúc ngủ ngon, sau đó ngọt ngọt ngào ngào chia ra đi ngủ. Mặc dù nói, trước mắt chúng ta thuộc trạng
thái ở chung, tức ở chung dưới một mái nhà, nhưng ngẫu nhiên xin thề,
chúng ta là trong sạch, người ta rất truyền thống, còn chưa lập gia đình dĩ nhiên cái gì cũng không thể làm. Kết quả là, người ta bắt đầu chân
chính trải qua cuộc sống hạnh phúc ăn được ngủ được sướng như tiên, đếm
tiền đến chuột rút. Thật là không ngờ nhỉ, cuộc sống lý tưởng tới dễ
dàng như vậy, ta thật sự là quá cảm động, a, cho tiểu nhi tử một cái hôn khen thưởng!
Ta coi như là bám được rể rùa vàng rồi, ha ha ha.
Nhưng mà, làm ăn phát đạt còn chưa tính, dù sao mời thêm hai người thu
tiền và tiểu nhị, cộng thêm chuẩn bị mấy tên hộ viện cũng không có
chuyện rồi, sẽ không khiến Du thân ái nhà ta mệt mỏi, nhưng vấn đề là,
có Hạ Hầu Du nhà chúng ta có thể lăn qua lăn lại như vậy và vị đầu bếp
hiệp khách với giọng điệu mặc dù không tình không nguyện nhưng mà vô
cùng Tôn Sư Trọng Đạo kia ở đây, ngày nào cũng có thể trôi qua nhàn hạ
như vậy ư? Chuyện này là không thể, mới có một tháng, mấy nhà giàu trong thành này, đặc biệt là mấy nhà giàu đặc biệt hay kêu ca, thì đau xót
mất đi nhiều bạc trắng, sau đó ta thấy được đầu bếp nhà ta cung phụng
trước tượng Phật Quan Thế Âm ở hậu viện chúng ta, tự lầm bầm sám hối:
"Quan Thế Âm Bồ Tát Cứu Khổ Cứu Nạn, ta thừa nhận ta làm ăn trộm n lần,
làm nhiều chuyện thẹn với lương tâm, nhưng sư phụ nói rồi, nếu như ta
không làm, thì thật xin lỗi phụ mẫu dưỡng dục ta thành người, bởi vì bọn họ là đại biểu quần chúng khổ cực; ta không làm như vậy thì thật xin
lỗi những dân chúng chịu khổ gặp khó khăn kia, bởi vì những đồng tiền
kia rõ ràng là tiền mồ hôi nước mắt mà bọn họ kiếm được; ta không làm
như vậy thì thật xin lỗi sư phụ, hắn dạy ta một thân công phu, cũng
không phải là để cho ta dùng để cắt rau đốn củi. Cho nên, ta thật sự là
vô tội, đặc biệt vô cùng vô tội, Quan Âm Đại Sĩ à, người nhất định phải
thể nghiệm và quan sát lòng vô tội của tiểu nhân, vì dân tình, đến lúc
đó nhất định phải để cho ta đến thế giới tây thiên cực lạc, đừng để cho
ta xuống Địa ngục nha." Mỗi khi một nhà giàu nào đó mất nhiều hoặc ít
bạc, sau đó đầu bếp đại nhân nhà ta nhất định sẽ thành kính cầu nguyện ở chỗ này, dẫn đến ta không nghi ngờ hắn cũng rất khó.
Có điều,
tần suất này thật sự là quá thường xuyên, thường xuyên khiến ta cảm thấy nhàm chán, vì vậy ngày nào đó, sau khi Lỗ Á thành kính cầu nguyện dâng
hương, ta đi ra ngoài vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Này, ta nói Lỗ Á này, ngươi trộm đã trộm rồi, việc này có cần thiết không?" Ta nháy nháy mắt, vô
cùng nhàm chán mở miệng. Lỗ Á liếc ta một cái, vốn không coi ta ra gì:
"Đương nhiên là cần thiết, lúc này mới tỏ rõ ta là trong sạch." Ta đầy
vạch đen, định nghĩa trong sạch quả nhiên là tuỳ theo từng người.
