―― Soái ca bị người ta đuổi giết đương nhiên là muốn cứu, ai bảo hắn là soái ca chứ?
Trải qua một đoạn thời gian gian khổ đấu tranh cùng công tác thuyết phục, ta rốt cuộc thuyết phục được vị Hạ Hầu Du muốn cưới ta kia cùng thể nghiệm cuộc sống bình thường với ta, làm chút buôn bán vốn nhỏ, thời gian nhàm chán chúng ta sắp xếp định giá lại tiệm cơm, nhưng mà, liên quan tới
vấn đề địa điểm, sau khi ta suy nghĩ tường tận quyết định lựa chọn kinh
thành.
Ngươi nói tại sao? Đương nhiên là bởi vì kinh thành có
thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Ngươi xem ngươi xem, kinh thành ở dưới
chân thiên tử, quan lại quyền quý nhiều, muốn kiếm tiền đương nhiên là
phải kiếm người có tiền phải không? Người nghèo thì làm sao có thể dễ
dàng kiếm tiền được? Người có tiền nhiều, đất tương đối trân quý, cộng
thêm mạng lưới quan hệ của chúng ta đều ở kinh thành, nghĩ đến hắn đường đường là một vương gia, không đến nỗi ngay cả những quan viên thương
nhân kia cũng không giải quyết được chứ.
Đáng tiếc chính là, tiểu nhi tử đối với quyết định anh minh thần võ của ta đây xì mũi coi
thường, chỉ là khi hắn nói một câu:"Nàng rất muốn để cho hoàng huynh
cướp nàng bắt vào hoàng cung làm phi tử sao?" Sau đó, ta lập tức ngoan
ngoãn dâng lên khuôn mặt tươi cười, cộng thêm lời nói vô cùng a dua, chỉ cần hắn để cho ta cảm nhận được cảm giác hạnh phúc thương yêu của người được theo đuổi ta lập tức gả cho hắn, rốt cuộc sau khi quyết định cắt
đất bồi thường tiền, tiểu nhi tử hậm hực quyết định giải cứu ta trong
nước sôi lửa bỏng. Mà ta không thể làm gì khác hơn là không thanh ác tục (hung ác, tầm thường) đi theo tiểu nhi tử đi đến nơi gọi là đất Giang
Nam sông nước phồn hoa để mở tiệm.
Bất quá sau này ta mới biết,
thì ra Hạ Hầu Du người này căn bản không phải là lo lắng vị hôn thê hắn
yêu mến sẽ bị lão ca của mình cướp đi, mà là cảm thấy ở trước mặt người
quen làm chưởng quỹ thật là mất thể diện của hắn, hại ta còn tưởng rằng
hắn yêu ta nhiều, a a a, chẳng qua mặc kệ vì cái gì, chúng ta rốt cuộc
hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng lên đường......
Ô ô ô, thật ra thì, người ta thật không muốn làm chuyện ác tục (hung ác, tầm thường)
như vậy, nhưng dù sao con người cũng phải ăn cơm, ăn cơm thì phải có
tiền, tiền là phải kiếm, nữ nhân muốn có kinh tế độc lập không phải sao? Dĩ nhiên không thể luôn dùng tiền của tiểu nhi tử, để cho hắn nuôi ta
không phải sẽ tạo thành chuyện ta không có hắn liền cảm giác sống không
nổi sao? Vậy không bằng ta chết đi cho xong, thật không có tôn nghiêm, a a a. Cho nên, mở tiệm mới có thể kiếm tiền, vì mở tiệm có thể kiếm
tiền, chúng ta phải đi nơi người có nhiều tiền, cái này, vẫn chỉ có
Giang Nam......
Giang Nam đáng ghét, ta vừa hung ác nguyền rủa
một lần vì sao đầu năm nay con người không có tư tưởng ý thức vĩ đại
khai phá Tây Bắc rộng lớn, vừa cùng tiểu nhi tử cuốn gói lên đường.
Như đã nói qua, người ta trừ lần trước xuất môn một chuyến đi dạo chơi Tù
Ảnh quốc ra thì không có xuất môn du ngoạn nữa, kết quả là, lần này lên
đường vội vàng vội vàng chúng ta cũng quên mất đây là đang lên đường đi
làm ăn buôn bán, không phải là xuất môn du ngoạn, hành trình càng ngày
càng chậm, chúng ta chơi càng ngày càng cực kỳ vui vẻ.
