Trong Vị Anh cung. Hiên Viên Tiêu vẫn chưa ra về, mặt ủ rũ ngồi trên ghế.
Chàng có ngoại hình trong sáng, thật thà mặc dù tuấn tú, nhưng trông vẫn như
một đứa trẻ mới lớn, bây giờ đang giận dỗi, bộ dạng giống đứa trẻ vòi
quà nhưng không được, làm bà mẹ dở khóc dở cười.
“Mẫu hậu, xin
người cho nhi thần biết, vì sao chuyện nhi thần thỉnh cầu tối qua, hôm
nay thái hậu không một lời nhắc đến? Người có gì không hài lòng với Tự
nhi?”
Thái hậu nhìn con trai. Đây là đứa con trai ruột thịt của
bà, là niềm hãnh diện của bà, cũng là công cụ của bà, không ai có thể
phá hoại tất cả của bà. Chỉ những khi có mặt Hiên Viên Tiêu, bà mới trút bỏ vẻ ngoài sắc lạnh, mặt mũi nhìn mới hiền hậu, bình dị dễ gần. Bà
nói: “Tiêu nhi, Hiên Viên ta có bao nhiêu thiếu nữ, vì sao con nhất định thích Liễu Chỉ Tự? Con phải biết, chỉ riêng xuất thân của nó, huyết
thống đê tiện của mẹ nó... nó đã không thể làm thê tử của con, huống hồ
nó với Vệ Minh Hàn còn có dính líu nhập nhằng.”
“Mẫu hậu, chuyện
thân mẫu Tự nhi là cậu phạm sai lầm, vì sao phải bắt nàng gánh chịu?
Nàng đường đường là thiên kim tướng quốc, xuất thân có gì không hay?
Nàng và Vệ Minh Hàn trước đây thế nào. Nhi thần không quản, nhi thần chỉ cần nàng trao hiện tại và tương lai cho nhi thần là đủ.” Hiên Viên Tiêu nói vẻ kiên quyết, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng.
“Con ngoan, đừng giận mẫu hậu vì chuyện này, con muốn một cô gái thế nào mẫu hậu sẽ tìm cho
con. Đừng nhắc chuyện này nữa, mẫu hậu không cho phép.”
“Con không cần cô gái khác, con chỉ cần Tự nhi.”
“Hoang đường!” Thái hậu hét lên. Bà vớ cái chén ngọc trên bàn, tiếng ngọc vỡ
choang, nước trà bắn tung. Bà chỉ vào Hiên Viền Tiêu, “Bỏ ngay cái kiểu
thách thức đó đi, cũng chấm dứt ngay ý nghĩ đó! Con muốn lấy nó làm vợ
chỉ cần ai gia còn, tuyệt đối không thể!”
“Mẫu hậu!” Hiên Viên Tiêu nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú đầy bất lực, “Người đang làm gì?”
“Ta đang cảnh cáo con, nếu dám làm theo ý mình, kết cục của Liễu Chỉ Tự sẽ
như cái chén này.” Bà nói sẵng, giọng hống hách, đầy áp chế.
Hiên Viên Tiêu cực kỳ phẫn nộ, hỏa khí cơ hồ sắp bùng ra, tuy nhiên, cuối
cùng kìm chế được, lùi một bước, bình tĩnh nói: “Mẫu hậu, nhi thần chỉ
muốn lấy một cô gái vừa ý mình, người hà tất phải phẫn nộ như thế?”
“Con cũng không nhìn xem nó là ai!” Thái hậu tức giận nói, “Nó là người thân cận nhất bên cạnh hoàng hậu, đó là người con nên động vào hay sao? Lấy
nó, là mất đi quân quyền trong tay Vệ Minh Hàn. Cái giá đó, con tưởng
con có thể trả được ư?”
Hiên Viên Tiêu sẵng giọng: “Tự nhi không
phải là đồ vật càng không phải là sủng vật dùng để lôi kéo Vệ Minh Hàn,
mẫu hậu đừng nghĩ có thể làm như thế, con quyết không cho phép!”