"Ngươi cướp của người giàu giúp người nghèo khó cũng không sai mà." Ta tiếp tục không hiểu.
"Nhưng mà, lấy luật pháp mà nói, chính là sai." Tiểu nhi tử không biết nhô ra từ nơi nào.
"Ngươi nói vậy, ta cũng không phải không biết, dù sao không ai hoài nghi đến
ta là tốt rồi." Lỗ Á quăng vấn đề đến không còn một mống, "Ta phải đến
phòng bếp, hôm nay hình như đưa tới rất nhiều nguyên liệu tốt nha, đời
người có thức ăn thật sự là quá hoàn mỹ rồi." Bộ dáng Lỗ Á nấu ăn chính
là chức trách thần thánh không thể xâm phạm, cút xéo vô cùng thánh
khiết, để lại ta với tiểu nhi tử hai mặt nhìn nhau.
"Lỗ Á này,
đầu óc có gì đó rất không đúng nha." Ta nháy nháy mắt vô cùng nghi hoặc, lớp học nào nói với việc ăn trộm thì chỉ cần cầu nguyện lương tâm vậy,
ta có thể phán đoán nam nhân tuấn mỹ này là một loại phần tử phạm tội
tinh khiết tự nhiên hay không nhỉ, tuy rằng ta rất có cảm tình đối với
cướp của người giàu giúp người nghèo khó......
"Ặc, ta cảm thấy
vẫn tốt chứ, cảm giác chơi rất vui mà." Tiểu nhi tử vừa kéo ta vào trong ngực hôn nhẹ, hai mắt vừa tỏa sáng nhìn về phía Lỗ Á rời khỏi. Ta bỗng
nhiên có dự cảm rất xấu: "Du, ngươi đang nghĩ cái gì, chẳng lẽ......"
Tuyệt đối không được nha, ta hết ý kiến, tiểu nhi tử cũng có cái tính
chỉ sợ thiên hạ không loạn, chậc chậc, chúng ta đã làm ăn tốt rồi nha,
chớ gây thêm phiền toái mà. Vừa tiếp tục hôn nhẹ với Hạ Hầu Du, chà chà, gần đây tình cảm giữa chúng ta càng ngày càng tốt, người ta cũng càng
ngày càng có cảm giác tiểu nữ nhân. Nói thật, bị nam nhân yêu dấu sủng
ái như vậy, cảm giác thật sự vẫn rất tốt, nếu như Hạ Hầu Du không phản
đối, ta còn thật sự rất muốn đợi đến lúc nói yêu đương, định cư lại ở
chỗ này. Mặc dù không thể trở về thăm lão cha lão nương lão ca của ta,
nhưng chỉ cần biết bọn họ sống rất khá vậy thì quá tốt rồi. Nhưng mà bên cạnh đó, trong lòng của ta lại mơ hồ cảm thấy lo lắng, nói như thế nào
đây, hạnh phúc tới quá dễ dàng khiến ta luôn cảm thấy rất lo lắng cũng
rất sợ, chuyện sẽ không đơn giản giống như ta nghĩ vậy chứ, trải qua dễ
dàng như vậy. Ta luôn cảm giác sẽ còn có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà, rốt cuộc là cái gì chứ?
Nhìn mắt tiểu nhi tử sáng loáng lòe lòe, ta
nháy mắt mấy cái, thôi, ta rất vui vẻ, xem ra tiểu nhi tử cũng rất vui
vẻ, vậy cũng tốt nha, chuyện kế tiếp nhiều lắm là tiếp tục tìm chút thú
vui, gia tăng niềm vui cuộc đời, không cần quan tâm những thứ khác, cái
gì cũng chưa xảy ra, tại sao ta lại buồn lo vô cớ như vậy nhỉ, dù sao
hiện tại ta cũng không phải thái hậu, tìm nam bằng hữu cộng thêm lão
công (chồng), trải qua cuộc sống gia đình yên ổn của ta, còn không phải
quá thoải mái rồi sao.