Nhưng ta quên một chuyện, giang hồ không chỗ nào không có mặt, nếu không, vội vàng trên đường thì còn có giang hồ.
Mỗi năm mỗi tháng mỗi một ngày nào đó, mọi người phải nhớ được, đối với
Đoạn Phiêu Phiêu ta mà nói có một ngày kỉ niệm có ý nghĩa vĩ đại, bởi
vì hôm nay, ta rốt cuộc thực hiện được ước mong tiến vào giang hồ, bởi
vì ta biết một soái ca, hơn nữa không kìm lòng nổi vừa thấy đã yêu phát
ra hoa si.
Khụ khụ, các vị khán giả bỏ qua cho, ta đối với tình
cảm tiểu nhi tử là nghiêm túc, dĩ nhiên, cảm giác đối với vị hiệp khách
này, là..... kích động.
Chuyện là như vậy, thời điểm khi ta cùng
Hạ Hầu Du mê man ngủ ở trong xe ngựa đi tới Giang Nam phồn hoa, trên
đường đi gặp một khu rừng.
Tiểu nhi tử rất thận trọng gọi ta tỉnh ngủ: "Phiêu Phiêu, tỉnh, qua cánh rừng này ngủ tiếp." Hạ Hầu Du rất
nhạy cảm với nguy hiểm.
Ta hít hít mũi tựa vào trên người Hạ Hầu
Du: "Thì sao, Du? Đã xảy ra chuyện sao?" Rừng cây, sông núi, cảnh tượng
này rất quen thuộc trong phim cổ đại, bình thường xuất hiện giết người
cướp của, là địa phương cướp bóc tốt, nếu không phải cũng là nơi quan
binh mai phục đuổi bắt cường đạo.
Ta chăm chú nhìn Hạ Hầu Du,
người này bộ dáng vẻ mặt cẩn thận làm cho ta không nhịn được huyết dịch
cả người bắt đầu sôi trào, a a a a, chẳng lẽ, chúng ta rốt cuộc phải gặp phải sơn tặc trong truyền thuyết?
Ta hưng phấn bắt đầu vén mành, sơn tặc, giang hồ, ta tới rồi!
Hạ Hầu Du xem dáng vẻ vô cùng hạnh phúc của ta dở khóc dở cười sờ sờ đầu ta: "Cứ hưng phấn như vậy sao?"
"Đương nhiên rồi, chúng ta cũng chơi nhiều ngày như vậy, ngay cả một du côn ác bá cũng không có gặp qua, đừng nói hiệp khách sơn tặc, đều tại huynh đệ các ngươi, thống trị quốc gia thôi có cần phải an toàn như vậy không,
thật là, giảm bớt rất nhiều lạc thú của ta." Ta bất mãn đáp lại vấn đề
của Hạ Hầu Du.
Giang hồ, ta hâm mộ chốn giang hồ, cuộc sống hiệp
khách, đang ở giữa cuộc sống ổn định và hoà bình lâu dài bọn họ đều hóa
thành bọt nước, nếu không, hiện tại rốt cuộc cũng ngửi thấy một chút
manh mối, ta đương nhiên muốn đi thưởng thức một chút chứ sao.
"Nàng cho rằng sơn tặc rất thú vị, bọn họ trừ giết người phóng hỏa vào nhà
cướp của ra cái gì cũng không biết làm." Hạ Hầu Du hừ lạnh: "Để mặc cho
những người này mới là lỗi của triều đình."
"Được rồi được rồi,
ta hiểu rõ Hạ Hầu gia các ngươi là anh minh thần võ, nhưng người ta rất
hâm mộ những hiệp khách kia, hành tẩu giang hồ, trừ bạo giúp kẻ yếu, đó
là bao nhiêu suất khí." Ta nháy nháy mắt, vô cùng hâm mộ: "Này, Hạ Hầu
Du, ngươi nói hôm nay chúng ta có thể đụng vào một người hay không?"
Thật là tốt biết bao, ta vô cùng chờ mong, tốt nhất là trên đường chúng
ta đi qua rừng núi, gặp phải sơn tặc, sau đó một thiếu hiệp trẻ tuổi vô
cùng đẹp trai từ trên trời giáng xuống, cứu chúng ta từ trong nước sôi
lửa bỏng, sau đó bản tiểu thư có thể mượn cơ hội lấy thân báo đáp, sau
đó thần tiên hiệp lữ, hành tẩu giang hồ......