“Không cho phép?” Bà lạnh lùng nhướn mày, châm biếm nói: “Đấy là thời điểm
quan trọng, đừng nghĩ, chúng ta chiếm thế thượng phong là tất cả đều
suôn sẻ. Tiêu nhi, chỉ cần hơi bất cẩn là thua toàn cuộc. Ai gia không
cho phép tâm huyết bao năm của ai gia đổ xuống sông xuống biển. Tô
thành, Minh thành, Vân thành, Tứ Phương thành, bốn thành trì trung tâm
này mặc dù đang do cậu con khống chế, nhưng mà Bắc Đình lại là lãnh địa
của Ứng Phượng, cũng là lãnh địa của hoàng thượng. Lại còn Vệ Minh Hàn
tâm hướng chưa rõ ràng... Tiêu nhi, nếu Vệ Minh Hàn ngả về hoàng thượng, con có nghĩ tới hậu quả không? Ai gia không cho phép con manh động, thà duy trì cục diện cân bằng như thế, cho đến ngày cục diện bị phá vỡ. Có
điều, người phá vỡ cục diện cân bằng đó tuyệt đối không phải là chúng
ta. Con nhớ kỹ điều này, kẻ nào không nhẫn nại được, sẽ chết.”
“Nhi thần chỉ muốn cưới Tự nhi, nàng không quan trọng đến mức ảnh hưởng đến
triều chính. Mẫu hậu, người quá lo xa.” Hiên Viên Tiêu không vui nói.
“Con à, đừng đánh giá thấp ảnh hưởng của nữ nhi.” Có lẽ do đứa con vốn rất
nghe lời, lại làm ầm ĩ với bà vì chuyện này, thần sắc thái hậu tỏ ra mệt mỏi hiếm thấy, “Được rồi, không còn gì nữa, con lui ra đi. Nghe đây,
chuyện này mẫu hậu coi như chưa từng nghe.”
Hiên Viên Tiêu vẫn không cam lòng, nhưng đành bất lực, “Vâng, nhi thần cáo lui!”
Hiên Viên Tiêu từ nhỏ văn thao võ lược, tinh thông mọi thứ, sinh ra trong
hoàng gia chàng không thoát khỏi số phận tranh quyền đoạt vị. Chàng và
Hiên Viên Triệt từ nhỏ đã không sống bên nhau, chàng được thái hậu, lúc
đó vẫn là hoàng hậu nuôi, còn Hiên Viên Triệt do bà nội nuôi.
Thủa nhỏ vô tâm, chàng còn hỏi thái hậu, vì sao ca ca không sống cùng chàng. Tuy nhiên sau khi thái hậu nói với chàng một bí mật Hiên Viên Triệt
không phải do thái hậu sinh ra, chàng liền không nhắc chuyện đó nữa.
Chàng và Hiên Viên Triệt vốn cũng không thân thiết, tuy là huynh đệ,
chàng lại thấy Triệt quá khó gần luôn gây cảm giác khó chung sống. Chàng cũng không thích chơi với Triệt, huynh đệ dần dần ngày càng xa cách.
Chàng là con đẻ của thái hậu, là đích tử. Nguyên nhân năm xưa thái hậu
không nuôi Triệt chàng không biết, chỉ có điều Triệt đã chiếm vị trí con trưởng vốn thuộc về chàng trở thành thái tử. Nếu không, thái tử sẽ chỉ
là chàng, hoàng vị cũng của chàng.
Tiên hoàng rất mực sủng ái Triệt. Ngay từ nhỏ Triệt đã say mê điêu khắc.
Tiên hoàng không biết làm thế nào, nhưng vẫn không giảm yêu thương Triệt. Ai cũng biết, tiên hoàng sủng ái thái tử, hoàng vị cuối cùng sẽ là của
thái tử. Nhưng Triệt quá bất tài, Tiêu lại thông minh lanh lợi, văn võ
song toàn, tiên hoàng vừa yêu vừa hận thái tử. Nhưng, năm xưa ngoại
thích chuyên quyền, Liễu gia bá chiếm triều chính, tiên hoàng không muốn để Tiêu đăng cơ.
Mặc dù Hiên Viên Triệt danh nghĩa là thái hậu nuôi, nhưng tiên hoàng và thái hậu đều biết, Triệt không phải do thái hậu sinh ra.