Nghĩ tới đây, ta dứt khoát lười phải suy
nghĩ, dựa vào trong ngực tiểu nhi tử khoan khoái dễ chịu hưởng thụ thâm tình của tiểu nhi tử, nhưng mà, ta sai lầm rồi, ta thật sự sai rồi. Ăn
xong cơm tối, ta vừa định níu lấy tiểu nhi tử theo ta ra ngoài đi dạo,
kết quả phát hiện hôm nay tiểu nhi tử không xem ghi chép, còn thái độ
thì khác thường, kéo Lỗ Á nói chuyện phiếm, ta rất ngạc nhiên mà đi tới
lắng nghe, sau đó hoàn toàn hóa đá. Ta muốn liều mạng với tiểu nhi tử,
quả nhiên là loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn kia mà, nghe một
chút, bọn họ đang nói cái gì, mẹ nó, thành lập một bang phái thần trộm,
yêu cầu mỗi người trong tổ chức đều phải có kỷ xảo thân thủ phi phàm,
chủ yếu nhất là phải có thể có bản lãnh trộm đồ, có tín ngưỡng hiệp sĩ,
có năng lực chạy trốn của hái hoa tặc, có bản chất không cần tiền, sau
đó tổ hợp lại, lại tìm kiếm một bang mật thám, chuyên môn hỏi thăm kẻ ăn hối lộ trái luật, sưu cao thế nặng trên đời này, sau đó một lưới bắt
hết, trộm khắp thiên hạ không địch thủ...... Rất tốt, rất cường đại, xem ra, ở dưới tổ chức của Hạ Hầu Du, bang thần trộm sắp ra đời. Ta nháy
nháy mắt, bắt đầu vì cuộc sống tương lai mà cầu nguyện, xem ra, cuộc
sống yên bình sắp kết thúc rồi.
Mắt thấy thảo luận nghiên cứu của tiểu nhi tử và Lỗ Á tiến vào trạng thái mấu chốt ác liệt, ta ho một
tiếng đi vào, kết quả Hạ Hầu Du lại không nhìn ta, ghét, không phải là
trộm đồ sao? Có quan trọng như vậy không? Quan trọng đến mức không chú ý đến ta sao? Người ta rất oán niệm nha, kết quả là một tay ta xách lỗ
tai tiểu nhi tử lên, sau đó cười híp mắt nhìn Lỗ Á mở miệng: "Lỗ Á, ta
có vấn đề thật tò mò nha."
"Vấn đề gì?" Lỗ Á liếc ta một cái,
dâng tặng một nụ cười sáng lạn vô địch cho ta, sau đó lại gần hôn một
cái ở trên mặt ta, lần này tiểu nhi tử hoàn toàn tỉnh táo, hắn tức giận
đùng đùng cắt ngang Lỗ Á, sau đó chặn ngang ta ôm lên đặt ở trên đùi của hắn: "Này, Lỗ Á, không nên tùy tiện quyến rũ nữ nhân của ta."
"Chậc chậc, Hạ Hầu Du, rõ ràng là ngươi không để ý tới ta trước đấy." Ta rất
bất mãn kháng nghị, hắn đã không để ý tới ta, còn không cho phép ta trèo tường à.
"Không sai, nữ nhân của ngươi cho phép, cho nên chuyện
không liên quan đến ta." Lỗ Á buông tay một cái, bộ dáng hoàn toàn không có tội.Ta gõ gõ đầu tiểu nhi tử, hừ một tiếng: "Xem ngươi lần sau còn dám không để ý đến ta không."
"Hắc hắc, Phiêu Phiêu, người ta không phải cố ý mà, đừng nóng giận có được
hay không?" Bản lãnh lắc lư theo gió của Hạ Hầu Du vẫn rất tốt.
"Phải ha." Ta chà xát mũi của hắn một cái, "Trộm đồ quan trọng hơn ta, hả?"
Khốn kiếp, dám nói quan trọng hơn ta thì ta sẽ cắn chết hắn!
"Hắc hắc, làm sao có thể chứ, thân ái, chẳng qua là người ta cảm thấy phương thức này rất có tiền đồ đấy." Hạ Hầu Du nháy nháy mắt, vẫy vẫy cái đuôi hồ ly, hết sức chăm chú mở miệng.
