Bị uất ức còn bị Nhiếp Phong lên mặt dạy dỗ, khoé mắt Bạch Tuyết bắt đầu ngập nước.
"Chính là do Đái. . . . . . Đái Kiều Nghiên gây chuyện với em trước." Bạch Tuyết vừa khóc vừa tố cáo.
Nhiếp Phong cắn răng trầm mặc, sao anh không biết điều này chứ?
Nếu như có chuyện xảy ra, anh chắc chắn người chủ động gây chuyện tuyệt đối không phải là Bạch Tuyết. Anh cũng hiểu tính cách của Đái Kiều Nghiên
thế nào, từ nhỏ cô được ăn sung mặc sướng, chuyện gì cũng thuận buồm
xuôi gió nên cô luôn tỏ ra kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Nhưng trong tình huống này, anh không thể bênh vực Bạch Tuyết được.
"Cô ấy gây chuyện thì em cũng nên giải quyết mọi chuyện trong êm đẹp chứ
sao lại làm ầm ĩ giữa chốn đông người như thế? Chả trách em bị đuổi khỏi Bắc Kinh và quay về thành phố Z này.” Sau đó, Nhiếp Phong cố tình lên
giọng, nói: "Hay là em đừng làm việc nữa. Bây giờ em nghỉ việc, ba tháng sau chúng ta kết hôn và em cứ tập trung vào việc chăm sóc Học Văn."
"Nhiếp Phong, anh đừng khinh người quá đáng." Bạch Tuyết vốn đang bị uất ức,
nghe những lời này của Nhiếp Phong, cô giận muốn nổi điên "Sao em phải
nghỉ việc, kết hôn với anh và tập trung chăm sóc cho con trai anh chứ?
Em đồng ý lấy anh khi nào hả? Em nói cho anh biết dù em có muốn lấy
chồng hay không thì em cũng sẽ không bao giờ dựa vào đàn ông để sống.
Anh lấy chiếc nhẫn này đổi thành chút tiền lẻ rách rưới và đi tìm bảo
mẫu chăm sóc cho con trai của anh đi."
Bạch Tuyết tức giận hét to và rút chiếc nhẫn đính hôn Lam Bảo Thạch từ trên ngón tay mình ném về hướng Nhiếp Phong.
"Được rồi, em sẽ viết đơn từ chức. Đáng lẽ ra ngay từ lúc đầu em không nên
nghe lời anh thì tốt hơn." Bạch Tuyết lau nước mắt, xách ví đi ra ngoài.
Một tay Nhiếp Phong chụp được chiếc nhẫn, một tay níu lại Bạch Tuyết đang mạnh mẽ bước đi chuẩn bị rời khỏi phòng.
"Nếu ngay cả một chút kiên nhẫn này mà em cũng không có thì em sẽ mãi mãi
không thể tiến lên được, cũng đừng bàn đến việc dựa vào ai để sống."
Nhiếp Phong không nể mặt hừ một tiếng, "Nếu em chỉ là một phụ nữ ở cấp
bậc thấp như thế thì anh cũng phải suy nghĩ lại xem em có xứng đáng làm
vợ anh không đã. Bởi vì nếu sau này em lấy anh thì ngoài việc chăm sóc
Học Văn bướng bỉnh thì em còn phải đối mặt với mẹ anh và những người ở
các tầng lớp khác nhau. Anh cũng hy vọng lần kết hôn này sẽ là cuộc hôn
nhân cuối cùng trong đời anh. Nếu một người phụ nữ không có năng lực tự
điều tiết chính mình cũng như giải quyết vấn đề một nhanh nhẹn thì người đó cũng không xứng đáng làm vợ của Nhiếp Phong này."
Bạch Tuyết
nghiến răng, cúi mặt nhìn xuống chiếc thảm dưới chân mình. Cô nghe rất
cẩn thận lời nói của Nhiếp Phong không bỏ sót chữ nào.
"Anh nói
xong rồi sao?" Một hồi lâu sau, Bạch Tuyết mới lạnh lùng mở miệng, "Nếu
như nói xong rồi thì xin hãy buông em ra. Yêu cầu về người vợ của anh
cao đến thế thì em sợ rằng không cách nào đảm nhiệm vai trò đó được."
Nhiếp Phong mở một cuộc họp nhỏ cho phòng thiết kế. Anh nghiêm nghị phê bình
về thái độ làm việc từ quản lý đến nhân viên, đồng thời cũng quyết định
cắt bỏ phần thưởng trong tháng đối với tất cả nhân viên.
Sau khi hội nghị kết thúc, các nhân viên trong phòng thiết kế đau khổ rời khỏi
phòng họp, chỉ còn lại Đái Kiều Nghiên tiếp tục nghe Nhiếp Phong dạy dỗ.
Cửa phòng họp vừa đóng lại, Đái Kiều Nghiên lập tức thay đổi nét mặt, lợi
dụng thân thể của mình muốn làm nũng. Cô ngồi bên cạnh Nhiếp Phong, ôm
chặt cánh tay của anh. "Phong, Bạch Tuyết gây sự với em trước, nếu không tin anh có thể hỏi những đồng nghiệp ở đây." Giọng Đái Kiều Nghiên mềm
mại kêu oan cho chính mình.
Nhiếp Phong lạnh lùng gỡ tay Đái
Kiều Nghiên, hừ lạnh một tiếng nói: "Ở trước mặt anh, em không cần làm
như vậy. Anh hiểu em còn hơn ba mẹ em"
Đái Kiều Nghiên bị Nhiếp
Phong vạch trần bộ mặt thật, buồn bã thu hồi bộ dáng nũng nịu khi nãy.
Cô ngồi thẳng trên ghế, sau đó bắt chéo chân.
"Em không hiểu anh
nghĩ gì nữa?" Đái Kiều Nghiên thản nhiên nói, "Bốn năm trước, người phụ
nữ xấu xa Bạch Tuyết kia muốn quyến rũ anh, còn tình nguyện leo lên giường anh. Lần này, cô
ta lại muốn gia nhập vào tập đoàn PLO. Anh vẫn chưa rút kinh nghiệm lần
trước sao?"
Nhiếp Phong cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Đái Kiều Nghiên, "Em có quyền gì mà dám xen vào chuyện của anh?"
Sắc mặt Đái Kiều Nghiên dần dần trở nên trắng bệch nhưng cô vẫn cố tỏ ra
mạnh mẽ ở trước mặt Nhiếp Phong, nói: "Nhiếp Phong, anh đừng quên em
thay chị em, là người có cổ đông trong tập đoàn PLO này. Vì vậy em có
quyền được biết người nào muốn tiến vào tập đoàn PLO này và vào đây có
mục đích gì.” Cô trầm giọng nói.