Thái tử Triệt quả thực quá bất tài, không màng triều chính.
Trong mười năm, tiên hoàng đã mấy lần có ý phế thái tử, đều bị các lão thừa tướng can gián.
Năm đó, trong cung có cả ngàn người nhiễm căn bệnh lạ căn bệnh không rõ
ràng cướp đi sinh mạng của bao nhiêu người. Thái y không thể chẩn đoán
ra nguyên nhân căn bệnh, chỉ biết dịch bệnh hoành hành dữ dội. Tiên
hoàng cũng bị nhiễm bệnh, nằm liệt, Hiên Viên Tiêu cũng lây nhiễm, tính
mệnh nguy cấp.
Trước lúc hôn mê, tiên hoàng đã triệu các đại
thần, người vẫn phân vân, rốt cuộc ai sẽ kế thừa đại thống. Trước khi
lâm chung, người không vội lập chiếu thư, mà ban cho Nam tướng gia đả
vương kim biện.
Thái hậu không thể ngờ tiên hoàng lại có chiêu
đó, vô cùng lo sợ, bí mật lập mưu chiếm đoạt hoàng vị, ép hoàng thượng
lập Hiên Viên Tiêu làm đế. Không ngờ, hoàng thượng đột ngột băng hà,
không để lại chiếu thư truyền ngôi, lại thêm Hiên Viên Tiêu tính mạng
đang nguy cấp, thái tử Hiên Viên Triệt thuận lợi đăng cơ.
Năm đó, Triệt mười tuổi, Tiêu chín tuổi.
Trận dịch bệnh lạ cuối cùng cũng chấm dứt. Thái tử năm đó mới mười tuổi, cho dù có người nghi ngờ chàng bí mật nhúng tay vào, cũng không ai dám tra
cứu, bởi vì đó âm mưu giết vua, tội đại nghịch bất đạo, không cẩn thận
là bị chém đầu không chỉ bản thân. Huống hồ, cho dù có người nghi ngờ,
nhưng ai tin một đứa trẻ mới mười tuổi đã có tâm địa hiểm độc như thế?
Hồi đó dân gian truyền nhau, ý trời để Triệt làm hoàng đế.
Sau
khi đăng cơ, Hiên Viên Triệt vẫn không thay đổi đam mê tạc ngọc, vẫn rất ít bận tâm triều chính, cho nên càng xua tan nghi ngờ của các đại thần.
Hiên Viên Tiêu không cam lòng, năm đó, chàng suýt đoạt được hoàng vị.
Tiên hoàng đứng trước lựa chọn khó khăn giữa ngoại thích chuyên quyền và để
Triệt trị vì Hiên Viên, dần dần thiên về lựa chọn chấp nhận ngoại thích
chuyên quyền, thà để ngoại thích chuyên quyền còn hơn trao giang sơn vào tay Hiên Viên Triệt.
Một trận thiên tai, tình thế đảo ngược. Nhìn hoàng vị sắp vào tay cuối cùng tuột mất, thái hậu cực kỳ phẫn uất.
Nếu Hiên Viên Triệt là minh quân cái thế đã đành, đằng này chàng chỉ là một thợ tạc ngọc. Hiên Viêu Tiêu tâm thần khủng khoảng, lòng mang đầy hoài
bão nhưng không thể thực thi, càng bất mãn và coi thường Triệt.
Đoạt lại hoàng vị là mục tiêu nhiều năm của Hiên Viên Tiêu.
Vì danh dự và danh vọng của Liễu gia, chàng luôn tin tưởng, nghe theo thái hậu và Liễu Tĩnh, họ là đồng minh trung thành lớn nhất của chàng. Hiên
Viên Tiêu không phải là người không có chủ kiến, chàng phân biệt rõ rốt
cuộc mấu chốt ở đâu cũng luôn đặt lợi ích của hoàng gia và Liễu gia
ngang nhau.
Tuy nhiên, lần này chàng không muốn nghe lời thái hậu từ bỏ Mạt Ca. Một khi từ bỏ, giống như từ bỏ hôn nhân của mình. Trước
đây chàng cảm thấy hôn nhân là sự trao đổi chính trị, bây giờ chàng đã
thay đổi suy nghĩ đó.
