(*) Xin mời nhảy vào chum: Tích lấy từ sách “Tư trị thông giám - Đường ký”: Võ Tắc Thiên muốn trấn áp nhưng người không theo mình, đã trọng dụng
hai gian thần hung ác khét tiếng là Lai Tuấn Thần và Chu Hưng. Sau được
tin báo Chu Hưng làm phản, Võ Tắc Thiên liền lệnh cho Lai Tuấn Thần thẩm vấn Chu Hưng. Nhưng Chu Hưng là người vô cùng khôn ngoan xảo quyệt,
không những khó điều tra, mà nếu có gì sơ xuất lại chuốc họa lớn. Lai
Tuấn Thần mới nghĩ ra một kế, mở tiệc mời Chu Hưng uống rượu, mới nhân
cơ hội giả vờ hỏi:
“Đệ có mấy tội phạm không chịu cung khai, theo lão huynh nên làm thế nào để chúng mở miệng?” Chu Hưng hiến kế. “Lấy cái
chum lớn, đốt lửa bên dưới, bỏ phạm nhân vào chum, có gì mà không khai!” Lai Tuấn Thần làm theo lời Chu Hưng, cho đem một cái chum lớn ra, đốt
lửa đến khi chum cháy đỏ nói: “Tuân lệnh thánh thượng thẩm vấn lão
huynh, mời lão huynh vào chum!” Chu Hưng sợ hãi, vội vàng khấu đầu nhận
tội. Về sau dùng câu này để chỉ, dùng kế của người để trị lại người đó.
Mạt Ca đã thăm dò kỹ địa hình của U các, biết ban ngày U các rất ít khi có
người, vắt óc suy nghĩ làm sao rời khỏi đây. Vậy là bỏ qua cảnh cáo của
Phượng Thập Nhất, bí mật dò dẫm đi vào khu rừng Lạc Lối phía sau núi.
Vừa đi vào rừng, đã nhận ra sự quái dị của nó. Đột nhập bất ngờ của cô cơ
hồ làm kinh động lũ chim đang chìm trong giấc mộng, trong rừng vang lên
từng tiếng kêu thảm thiết của lũ chim, càng tăng thêm bầu không khí quái dị.
Ánh nắng ấm không hạ cố đến nơi này, cho dù có lòng muốn
đến, cây cối rậm rịt cũng ngăn cản ý định thám hiểm của ánh nắng. Trong
rừng âm u, ẩm ướt, lờ mờ một màu xam xám, ngay cả phương hướng Mạt Ca
cũng không phân biệt được cỏ dại um tùm, bụi gai chằng chịt, mỗi bước đi đường như đều rất khó khăn, nguy hiểm.
Mạt Ca nghiến răng, bởi
vì trong rừng Lạc Lối, rất dễ mất dấu chân của mình, cô hơi nhắm mắt dứt khoát đi theo một phương hướng. Mới đi được một lát, bắp chân, cánh tay đã đều đầy vết gai cào, vừa đau vừa ngứa.
Đi gần một buổi sáng,
uống một chút nước, ăn chút lương khô, sau đó lại đi tiếp. Lúc gần tối,
Mạt Ca cuối cùng phát hiện ra một vấn đề cô lại quay về đúng nơi vừa đi
qua, bởi vì cô đã đánh dấu trên thân cây. Mạt Ca hít một hơi không khí
lạnh.
Trời tối dần, càng âm u. Cô vừa mệt vừa sợ, từng nghe
Phượng Thập Nhất nói, không ít người đã chết trong khu rừng này vì tò
mò. Vừa nghĩ tới đó, lòng đã run lên. Mạt Ca tuy bạo gan, nhưng không
phải không sợ chết. Trái lại, rất trân trọng tính mạng của mình. Trời
mỗi lúc càng tối, Mạt Ca cũng biết, ban đêm ở trong rừng cực kỳ nguy
hiểm, cô không thể xuống núi, nếu không nghĩa là tự tìm cái chết. Chỉ có thể quay về, nhằm hướng U các quay về. U các trong khu rừng này rất
thâm u, cũng rất quái dị, ở bất kỳ hướng nào cũng có thể nhìn thấy nó.