"Thật?" Ta sờ sờ mặt của hắn, ừ, da dẻ của tiểu nhi tử nhà ta thật sự rất tốt, khiến nước miếng ta
nhỏ giọt, vì vậy ta hệt như mê muội, hoàn toàn quên mất Lỗ Á còn ở đây,
bèn muốn hôn lên.
"Khụ khụ, ta nói Phiêu Phiêu, chú ý hình tượng một chút, ta còn ở đây, còn nữa, đừng đả kích ta, trước mặt ta hôn môi
với nam nhân khác, ta rất đau lòng." Lỗ Á làm ra dáng Tây Thi ôm ngực.
Hạ Hầu Du hung tợn trừng mắt liếc về phía hắn: "Phiêu Phiêu là nữ nhân của ta."
"Còn chưa có thành thân đấy." Lỗ Á không nhìn Hạ Hầu Du tuyên bố.
"Đó cũng là việc của ta, ái thê của bằng hữu không thể đùa giỡn."
"Chúng ta là bằng hữu lúc nào hả?"
"Chúng ta không phải bằng hữu sao?"
"Hạ Hầu Du, ta chỉ là người làm thuê của ngươi, ngươi nên làm rõ, nếu quả
thật muốn làm bang thần trộm, ta cũng chỉ là người hợp tác với ngươi,
cho nên đừng hiểu lầm, ta còn có thể theo đuổi Phiêu Phiêu." Bạn học Lỗ Á nói mạch lạc rõ ràng. Ta rất buồn cười, đặc biệt là lúc thấy mặt Hạ Hầu Du xạm lại, càng thêm không nhịn được muốn cười. Bạn học Lỗ Á thật sự
rất có khí thế của hoa hoa công tử hiện đại nha, mà Du trai đẹp nhà ta
cũng rất đáng yêu, thật sự là khiến ta càng ngày càng thích, dáng vẻ
ghen cũng ngầu ghê nha.
"Hì hì, được rồi, đừng nói nhảm, Lỗ Á,
ta hỏi ngươi đấy, có phải ngươi tới làm đầu bếp vì giấu giếm thân phận
của ngươi hay không?" Nếu không làm sao cứ bám lấy chúng ta, ta cũng
không tin với năng lực của tiểu tử này lại không tra ra được.
"Không sai, thấy các ngươi có lai lịch lớn, ta cảm thấy ở chung một chỗ với
các ngươi thì dù ta đi trộm đồ cũng tương đối an toàn, hơn nữa, còn có
mỹ nữ có thể nhìn, mặc dù là mặt con nít, nhưng nhìn vẫn rất thoải mái,
so với nữ nhân mắc cỡ ngại ngùng kia thì tốt hơn nhiều, còn kiếm được
tiền nữa, còn có thể thực hiện lý tưởng đầu bếp vĩ đại của ta. Cho nên
làm sao ta không đi theo các ngươi đây?" Lỗ Á nói hoàn toàn không có cảm giác áy náy. Ôi, tình cảm chúng ta đều bị lợi dụng.
"Mẹ nó, tiểu tử ngươi thật đúng là dám nói, Thu Văn Hách gia bị trộm bạc còn để cho
ngươi chạy mất, coi như ngươi mạng lớn, thế nào, hiện tại ta chính thức
tuyên bố, bang thần trộm của chúng ta bắt đầu thành lập, ta phụ trách
trù tính chung, ngươi phụ trách tìm kẻ trộm, chỉ trộm một chỗ có ý gì,
muốn trộm thì phải trộm hắn gà chó không yên, trộm hắn nghiêng trời lệch đất, một lần thành danh......"
"Sau đó chờ bị bắt?" Không đợi
tiểu nhi tử biểu đạt xong sự cảm khái, ta rảnh rang xen một câu. Tiểu
nhi tử lập tức câm miệng, sau đó nháy nháy mắt, tiếp tục lắc lư đuôi hồ
ly, lập tức thay đổi phương án: "Vậy cũng tốt, trộm hắn gà chó không
yên, trộm hắn nghiêng trời lệch đất, trộm hắn muốn bắt cũng không bắt
được người."