Ra khỏi Vị Anh cung, Hiên Viên Tiêu thầm thề: lần này, chàng nhất quyết kiên trì suy nghĩ của mình.
Việc học cưỡi ngựa của Mạt Ca cũng đã có tiến triển nhỏ, Hiên Viên Tiêu đến
Tuyết Dao cung hẹn cô ra ngoại ô dự hội đạp thanh. Chàng đã lựa chọn
thời gian rất tốt, lúc đó, các phi tần hậu cung đều ở Tuyết Dao cung
thỉnh an hoàng hậu.
Chàng cố ý để tất cả các nữ nhân trong cung
đều biết, Cửu tiểu thư của Tuyết Dao cung là người trong lòng của Tiêu
Dao vương gia.
Liễu Chỉ Tuyết không có lý do từ chối chàng, nàng
biết, Mạt Ca ở trong cung quả thật buồn chán, không đến tàng thư các thì đến điện Thanh Liên. Nàng thà để cô xuất cung du chơi với Hiên Viên
Tiêu, cũng không muốn để cô suốt ngày ở bên Hiên Viên Triệt.
Mạt Ca hớn hở theo Tiêu Dao vương gia ra ngoài cung.
Từ khi vào cung, đây là lần đầu được ra khỏi cung, cô sung sướng hân hoan như con cá bị bắt lại được thả về ao.
“Muội vui lắm hả?”
Mạt Ca đáp: “Đương nhiên, những ngày trong cung thực vô vị, ở bên ngoài ung dung tự tại bao nhiêu. Không biết các phi tần làm sao chịu đựng nổi.”
Bên ngoài cung thật tốt biết mấy, trời xanh, mây trắng, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, không có nhiều quy định, cũng không có nhiều toan
tính, thật tự do, thật dễ chịu, có ngốc mới muốn bị giam cầm trong cung.
“Muội không phải là phi tần, hà tất quan tâm họ nghĩ gì?” Hiên Viên Tiêu nói, “Chúng ta ra ngoại ô cưỡi ngựa được không?”
“Hay quá!” Mạt Ca ngoái đầu cười. Tập luyện mấy tháng, cô cũng muốn biết khả năng cưỡi ngựa của mình rốt cuộc như thế nào. Tài cưỡi ngựa của Tiêu
Dao vương gia có thể coi là giỏi nhất đám vương tôn, được đua tài với
chàng là một vinh hạnh.
Mạt Ca ghì dây cương, ngựa dừng lại, cô chỉ về phía cổng thành, nói:
“Vương gia, cách cổng thành mười dặm có một cái lầu hóng mát, chúng ta lấy lầu hóng mát làm đích, ai đến đó trước coi như thắng.”
Hiên Viên Tiêu gật đầu, cười sang sảng: “Quyết chơi đến cùng!”
“Đi!” Cả hai thúc chân vào bụng ngựa, gần như đồng thời xuất phát lao vút như tên bắn, phóng về hướng cổng thành.
Ra khỏi cổng thành, đường cái quan thẳng tắp, hai con ngựa đuổi nhau.
Tài cưỡi ngựa của Hiên Viên Tiêu đương nhiên hơn Mạt Ca, nhất thời chiếm
thế thượng phong. Mạt Ca bản tính hiếu thắng, quyết đuổi theo bằng được, tay ghì chặt dây cương, động tác thành thục hoàn mỹ, cuối cùng dừng
lại.
Hiên Viên Tiêu xuống ngựa trước, để cho ngựa gặm cỏ ven đường, Mạt Ca nhướn mày, cũng xuống ngựa.
Mặt trời đã lên cao, Mạt Ca không chịu nổi nắng, đi vào đình hóng mát,
“Vương gia, vương gia chán quá, đã nói là thử sức một phen, sao lại
nhường muội?”
Với tài cưỡi ngựa của chàng, muốn thắng cô không
khó tý nào, tại sao lại vừa khéo về sau cô một bước. Có lẽ chàng nghĩ,
cô sẽ không để ý nhưng cô đã quan sát được.