"Này này, Đoạn
Phiêu Phiêu, ta cảnh cáo nàng...nàng là hoa đã có chủ rồi, chớ có mộng
đẹp cùng người khác đi xông xáo giang hồ, nếu không ta làm thịt tên tiểu tử khốn kiếp kia, sau đó sẽ cường bạo nàng nhốt nàng lại, hừ hừ." Buồn
bực, cũng chỉ là một chút suy nghĩ vẩn vơ mà thôi nha, liền bị tiểu nhi
tử bắt quả tang, thật không có ý nghĩa.
Ta ỉu xìu tựa vào người
tiểu nhi tử, lúc này, xe ngựa của chúng ta đã đi vào chỗ sâu trong rừng
cây, thần kinh của ta cũng bắt đầu căng thẳng, ta khát vọng gặp được đại hiệp, nhưng mà xem ra tình huống trước mắt, gặp phải sơn tặc hạng lâu
la có vẻ là tốt hơn.
"Hạ Hầu Du, võ công của ngươi có được hay
không?" Ta vô cùng khẩn trương nắm hông tiểu nhi tử đặt câu hỏi, người
ta là bảo bảo lớn lên ở thời đại hòa bình, chưa từng gặp hành vi bạo
lực, càng không muốn bị thủ lĩnh sơn trại đoạt làm áp trại phu nhân,
người ta không có ham thích như vậy.
"Yên tâm đi, nếu như chỉ là
cường đạo bình thường, một mình ta ứng phó tuyệt đối không thành vấn đề, nàng phải tin tưởng người Hạ Hầu gia chúng ta đều là văn võ song toàn,
thông minh giỏi giang." Hạ Hầu Du vô cùng đáng ghét đánh rắm tự luyến
khoe khoang trước mặt ta.
Ta trừng mắt liếc hắn một cái, đã là lúc nào rồi, còn có lòng nhàn rỗi tự luyến như thế, ác.
"Được rồi được rồi, ngươi giỏi giang, đẹp trai, vậy xin ngươi nhất định phải
đưa ta an toàn rời khỏi cái địa phương quỷ quái này." Nhìn dãy núi mờ mờ ảo ảo trước mắt, ta càng ngày càng có dự cảm không tốt, nơi này, nhất
định chính là cảnh điểm tốt nhất để người xấu ra sân biểu diễn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, ngay khi tiểu nhi tử cà lơ phất phở
nói một câu: "Không thành vấn đề, chỉ cần nàng mau chóng lấy thân báo
đáp." Chúng ta liền nghe được tiếng bước chân và tiếng vó ngựa đinh tai
nhức óc còn có tiếng binh khí ở trong gió, cộng thêm rất nhiều âm thanh
la hét.
Ta sợ đến run lẩy bẩy, rồi lại cả người lại hưng phấn vô
cùng, a a a, từ trước tới nay chưa từng gặp qua loại tình huống này,
người ta thật sự rất hưng phấn.
Tiểu nhi tử biến sắc, ôm chặt ta, sau đó bắt đầu lái xe thật nhanh: "Phiêu Phiêu, vô luận xảy ra ra
chuyện gì cũng không được nói và không nên ra ngoài biết không? Nếu như
bọn họ xông đến, có ta ứng phó, nàng không cần phải lo bất cứ chuyện gì
lái xe ngựa xông ra, ta thu thập xong bọn họ sẽ tới hợp lại với nàng,
nghe lời." Nói xong, vẻ mặt tiểu nhi tử khẩn trương bắt đầu đánh thẳng
về phía trước.
Sau đó nhìn về phía những thứ vô cùng xấu xí trước mặt, vẻ mặt hưng phấn, giống như thấy một bọn sơn tặc dê béo, ta cũng
không nhịn được bắt đầu khẩn trương, trời ạ, tiểu nhi tử không có sao
chứ.
Ta khẩn trương nhìn mặt tiểu nhi tử, trong lòng vô cùng lo
lắng, đối phương nhiều người như vậy, nhưng chúng ta nơi này chỉ có một
người là tiểu nhi tử có lực chiến đấu, thật sự là rất thua thiệt.
Chỉ là lúc này, vốn là tiểu nhi tử căng thẳng như vậy chợt quay đầu lại hôn ta, thân mật nói: "Yên tâm đi, ta không có việc gì."
"Thật sao?" Ta rất hoài nghi, ở thời điểm này không cần quá kiêu ngạo đi, một đánh mấy trăm, rất khó có được phần thắng.
