Như rắn bị bắt được đuôi, Bạch Tuyết bị Nhiếp Phong bắt được yếu điểm của mình.
Bởi vì ba của Tư Hoài Dương bị bắt bỏ tù, công ty gặp khó khăn mà bạn gái
cậu ta cũng muốn bỏ cậu nên cậu cảm thấy chán chường không quan tâm đến
bất cứ ai. Hiện giờ cậu ta cũng khá hơn nên Bạch Tuyết không đành lòng
lại nhìn cậu trở về trong tình trạng như vậy.
Bản thân cô thực
sự có thể giúp đỡ thanh mai trúc mã, nên nếu như cô có năng lực giúp cậu một tay thì sao cô lại khoanh tay đứng nhìn?
Nghĩ vậy, Bạch Tuyết chạy vọt tới trước bàn làm việc, đè tay Nhiếp Phong lại.
"Xin lỗi, anh cứ xem như tôi chưa từng nói gì." Vẻ mặt của Bạch Tuyết như
đưa đám, cô dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Nhiếp Phong nói: "Tổng giám đốc
Nhiếp, chuyện này tuỳ anh quyết định là được, đính hôn cũng được, kết
hôn cũng được, thậm chí anh dẫn tôi đến trước mặt chị dâu để chị ấy xé
nát tôi ra cũng được hoặc anh đưa tôi đến chỗ mẹ anh để bà đạp tôi bẹp
dí cũng được. Chỉ mong anh tiếp tục giúp đỡ gia đình Tư Hoài Dương."
Nhìn Bạch Tuyết cầu khẩn thể hiện vẻ khuất phục, Nhiếp Phong cũng không cảm
thấy thắng lợi và vui mà ngược lại trong lòng anh bỗng cảm thấy tức giận vô cớ.
Hất tay Bạch Tuyết ra, Nhiếp Phong hừ lạnh một tiếng
và ngồi trở lại ghế làm việc, "Hai ngày sau, chúng ta hẹn ba mẹ em gặp
mặt, chúng ta sẽ nói chuyện về tổ chức lễ kết hôn."
"Nhanh vậy sao?" Bạch Tuyết sợ hãi kêu lên.
"Nhanh sao?" Nhiếp Phong chau mày, bàn tay khẽ vuốt môi mỏng, tròng mắt đen
lóe lên sáng loáng, "Nếu không nhanh thì anh sợ có người ra tay trước."
Ra tay trước? Ai ra tay? Bạch Tuyết thấp thỏm trong lòng nhưng không dám mở miệng hỏi Nhiếp Phong.
Nhiếp Phong cầm quyển sách nhỏ trên bàn và rời khỏi phòng làm việc. Còn Bạch Tuyết cảm thấy hai chân nặng khác thường.
**
"Tiểu thư Bạch, tối nay tôi có thể mời cơm cô được không?" Giọng Đái Kiều Nhu mềm mại, kiều diễm giống như tên của cô vậy "Cũng không phải đi riêng
với nhau, Học Văn sẽ đi cùng chúng ta."
Bạch Tuyết thật sự rất muốn cự tuyệt lời mời của Đái Kiều Nhu nhưng nghe thấy có Nhiếp Học Văn đi cùng thì cô lại có chút do dự.
"Ừ, được rồi. Trước khi tan việc khoảng mười lăm phút, tôi sẽ gọi điện
thoại trước cho chị." Bạch Tuyết không dám lén lút gặp mặt Đái Kiều Nhu
vì cô sợ đối phương thăm dò tung tích và lai lịch của mình, với lại cô
cũng sợ mình buộc miệng nói ra chuyện giữa mình và Nhiếp Phong.
Sau khi để điện thoại xuống, Bạch Tuyết liền chạy theo lối thoát hiểm để
vào phòng Nhiếp Phong. Mặc dù phòng làm việc của hai người gần nhau
nhưng cô cũng không dũng cảm công khai mối quan hệ giữa hai người.
"Hẹn em ăn cơm?" Giọng Nhiếp Phong trầm thấp,.. nhưng anh cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, "Đi đi."
"Nhưng em cảm thấy chị ấy không đơn giản mời cơm như vậy, nếu không may chị ấy......" Bạch Tuyết nói ra lo lắng của mình.
"Hôm nay, tài xế cho biết Học Văn không đi học." Giọng Nhiếp Phong có chút
nổi giận, "Điện thoại cho cô ấy thì cô ấy không nhận. Cô ấy lại ở phòng
VIP trong một khách sạn hạng sang nếu không có thang máy dẫn lên thì sẽ
không vào được, ngay cả phục vụ cũng không được lên."
Lại có khách sạn cao cấp như thế sao? Bạch Tuyết chắc lưỡi hít hà!
"Em đi dùng cơm với cô ấy tiện thể nhắn địa chỉ qua điện thoại cho anh." Nhiếp Phong như ông chủ ra lệnh cho thuộc hạ nói.
Còn Đái Kiều Nhu giống như đang bị các quần thần truy bắt bởi chiếu chỉ của hoàng thượng. Nhưng đáng tiếc Nhiếp Phong chính là các quần thần kia.
Không bao lâu cũng đến giờ tan sở, Bạch Tuyết nhanh chóng gọi điện thoại cho Đái Kiều Nhu.
"Cám ơn cô chịu gặp tôi." Đái Kiều Nhu nở nụ cười dịu dàng, "Nhưng tiểu thư
Bạch sẽ không nói chuyện này cho Nhiếp Phong biết chứ?”
"Tổng
giám đốc Nhiếp rất bận, chỉ gặp anh ấy vào buổi sàng, còn lại thì không
có cơ hội trò chuyện nữa." Bạch Tuyết nói dối: "Nhưng tôi không hiểu
giữa chúng ta có gì để nói?"
"Có chứ, tôi chính là vợ trước của
anh ấy nên muốn tìm hiểu hơn về vị hôn phu của anh ấy chứ?" Đái Kiều Nhu mạnh mẽ nói: "Tránh cho việc sau khi kết hôn mới biết con người thật
của cô ra sao, đến lúc đó sợ khổ cho cả đôi bên."
Hôm nay cô muốn cùng Nhiếp Phong từ hôn thế mà không ngờ lần này cô ấy lại
muốn hiểu rõ mình, lại còn bắt con trai, không nhận điện thoại. Rốt cuộc cô ấy muốn làm gì đây?.