“Chỉ là thư giãn đầu
óc, chẳng phải đại sự quan trọng gì, muội quá nghiêm túc.” Hiên Viên
Tiêu xua tay, ngồi xuống một chỗ trong đình hóng mát khoan khoái hưởng
thụ gió trời, trong bộ dạng thế này nhìn chàng càng giống đứa trẻ mới
lớn, “Tự nhi, nếu muội không hài lòng, lát nữa quay về ta đua tiếp.”
Mạt Ca tay vịn lan can, ngẩng đầu, xoay xoay đôi vai hơi mỏi, thờ ơ nói:
“Cũng chẳng để làm gì, đằng nào kết quả cũng vẫn thế.”
Mạt Ca biết, Hiên Viên Tiêu cố ý nịnh mình, nhưng chàng làm vậy cô lại
không vui. Cô muốn chàng dốc hết sức lực, dù thua, cô cũng tâm phục khẩu phục, không buồn tý nào.
“Nếu là Hiên Viên Triệt nhất định không nhường muội.”
Mạt Ca bất giác nhớ lại chuyện Triệt hẹn cô đua ngựa. Nếu là chàng nhất định chàng không nhường cô.
Nhắc đến Hiên Viên Triệt, Mạt Ca lòng bỗng vui hẳn, không biết khuôn mặt
tuấn tú của người bên cạnh đã sa sẩm. Đến khi cổ tay hơi đau, mới bừng
tỉnh.
Hiên Viên Tiêu tóm cổ tay cô, “Muội điên à? Dám gọi tên hoàng thượng?”
Mạt Ca giằng tay ra, “Chỉ có huynh nghe thấy, có sao đâu?”
“Tóm lại không thể.” Hiên Viên Tiêu nói, bỗng chau mày, “Đợi đã, vì sao muội nói hoàng thượng sẽ không nhường muội? Muội quen hoàng thượng ư?”
Mạt Ca cười, “Muội sống ở Tuyết Dao cung, quen hoàng thượng có gì lạ?”
Mạt Ca không muốn rắc rối, nói dối: “Không, muội thấy hoàng thượng và tỷ tỷ đua ngựa, Người không nhường tỷ tỷ. Cho nên muội nghĩ, nếu muội thi đấu với hoàng thượng, Người cũng sẽ không nhường muội.”
Nghe giải thích, sắc mặt Hiên Viên Tiêu đã khá hơn một chút.
Mạt Ca thầm thở phào, xem ra Tiêu không biết ngày nào cô cũng đến điện
Thanh Liên. May chàng không biết, nếu không lại hỏi lằng nhằng mãi.
“Muội cảm thấy hoàng thượng thế nào?” Hiên Viên Tiêu hỏi vẻ thăm dò.
“Hoàng thượng là người đẹp nhất muội từng thấy.”
Hiên Viên Tiêu không vui, nói: “Đàn ông quá đẹp có ích gì? Chẳng có khí thế chút nào, ẻo lả thiếu uy nghiêm.”
Mạt Ca thầm nghĩ: xem ra hình ảnh của Hiên Viên Triệt trong con mắt mọi
người đã thâm căn cố đế. Hiên Viên Tiêu, chàng đúng là không nhìn ra,
nhất định có ngày chàng sẽ hối hận. Cô không muốn nói nhiều về Hiên Viên Triệt.
Tranh quyền đoạt vị, đó là chuyện của đàn ông các người, tôi không bận tâm.
“Ta luôn không thể hiểu, vì sao Liễu Chỉ Tuyết lại thích hoàng thượng.”
Hiên Viên Tiêu cười khẩy, “Một mỹ nhân đẹp khuynh thành như thế, lấy hoàng thượng thật đáng tiếc.”
“Ý huynh là gì?” Mạt Ca có chút không vui, “Muội cảm thấy hoàng thượng và tỷ tỷ rất xứng đôi.”
“Muội chỉ nhìn bề ngoài. Liễu Chỉ Tuyết là một nữ nhi hiếm có, ta dám nói,
toàn thiên hạ chỉ có duy nhất một Liễu Chỉ Tuyết. Nàng không nên lấy
hoàng thượng, nàng đáng được người tốt hơn.” Hiên Viên Tiêu nói, khóe
miệng thoáng một tia giễu cợt, “Đánh giá con người dựa vào ngoại hình,
thật nực cười.”