Tuy nhiên, Mạt Ca lại phát hiện một vấn đề nữa: hình như cố càng đi về phía U các, thì lại càng cách xa U các. Càng đi càng sợ. Đột nhiên, một mùi
thối rữa theo gió xộc tơi. Mạt Ca vô thức bịt chặt mũi, theo hướng mùi
hôi đi về phía trước.
Chân hình như dẫm lên một cành cây, Mạt Ca
loạng choạng mấy bước, cúi đầu nhìn xuống, bất thần kinh hãi giật nảy
mình, thì ra cô vừa giẫm lên một cái đầu lâu. Cô khiếp sợ, mặt trắng
nhợt, lập tức lùi mấy bước, mắt kinh hãi trợn trừng.
Trước mặt,
xác người chất đống như một trái núi nhỏ, có đàn ông, đàn bà, có xác
không đầu, có xác không chân tay, đủ các kiểu chết thảm. Có xác đã bắt
đầu thối rữa, bốc mùi hôi thối kinh khủng.
Dạ dày Mạt Ca sôi lên, hơi chua ợ từng cơn, bỗng cúi người, nôn thốc nôn tháo. Cô vốn không ăn gì, cuối cùng chỉ nôn khan. Nỗi sợ hãi, buộc cô vội vàng đứng lên, chạy thục mạng theo hướng ngược lại.
“Phượng Thập Nhất...” Mạt Ca bắt đầu hối hận đã đi vào khu rừng này, cảnh tượng chứng kiến vượt xa trí tưởng tượng của cô.
Mạt Ca chạy như điên, không dám ngoái đầu: Gai đâm vào người, cũng không
biết, chỉ biết nhất định phải rời khu rừng Lạc Lối này, trốn khỏi đống
xác chết đang thối rữa kia.
“Phượng Thập Nhất!” Mạt Ca hét gọi
gã. Trong bóng đêm, nỗi căng thẳng của cô đã đến cực độ, chưa bao giờ
mong Phượng Thập Nhất xuất hiện trước mặt mình như lúc này.
Đột
nhiên, Mạt Ca dừng bước, không chạy nữa, bởi vì lại ngửi thấy cái mùi
kinh khủng đó, trước mặt lại xuất hiện đống xác nguời kia.
“Ôi...” Mạt Ca kinh hoàng thét lên, âm thanh thê thảm dị thường, bởi vì hình
như cô nhìn thấy trên đống xác có người đang ngọ nguậy. Người đó trợn
ngược đôi mắt chảy máu, kinh ngạc nhìn cô. Mạt Ca liên tục lùi sau,
trượt chân, ngã nhào xuống đám cỏ rậm. Cô thở hổn hển, toàn thân đẫm mồ
hôi lạnh, lại nhìn vào đống xác, lần này không thấy gì hết. Mạt Ca thở
phào, đột nhiên từ từ quay đầu, chống tay đứng dậy, thét lên: “Trời ơi!”
Thì ra tay vừa ấn lên một cái đầu lâu, sợ hãi rụng rời.
Mạt Ca lại nhìn đống xác, nó hoàn toàn bất động, cô lại dần dần trấn tĩnh.
Sự việc vừa rồi, chạy mãi, cuối cùng lại trở về đống xác, khiến cô nhanh
chóng trấn tĩnh. Trong cái đầu hỗn loạn dường như có tia sáng trăng ấm
áp vụt qua, bắt đầu tỉnh táo trở lại.
Mạt Ca quyết định không
chạy lung tung như vậy nữa, mà vẽ một vòng tròn quanh đống xác, lấy đống xác làm tâm, men theo vòng tròn, bắt đầu đi từng bước ra ngoài.