Chỉ là, tiểu nhi tử chỉ thần bí cười cười, sau đó đạp ngựa một cước, khi
thời điểm xe ngựa chúng ta bắt đầu chạy như bay, người Hạ Hầu Du cũng
bay ra ngoài, chỉ thấy sau đó hắn ném thứ gì, một đám người ngã xuống,
ta le lưỡi, chậc chậc, tiểu nhi tử lừa gạt, không tệ, thật thông minh!Lúc ta vô cùng kiêu ngạo thưởng thức tư thế oai hùng của Hạ Hầu Du, sau
thân ta lại truyền đến một tiếng rống to: "Người nào ở chỗ này gây
chuyện, cút ngay cho ta, ngăn cản đường lão tử toàn bộ người đều đáng
chết!" Ta sợ hết hồn, vội vàng lái xe ngựa nhanh chóng nhích sang bên
cạnh, sau đó quỷ dị nhìn thấy một thiếu niên vóc dáng cao lớn thoạt nhìn rất trẻ tuổi xông lại, dọc theo đường đi hướng về phía bọn sơn tặc cản
đường vừa chém vừa giết, nhưng mà loại chuyện này không sao cả, quỷ dị
chính là phía sau hắn còn một đám quan binh đi theo, dường như, nếu như
ta không nhìn lầm, những quan binh kia hình như là đang truy đuổi
hắn......
Ặc, đây là cái tình cảnh gì?
Hạ Hầu Du đang giải quyết những tên sơn tặc kia giống như cắt đậu hũ, mà không biết rõ từ
nơi này xuất hiện soái ca cũng đang chém những sơn tặc kia giống như cắt rau cải, sau đó không nhịn được mắng chửi nguyền rủa người, thuận tiện
thỉnh thoảng thu thập một chút quan binh đuổi tới, về phần những bọn
quan binh kia, vừa dọn dẹp những sơn tặc cản đường, vừa đuổi giết vị
soái ca kia......
Nói tóm lại, tình huống bất ngờ, nhưng mà không thể phủ nhận, xui xẻo nhất, chỉ có những sơn tặc kia rồi, Amen, trời
xanh quả nhiên không tha cho người xấu, bất quá, đáng thương cũng bị thu thập hết rồi.
Lúc này, tiểu nhi tử đã lui ra khỏi chiến trường trực tiếp đi tới chỗ ta: "Không sao chứ?"
Ta lắc đầu một cái, nhìn không chớp mắt vị thiếu niên cùng quan binh chém
giết kia, rất trẻ tuổi, đoán chừng cùng Hạ Hầu không sai biệt nhiều lắm, nhưng mà không giống Hạ Hầu Du toàn thân không che giấu được hơi thở
quý tộc, hắn tản ra một loại dã tính nồng đậm, ngũ quan cá tính mang
theo khí thế không nhẫn nại, giống như là hiệp khách tuổi trẻ khí thịnh
trong truyền thuyết.
A, ta lập tức trợn to mắt, không sai không sai, hiệp khách đặc biệt nào đó bị quan binh đuổi giết......
Nói như vậy, ta rốt cuộc gặp được nam nhân ta tha thiết ước mơ sao?
Ánh mắt ta vô cùng lóng lánh nhìn vị soái ca thân thủ bất phàm kia, hoàn
toàn không nhìn nét mặt tiểu nhi tử, tiểu nhi tử đáng thương, miệng đã
muốn méo.
"Này, Đoạn Phiêu Phiêu, nàng thế nào? Hoa si!" Tiểu nhi tử cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm ta rống to, rốt cuộc núi lửa cũng bộc phát.
Ta còn cười khúc khích, vô cùng chờ mong nhìn vị soái
ca nơi xa, hào hứng bừng bừng dây dưa với tiểu nhi tử: "Du, chúng ta
dẫn hắn cùng đi thôi." Ta vô cùng khát vọng nhìn tiểu nhi tử.
Sắc mặt tiểu nhi tử rất thúi nhìn ta: "Không cần." Giọng nói chua chát.
Con ngươi ta xoay tròn chuyển qua chuyển lại, rốt cuộc nhạy bén phát hiện thì ra tiểu nhi tử ghen.
Vì vậy ta dịu dàng mỉm cười lại mỉm cười, nhào tới hôn nhẹ gương mặt tiểu
nhi tử, bắt đầu làm nũng: "Cứu hắn nha, có được hay không?" Ta cũng
không tin mỹ nhân kế vô dụng.