Mạt Ca nhướn mày, “Ngữ khí của huynh chua chát thế, người không biết lại tưởng huynh thích tỷ tỷ.”
“Ta rất kính trọng nàng.” Hiên Viên Tiêu nói, “Cho nên mới cảm thấy tiếc.
Muội nên biết, Liễu Chỉ Tuyết thực ra...” Hiên Viên Tiêu dừng lại, không nói nữa.
Tính hiếu kỳ của Mạt Ca được khơi lên, không kìm được hỏi: “Thực ra cái gì?”
“Thôi ta cũng không muốn nói chuyện này, tóm lại là đáng tiếc.” Chàng uể oải nói.
“Hiên Viên Tiêu, mỗi người trên thế giới này đều độc nhất vô nhị.” Mạt Ca
nói, “Người mà huynh không hiểu có lẽ người ta cũng không hiểu huynh,
hoặc có lẽ, huynh nhìn nhầm.”
“Muội là độc nhất vô nhị.” Hiên Viên Triệt cười, nói.
“Vương gia thiên vị rồi.”
“May mà muội còn nhỏ, lại không xuất đầu lộ diện, nếu không năm xưa người
được triệu vào cung nhất định là muội.” Hiên Viên Tiêu mừng thầm vì Mạt
Ca còn nhỏ, thái hậu bỏ qua nàng.
“May mà muội sinh muộn mấy
năm.” Mạt Ca cười. Hiên Viên Tiêu thấy Mạt Ca không bận tâm đến Triệt,
thầm thở phào. Nói công bằng, khuôn mặt đó của Hiên Viên Triệt, những
người từng gặp, không ai không yêu. Lòng ái mộ cái đẹp ai cũng thế,
chàng sợ Mạt Ca sẽ thích Triệt.
“Muội bây giờ tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cậu và mẫu hậu nhất định sẽ thu xếp hôn sự cho muội. Muội không lo cho mình sao?”
“Dẹp đi, dẹp đi, muội sẽ không sống theo ý họ.” Mạt Ca xua tay, “Tâm ý của
họ tại sao lại gán cho muội? Không dù có thể ép muội lấy người muội
không muốn lấy.”
“Cho nên, Tự nhi, vì sao muội không lấy ta?”
Hiên Viên Tiêu nói, ánh mắt ánh lên vẻ đợi chờ, “Có một số việc, muội
không thể chống đối, cuối cùng muội sẽ hiểu, muội chỉ có thể phục tùng.
Lấy người muội không hiểu, chỉ bằng lấy ta. Ta nhất định đối tốt với
muội, không phụ muội.”
Mạt Ca biết, chàng thật lòng, điều này khiến cô rất ngạc nhiên, bèn hỏi:
“Muội tưởng muội đã nói rõ với huynh rồi, chính huynh cũng biết. Chúng ta là
họ hàng, chỉ có thể là họ hàng, muội không thể lấy huynh.”
“Tự nhi!” Hiên Viên Tiêu sốt ruột nhìn cô, “Rốt cuộc ta có chỗ nào không tốt?”
“Hoa mẫu đơn rất đẹp, có gì không tốt, nhưng muội không thích.” Mạt Ca lấy
ví dụ đơn giản nhất. Không phải một người đối tốt với mình, lại rất đẹp, là mình sẽ yêu người đó.
Tình yêu nếu đơn giản vậy, trên đời làm sao có nhiều đàn ông xuẩn ngốc, đàn bà oán hận như thế.
“Muội đối với Vệ tướng quân giống như tiểu muội đối với ca ca thôi.” Mạt Ca
nói, “Thực ra, trên đời, người muội yêu nhất chính là bản thân, muội yêu ai cũng không bằng yêu chính mình.”
Hiên Viên Tiêu trầm ngâm không nói. Nàng vẫn từ chối chàng.
Tại sao?
Rốt cuộc chàng có gì không tốt?
