"Có thai sao?" Nhiếp Phong đánh rơi cây bút ngòi vàng đang cầm trên tay, trong đầu như có sấm sét chợt vang lên dữ dội.
"Nếu anh hỏi em đứa nhỏ là con ai, em sẽ lấy cái chén gõ nát đầu anh" Bạch
Tuyết hung ác trừng mắt nhìn Nhiếp Phong đang ngồi đối diện.
Nhiếp Phong há hốc miệng nhưng vẫn đành nhịn xuống không nói nửa lời.
Anh nhìn vào phiếu xét nghiệm của bệnh viện, cố ý lật qua lật lại, xem tới
xem lui nhưng rốt cuộc vẫn không hiểu trên đó viết gì.
"Nhất định là lúc ở quán bar rồi... Trời ạ!" Bạch Tuyết cũng ngồi xuống ghế trước
bàn làm việc, vùi đầu vào hai bàn tay, bắt đầu than thở, "Làm sao bây
giờ? Đều tại anh hết. Tại sao anh không dùng biện pháp tránh thai?"
Nhiếp Phong cầm phiếu xét nghiệm xem thật cẩn thận, trong đầu đầy nghi hoặc.
"Em dùng tên giả tới bệnh viện xét nghiệm à?" Nói xong, anh đẩy phiếu xét nghiệm đến trước mặt Bạch Tuyết.
"Cái gì mà dùng tên giả?" Khuôn mặt đang chôn trong hai cánh tay đột nhiên mở ra, cô khàn giọng nói.
Nhiếp Phong bất đắc dĩ nở nụ cười, "Vậy tên phiếu xét nghiệm này ghi họ tên
là 'Vương Tư Lan'. Vậy Vương Tư Lan là ai?" Ngón tay anh gõ ngay chỗ họ
tên trên phiếu xét nghiệm.
Lan sao? Một âm thanh ầm ầm vang vọng trong đầu cô.
Không phải là tên cô sao? Thật sự không phải là giấy xét nghiệm của cô sao? Cô cầm nhầm phiếu xét nghiệm của người khác rồi.
Sau khi kiểm tra nước tiểu, trong lòng cô bất an ngồi trước hành lang bệnh viện chờ kết quả xét nghiệm.
Một lát sau, kết quả xét nghiệm cũng đã có, người hộ lý kêu đến tên người
kia nhưng không có ai ra nhận. Lúc đó, Bạch Tuyết đang mơ hồ liền ….
Bạch Tuyết cầm chắc tờ xét nghiệm trong tay và nhảy cẫng lên, trong lòng
muốn chạy ngay đến bệnh viện để lấy phiếu xét nghiệm của chính mình.
"Anh chỉ muốn hỏi một câu." Giọng của Nhiếp Phong trầm thấp lại mang theo vẻ lạnh lùng, cất tiếng gọi Bạch Tuyết.
"Câu hỏi gì?" Bạch Tuyết xoay người nhìn gương mặt tuấn tú có kèm theo chút căng thẳng của
Nhiếp Phong sau bàn làm việc.
Nhiếp Phong có câu hỏi thắc mắc
trong lòng từ lâu. Anh suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng anh mở lời, "Em
và anh cũng đã lên giường hai lần trong một tháng. Vậy anh muốn hỏi,
ngoài quan hệ với anh, em có cùng với người đàn ông khác……"
"Không có." Bạch Tuyết khẳng định như đinh chém sắt.
Đừng nói là trong tháng này, ngay cả lúc trước, cô cũng chỉ có một người đàn ông là anh thôi.
Khuôn mặt Nhiếp Phong giãn ra, nở nụ cười thoải mái, nhẹ nhõm trong lòng.
"Vậy em cũng không cần đi bệnh viện để kiểm tra nữa vì em không mang thai
được đâu." Nhiếp Phong đứng lên, đi về phía Bạch Tuyết, "Bởi vì lần
trước ở quán bar, lúc em uống say, đêm đó anh chẳng làm gì em cả."
Không làm gì sao? Bạch Tuyết ngơ ngác cầm phiếu xét nghiệm đi tới trước mặt Nhiếp Phong.
"Tuy rằng đàn ông có thể trở thành lang sói trước mặt phụ nữ, nhưng anh
thích một người phụ nữ tỉnh táo, tự nguyện dâng hiến chứ không muốn lên
giường với một người phụ nữ nồng nặc mùi rượu. Mà từ trước đến giờ, chưa có người phụ nữ say rượu nào dám đến quyến rũ anh. Vì vậy …...." Nhiếp
Phong nắm eo Bạch Tuyết, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, "Cũng giống như ngày
hôm qua vậy, em ở dưới thân, sôi nổi gọi tên anh, vận động kịch liệt
khiến anh nhớ đến lần chúng ta tiếp thân mật của bốn năm trước."
Sôi nổi gọi tên anh? Vận động kịch liệt? Bạch Tuyết máy móc nhắc lại lời nói của Nhiếp Phong.
"Bởi vì em vận động quá sức, lại suy nghĩ quá nhiều, nên vì lẽ đó làm chậm
lại kinh nguyệt cũng là chuyện thường tình." Nhiếp Phong hôn lên gò má
Bạch Tuyết một cái cười nói.
Má ơi! Người đàn ông này cái gì cũng biết. Cách chữa bệnh phụ khoa cũng biết sao?
"Thật... Thật không?" Bạch Tuyết không tin nháy mắt mấy cái.
"Nhưng ngày hôm qua anh không dùng biện pháp tránh thai, nếu em không muốn
mang thai thì ..." Nhiếp Phong liếc nhìn bụng dưới của Bạch Tuyết.
"A." Bạch Tuyết bối rối, cảm giác có một dòng nhiệt ở phía dưới tuôn trào ra.
Không thể nào! Chẳng lẽ tinh thần thoải mái khiến cho “bà dì” tới sớm.