Hạ Hầu Du quả nhiên từ bỏ chống
lại, nhưng mà liếc mắt nhìn thấy soái ca trong mắt ta sau đó tiếp tục
buồn bực: "Tại sao nàng luôn cảm thấy người khác tốt hơn ta vậy?"
"Không có." Ta nháy nháy mắt, phi thường vô tội mở miệng: "Nhưng chúng ta mở
tiệm cơm cần một bồi bàn lại thêm hộ vệ, như vậy mới có thể bảo đảm
không có vô lại tới náo loạn, chẳng lẽ những chuyện này ngươi tính toán
một mình làm?" Ta chính là vô cùng dụng tâm chiêu mộ nhân tài, dĩ nhiên, thuận tiện thu thập mỹ nam......
"Thật?" Hạ Hầu Du vừa nghe quả
nhiên sắc mặt đại biến, khụ khụ, cùng người đấu tranh chính là muốn bắt
lấy nhược điểm của hắn, ta biết người nào đó có ý thức quý tộc thâm hậu
sẽ không thể nào đi làm hộ vệ, quả nhiên bị lừa.
Ta vội vàng gật
đầu: "Đương nhiên rồi, ngươi xem thân thủ hắn rất tốt phải không? Người
này tám phần là ở trên giang hồ lăn lộn, nói không chừng còn có thể buôn bán giúp chúng ta." Ta tiếp tục nói khoác.
"Ta thấy không để cho chúng ta tiêu đời là tốt rồi, người này tám phần chọc quan phủ." Tiểu nhi tử còn do dự.
"Ai nha, quan phủ có gì đặc biệt hơn người, quan phủ các ngươi nhất định sẽ không xuất hiện án oan sao?" Ta hoàn toàn phủ nhận năng lực làm việc
của quan phủ.
Tiểu nhi tử nở nụ cười, nhìn nhìn thiếu niên rất
không bình tĩnh đánh nhau: "Được rồi, nếu như nàng bảo đảm không lộ vẻ
háo sắc với hắn như lời nói, ta liền cứu hắn." Xem ra, tiểu nhi tử cũng
rất rõ ràng vì sao ta phải cứu người nam sinh kia.
Chỉ là, còn nhiều thời gian, đến lúc đó còn do hắn sao? Hừ hừ, vì vậy ta rất thức thời gật đầu một cái.
Tiểu nhi tử không nói lời nào, xoay người đi tới, sau đó thật nhanh ném vị
thiếu niên thoạt nhìn rất khỏe mạnh kia lên xe ngựa, sau đó dùng một
loại tốc độ như báo xông ra ngoài, quá trình trước sau không tới 10
giây.
Nhân tài, thật sự là nhân tài.
Chỉ là, thừa dịp tiểu nhi tự mình lái xe, thời điểm thiếu niên anh tuấn còn chưa phản ứng kịp chuyện gì xảy ra, ta hưng phấn vô cùng xông lên ôm lấy thần tượng trong cảm nhận của ta, oa oa, khuôn mặt thật thẳng thắn, không hổ là một đại
hiệp; oa oa, da thật tốt, trời ạ, rốt cuộc bảo dưỡng thế nào? Oa oa, vì
vậy ta nhẫn nhịn không được đắc ý hả hê đi lên hôn một cái.
Kết quả là, thảm kịch nhân gian bộc phát.
"Này, nữ nhân, ngươi rốt cuộc đang làm gì?" Đại hiệp rống giận.
"Đáng chết, Đoạn Phiêu Phiêu, nàng không phải là nói qua sẽ không hoa si với hắn sao?" Hạ Hầu Du rít gào.
"Oa tắc, hôn được, chết cũng đáng giá......" Ta hoa si.
Đồng thời ba tiếng vang lên, kế tiếp ba người chúng ta bắt đầu ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng đồng thời kêu to.
"Khốn kiếp, các ngươi rốt cuộc là ai, có ý đồ gì?" Đại hiệp gầm thét.
"Tiểu hài đáng chết, ngươi rốt cuộc là tội phạm nơi nào, từ đâu tới cút đi đâu!" Hạ Hầu Du rống giận.
"Này này, chúng ta đều là người một nhà phải hòa thuận chung đụng." Ta khuyên giải.
Chỉ là, nhìn hai người liên tục bốc khói, dường như, tình hình này, thật là có chút có vấn đề......
Ta nháy nháy mắt, nguy cơ, nguy cơ đầu tiên sau khi xuất cung, phải làm gì đây?
Ta muốn làm của tiểu nhi tử, nhưng cũng không muốn ném hiệp khách này đi......