“Vương gia, chúng ta không nói những chuyện đó được không?” Mạt Ca cười, “Ra
ngoài chơi, thì phải thoải mái một chút chứ, nói vấn đề nghiêm túc thế
không thích hợp. Đương nhiên, nếu huynh muốn nổi giận ở đây, muội cũng
không ngăn cản, muội đi đây.”
Mạt Ca ra khỏi đình hóng mát, nhảy lên ngựa, tiếp tục thúc ngựa phóng đi.
Hiên Viên Tiêu cũng phóng đuổi theo.
Hai người thúc ngựa đuổi nhau trên đường cái quan, lần này Hiên Viên Tiêu không thua Mạt Ca.
Mạt Ca xoa xoa tay, “Lần sau muội nhất định thắng huynh.” Cô nói, đoạn nhảy xuống ngựa đi dạo trên bãi cỏ.
Hiên Viên Tiêu cũng nhảy xuống.
“Bản vương sẽ đợi!” Chàng cười ha hả, nhưng chưa cười hết đã đột ngột dừng
lại, ánh mắt sắc liếc vào khu rừng bên đường, nét mặt lập tức lộ vẻ cảnh giác, như một võ sỹ luôn sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.
“Vương
gia, sao thế?” Chính Mạt Ca cũng cảm giác xung quanh có gì khác thường,
mắt lướt một vòng quan sát, trên đường cái không một bóng người, khu
rừng bên cạnh im lìm, phía bên kia đường là bãi cỏ xanh.
Hiên Viên Tiêu nắm chặt tay Mạt Ca, một trận cười sằng sặc vang lên, âm thanh sắc, lạnh: “Ra đi!”
Tiếng hung khí vun vút xé không khí, một mũi tên bay thẳng về phía Mạt Ca.
Hiên Viên Tiêu ôm lấy cô, lập tức né sang bên. Mũi tên lạnh cắm phập vào cành cây sau lưng họ. Hai người ngoái đầu, thấy mười mấy người áo đen
bịt mặt từ trong rừng nhảy ra, tay cầm đoản đao sáng loáng. Trên đường
cái, một loạt tiếng vó ngựa đều đều từ xa tiến đến.
Mùi nguy hiểm xen trong gió thổi tới như báo hiệu bão tố sắp đến.
Hiên Viên Tiêu kéo Mạt Ca sát vào mình, bảo vệ cô, hai mắt cảnh giác, như
một thợ săn xuất sắc đảo lướt xung quanh một vòng, không hề tỏ ra lo
lắng vì bầu không khí đầy sát khí nguy hiểm này, dường như với chàng đó
là chuyện thường.
Mạt Ca bất giác nắm chặt tay Hiên Viên Tiêu,
như muốn nhờ hơi ấm của chàng để làm dịu căng thẳng trong lòng. Rốt cuộc đây là lần đầu tiên lâm vào cảnh nguy hiểm như thế, không ngờ những
cảnh chỉ thấy trong ti vi lại đang bày ra trước mắt, nói không sợ là nói dối.
“Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ muội!” Hiên Viên Tiêu bình tĩnh nói, không ngoái lại, hai mắt đăm đăm nhìn toán người áo đen đang tiến đến
gần.
Gã cầm đầu giơ tay ra hiệu, những người phía sau xông tới.
Đoản đao sắc lẹm loang loáng lóe lên dưới ánh mặt trời, Mạt Ca hơi
choáng.
“Bám chặt ta, đừng buông tay.” Hiên Viên Tiêu nói một
câu, không ngoái đầu. Mạt Ca chỉ cảm thấy ba màu đen, trắng đỏ, giao
nhau đen là người áo đen, trắng là bóng Hiên Viên Tiêu, còn đỏ là sinh
mệnh biến mất.
Hiên Viên Tiêu tay trái giữ Mạt Ca, tay phải cầm kiếm, kiếm vung vun vút, mỗi nhát, một sinh mạng ngã xuống.
Đối phương người đông, bên này lực lượng quá mỏng, nắm chắc thời gian là
mấu chốt thắng lợi, Hiên Viên Tiêu ra tay cực tàn nhẫn. Trong ánh kiếm
loang loáng, Mạt Ca nghe thấy tiếng rên khe khẽ, tiếng xương gẫy nặng
nề, máu bắn đầy người cô.