Tuy Bạch Tuyết cảm thấy rất ghét bộ dạng thừa nước đục thả câu của Đái
Kiều Nhu nhưng bây giờ việc cô quan tâm nhất vẫn là cố gắng suy nghĩ xem có cách nào để có thể dẫn Nhiếp Học Văn rời khỏi nơi này.
Bạch
Tuyết lo sợ Đái Kiều Nhu sẽ bỏ thuốc vào trong rượu và thức ăn khiến cô
không còn sức để chạy nên cô không đụng đũa. Cô cố gắng tỏ ra bộ dáng
thờ ơ, khiêu khích Đái Kiều Nhu nói vào vấn đề chính để sau đó cô sẽ đạt được mục đích dẫn Nhiếp Học Văn rời khỏi đây.
Nhưng ngược lại,
khi Đái Kiều Nhu nhìn thấy Bạch Tuyết không có hứng thú về quá khứ của
vị hôn phu mình thì cô cảm thấy nóng nảy, bức bối trong lòng.
“Thế nào? Tiểu thư không có hứng thú muốn biết về quá khứ của Nhiếp Phong
sao? Cô thật sự không muốn biết lúc trước anh ta là người thế nào sao?”
Đái Kiều Nhu nghi ngờ hỏi: “Nói vậy, chắc cô chỉ quan tâm đến quyền lực
và tiền bạc của nhà họ Nhiếp thôi, không phải sao?”
“Việc này có
liên quan gì đến tiểu thư Đái?” Bạch Tuyết cố làm ra vẻ cao ngạo, nói:
“Thật ra, hôm nay tôi cũng không muốn đến gặp cô. Nếu tôi đoán không
sai, cô và Nhiếp Phong cũng có một đoạn quá khứ không muốn cho ai biết?”
Gương mặt vốn đang mỉm cười của Đái Kiều Nhu bỗng nhiên thay đổi, cô tránh né ánh mắt của Bạch Tuyết, dõi mắt về ánh đèn ở gần phía hồ bơi xa xa kia.
Đúng như suy đoán của cô, quả nhiên giữa họ có vấn đề. Bạch Tuyết hừ nhẹ.
“Mỗi người đều có quá khứ không muốn ai biết, điều đó cũng không có gì lạ.”
Bạch Tuyết đứng lên khinh thường nói: “Từ nhỏ, Nhiếp Phong đã có cuộc
sống sung túc và có một gia đình đầm ấm. Nếu tiểu thư Đái muốn nói với
tôi rằng Nhiếp Phong đa tình, không thiếu phụ nữ muốn lên giường với ..
anh ấy, thậm chí có ý bôi nhọ dạnh dự anh ấy thì tôi nói thẳng tôi không muốn nghe cũng như không muốn biết. Tôi đã quyết định kết hôn với Nhiếp Phong thì không có chuyện gì khiến tôi từ bỏ anh ấy. “
Đái Kiều
Nhu bị chấn động bởi những lời nói của Bạch Tuyết, ngàn vạn lần cô cũng
không ngờ Bạch Tuyết lại có phản ứng như vậy. Cô ấy bướng bỉnh không
muốn biết thậm chí tỏ ra thờ ơ không quan tâm đến chuyện của Nhiếp
Phong.
Vậy cô ấy vì tiền hay vì yêu mà có phản ứng như vậy? Cô
thật sự không hiểu nổi rốt cuộc không biết vì lý do gì mà Bạch Tuyết và
Nhiếp Phong lại muốn kết hôn?
“Nếu. . . . . . Nếu vậy, xem ra tôi nhiều chuyện rồi.” Sóng mắt Đái Kiều Nhu chuyển động, cô cầm ly rượu
lắc nhẹ, rượu trong ly cũng khẽ đung đưa : “Nếu tiểu thư Bạch không muốn biết về quá khứ của Nhiếp Phong thì chúng ta sẽ đổi đề tài. Vậy tôi
muốn hỏi chuyện kết hôn giữa cô và Nhiếp Phong có gặp khó khăn gì
không?”
Bạch Tuyết hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi không cảm thấy
chúng tôi gặp phải trở ngại gì. Chuyện này có liên quan đến tiểu thư Đái sao?”
“Tiểu thư Bạch, hôm nay cô cố tình muốn gây sự phải không? Tôi nói cho cô biết, sau này sẽ có một ngày tôi sẽ khiến cô sẽ hối
hận.” Rốt cuộc Đái Kiều Nhu không còn nhịn được nữa, cô tức giận đứng
lên nói.
“Vậy chờ đến khi tôi hối hận rồi tính. Tôi sẽ chờ xem
đến lúc đó tiểu thư Đái sẽ làm gì để khiến tôi hối hận.” Bạch Tuyết cười lạnh nói : “Sở dĩ hôm nay tôi tới đây còn có một nguyên nhân khác, tôi
chỉ muốn nói với tiểu thư Đái rằng tôi chưa bao giờ coi cô như một đồng
minh. Ngược lại tôi sẽ luôn đề phòng cô. “
Dường như lúc này
khuôn mặt dịu dàng của Đái Kiều Nhu đã biến mất mà thay vào đó là một
khuôn mặt hung tợn, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm Bạch Tuyết.
“Nếu cô và Nhiếp Phong kết hôn, tôi sẽ đưa đơn lên toà án để dành quyền nuôi dưỡng Nhiếp Học Văn. Để tôi xem gia đình nhà họ Nhiếp cần cháu trai hay là đứa con dâu như cô đây.”
Đáy lòng Bạch Tuyết dâng lên cảm giác chán ghét cực độ, bây giờ cô ta hiện nguyên hình là một con quỷ độc ác rồi đây.
Cầm tô canh trên bàn, Bạch Tuyết không quan tâm nó lạnh hay nóng, cô tạt tô canh vào người Đái Kiều Nhu.
“A.” Đái kiều Nhu kịp thời tránh né nhưng nước canh vẫn văng vào quần áo cô “Cô, con người không có giáo dục này.”
Đái Kiều Nhu hốt hoảng rút khăn giấy trên bàn, vội vàng lau nước canh trên người mình.
“Hình như đây là quần áo đắt tiền, nếu không lập tức rửa sạch thì tôi sợ . . . . . .” Bạch Tuyết đứng khoanh tay, lạnh lùng giương mắt nhìn Đái Kiều
Nhu.
Còn Đái Kiều Nhu hung ác trừng mắt liếc nhìn Bạch Tuyết, sau đó cô vội vã chạy qua phòng khách và tới phòng ngủ.
Bạch Tuyết nhìn theo bóng dáng Đái Kiều Nhu vừa khuất vào phòng ngủ thì cô
liền nhào tới sofa và nắm tay Nhiếp Học Văn, nói : “Học Văn, lát nữa dì ở ngoài hành lang khách sạn chờ con. Thừa dịp mẹ con không để ý, con hãy
mở cửa chạy ngay đến chỗ dì, nhớ chưa?”
“Tại sao?” Nhiếp Học Văn chớp mắt, không hiểu ý Bạch Tuyết.
Thời gian gấp rút lắm rồi, cô cũng không có thời gian giải thích cặn kẽ với cậu.
“Nếu con muốn gặp ba thì không cần nói với mẹ con biết, hãy đi với dì.” Nói
xong, Bạch Tuyết nghe tiếng động từ cửa phòng ngủ vọng lại. Cô liền đứng thẳng dậy và hất cằm bước ra cửa.