Đống xác chất cao như trái núi nhỏ, chỉ có một nguyên nhân người vứt xác sợ
đi xa sẽ bị lạc trong rừng rậm. Cho nên gần đó nhất định có đường đi. Có đường đi người ta mới đem nhiều xác chết như thế chuyển đến đây.
Quả nhiên, ở chỗ cách đống xác chừng chục mét, phát hiện một cái nắp. Trên
nắp phủ đầy lá rụng, nếu không tìm kỹ, có lẽ cô đã bỏ qua. Mạt Ca mở
nắp, bên trong tối om. Do dự một lát, lần theo vách đá nhảy xuống.
“Gia, Cửu tiểu thư của Liễu gia quả là phi phàm, nhìn thấy đống xác người
kinh khủng như thế, lại có thể nhanh chóng trấn tĩnh, suy nghĩ tìm ra
con đường gần đó.” Mạt Ca vừa nhảy xuống đường hầm, có mấy người áo đen
từ chỗ tối hiện ra.
Phượng Thập Nhất toàn thân phát ra hàn khí
nham hiểm, đôi môi hồng hơi nhếch, dưới lớp mặt nạ, đôi mắt sâu trong
như suối, đẹp lúng liếng gian gian mà cuốn hút.
“Người của Liễu gia, có ai đơn giản?” Phượng Thập Nhất trầm ngâm, nói.
Đúng như Mạt Ca dự định cuối cửa động đen sì này chính là U các. Lần theo
bậc đá đi xuống, đẩy cái nắp trên đầu ra, liền nghe thấy một giọng cười
cợt: “Tiểu Mạt Mạt, đang chơi trò trốn tìm với ta sao?”
Mạt Ca gườm gườm nhìn gã, chẳng buồn nói gì: Lúc này, cô cần nhất là ngủ một giấc, sau đó sẽ lại nghĩ cách xa khỏi nơi đây.
Cô không nói không rằng, đi vượt qua gã, trở về ngôi lầu của mình nghỉ ngơi.
Lúc đi ngang qua gã, Phượng Thập Nhất nắm cái eo mảnh dẻ của cô, kéo vào
lòng, cười nói: “Tiểu Mạt Mạt, sao lại phớt lờ ta như thế”, “Bỏ tay ra!” Mạt Ca lạnh giọng. Nhất định có ngày, mình sẽ tự tay lột mặt nạ của gã, xem có phải gã thật sự mang bộ mặt thú, lòng dạ thú.
“Ta đói rồi.” Phượng Thập Nhất nói, đúng lúc bụng còn hưởng ứng sôi òng ọc.
Mạt Ca hít thở sâu, lườm gã, nói rít qua kẽ răng: “Phượng Thập Nhất, ngươi là đồ con lợn!”
Cô cảm thấy mình sắp bị người đàn ông này ép đến phát điên. Trên đời sao
lại có hạng đàn ông khốn kiếp như thế. Nếu có khẩu súng, nhất định cô sẽ bắn chết gã!
“Cái mùi trên người cô nương thật khó ngửi, mau đi
tắm đi sau đó nấu cơm, mang đến lầu của cô nương.” Phượng Thập Nhất ra
lệnh, sau đó trở về lầu của mình.
Mạt Ca nhướn mày, Phượng Thập Nhất trước giờ đều ăn cơm ở lầu của gã, sao đột nhiên thay đổi, đến lầu của cô ăn?
Nhưng, không có bụng dạ nào bận tâm việc vặt đó, cái mùi trên người cô quả
thật hơi khó ngửi. Mạt Ca đến nhà bếp lấy mấy thùng nước nóng, pha thêm
nước lạnh, tắm một trận thoải mái, rửa sạch toàn thân. Vừa tắm vừa
nghiến răng nghiến lợi. Trước nay chưa bao giờ chịu thua thiệt thế này.
Nửa tháng nay bị Phượng Thập Nhất đem ra đùa bỡn như một con cừu, khiến
Mạt Ca ấm ức tột cùng. Cô mất tích lâu như vậy Linh Long và Tinh Thiên
nhất định sẽ rất lo lắng.
Rốt cuộc bao giờ mình mới có thể rời khỏi khu rừng ma quỷ này? Liệu có phải thật sự đến khi Phượng Thập Nhất đùa bỡn chán chê?
Thức ăn nhanh chóng làm xong, Mạt Ca bung lên lầu, Phượng Thập Nhất đã đang
đợi ở đó. Mạt Ca bị một phen hoảng hồn, lòng bực bội, mặt có phần kém
tươi, cũng không biết gã định giở trò gì, nên buộc phải miễn cưỡng xốc
lại tinh thần đối phó với gã.
Ai ngờ, gã không nói một câu, ăn
bữa tối ngon lành. Mạt Ca hơi mệt, chỉ mong gã ăn xong, sớm đi cho khuất mắt. Chuyện gặp trong rừng hôm nay, cô không định nói với gã. Cô biết
Phượng Thập Nhất biết rõ mọi việc của cô như trong lòng bàn tay, dù
không nói, gã cũng biết.
“Nghe nói hôm nay cô nương ăn vận rất
mát mẻ, trên núi hơi lạnh, lẽ nào cô nương bị hỏa khí công tâm?” Húp
xong giọt canh cuối cùng, Phượng Thập Nhất cười hỏi.
Gã không
nhắc, Mạt Ca xuýt quên chuyện này. Hôm nay đi vào rừng Lạc Lối, cô trang điểm rất đậm. Khổng phu tử viết: “thực sắc tính dã”(*) để kiểm nghiệm
thật hư cấu này, Mạt Ca đem chiếc váy sa đen dài, cắt một đoạn ống tay,
lộ một phần cánh tay ngọc ngà, trắng nõn, cổ váy rộng, vai trần trễ nải, thấp thoáng nhìn thấy vòng ngực bên trong. Gấu váy cũng cắt đến đầu
gối, lộ hai bắp chân dài, thon mịn, da thịt trắng tuyết nổi bật những
đường trang điểm trên mặt, quả là một hương thụ về cảm giác cho người
nhìn. Cô vốn dĩ là một mỹ nhân tuyệt sắc, lại trang điểm cẩn thận, càng
quốc sắc thiên hương, tuyệt diễm mê hồn.
(*)Trích “Lễ ký” của Khổng tử: nghĩa là: ăn, uống, giao hoan là những ham
muốn cơ bản nhất của con người.
Trang điểm và phục sức như vậy, đi một vòng khắp U các, vốn dĩ định xem có ai bị nữ sắc mê hoặc mà siêu lòng đưa mình xuống núi. Ai ngờ sau khi
nghiên cứu tỷ mỷ ánh mắt và phản ứng mỗi người gặp trên đường, phát
hiện, bất luận là ai, đều không tìm thấy một kẽ hở nào để cô lọt vào.
Nếu không quen Phượng Thập Nhất, cô sẽ hết lời khen ngợi bản lĩnh cao
cường của những thủ hạ của gã.
Về sau, Mạt Ca từ bỏ ý nghĩ ngu xuẩn dùng nhan sắc mê hoặc người nào đó, quyết định tự lực cánh sinh.
Cô cười trả lời: “Hỏa khí công tâm, đành ăn vận mát mẻ một chút để hạ hỏa.”
Phượng Thập Nhất cười nói đùa: “Cô nương không sợ sẽ dụ ra một bầy cầm thú đói khát đã lâu không ngửi thấy mùi tanh?”
Cầm thú? U các của gã ngoài “cầm thú” còn có gì nữa?
“Dụ ra được rồi, nhưng đều bị con chó điên cắn một miếng, biết đâu tôi còn có thể đắc đạo thăng thiên.” Mạt Ca uể oải nói.
Đôi mắt như ngọc đen của Phượng Thập Nhất đột nhiên lóe sáng, chính lúc đó, gã vô cớ nhếch một nụ cười quái dị, bình thản. Nhưng không hiểu vì sao, khiến cô sởn tóc gáy, đột nhiên cảm giác bị rơi xuống mười tám tầng địa ngục, toàn thân lạnh cứng.
Một giây sau, Mạt Ca còn chưa kịp
hiểu chuyện gì, đã bị gã đã trói gô trên giường như trói thú vật, cô đã
nhìn thấy tia sáng lạnh người, khiến người ta run sợ trong mắt gã, và sự bất thường hiển hiện trong giọng điệu của gã. Tuyệt nhiên không thấy
một tia ấm nào trong đôi mắt ấy.
“Cô nương thèm muốn đàn ông như thế sao?” Giọng nói của Phượng Thập Nhất vẫn ung dung.
“Tại sao không nói với ta?” Gã cười cười vuốt cằm cô.
Mạt Ca băn khoăn ngước mắt, nhìn thấy tia sáng nguy hiểm lóe trong mắt gã, lòng ngạc nhiên, bảo gã cái gì chứ?
Dường như hiểu băn khoăn của cô, Phượng Thập Nhất chậm rãi nói: “Nhu cầu của cô nương.”
Mạt Ca vẫn nhìn gã, không hiểu, lòng đầy băn khoăn, yêu nghiệp này rốt cuộc đang gì?
“Ngươi lầu bầu mãi, rốt cuộc đang nói gì?” Nhìn bộ dạng gã, Mạt Ca hơi sợ.
Lúc này gã giống con sói hoang đang chằm chằm nhìn con cừu non, muốn ăn tươi nuốt sống cô.
“Nhu cầu đối với đàn ông.” Phượng Thập Nhất cười cười, ngữ điệu đó như đang
nói “Tối nay rất đẹp trời, ánh trăng dịu dàng, có muốn ra ngoài đi dạo
không.”
Mạt Ca trợn mắt, “Ngươi...ối...”
Còn chưa nói hết, những lời còn lại đã bị Phượng Thập Nhất chặn đứng trong miệng. Gã cúi
đầu vít chặt đôi môi nhỏ thắm hồng của cô, mùi hương thanh khiết ấm nóng từ đầu lưỡi mềm mềm của gã truyền vào lòng Mạt Ca. Cô quả đỗi sửng sốt, đầu óc hoàn toàn rỗng tuếch. Trong mắt Phượng Thập Nhất không hề có dục tình, nhưng nụ hôn của gã lại nóng bỏng. Gã hôn vừa ngang tàng vừa chân thành, đùa nghịch đầu lưỡi ngoan ngoãn và ngơ ngẩn của cô, nóng bỏng
lướt qua răng cô, mút mát, hoặc đùa giỡn. Hơi ấm ở đầu lưỡi và tia lạnh
trong mắt tạo nên sự tương phản mạnh mẽ.
“Tiểu Mạt Mạt, xem ra quả nhiên nàng đã bén tình với ta rất sâu rồi.” Hôn xong, gã lưu luyến mổ môi cô như gà mổ thóc.
Đồ khốn, Mạt Ca hoàn hồn, mặt đỏ bừng. Nụ hôn đầu cô gìn giữ suốt hai mươi mấy năm bị gã trắng trợn cướp mất, còn cô lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ngay
hiểu ra cũng chậm một nhịp.
Tiểu Mạt Mạt đã có nhu cầu, ta cũng
khá cảm thông, cho nên, đành chịu tủi thân một chút, giúp tiểu Mạt Mạt
giải quyết nhu cầu. Ngữ khí của gã giống như phải ban một ơn huệ lớn.
Mạt Ca nghe vậy, mặt vụt đỏ lựng, vì quá tức tối.
“Để tôn huynh
tủi thân, tiểu Mạt Mạt ta thật áy náy. Tôn huynh, xin mời về cho, tiểu
Mạt Mạt nén chịu là được rồi.” Câu cuối cùng, cô rít qua kẽ răng.
“Ta vốn dĩ rất giàu lòng cảm thông, tiểu Mạt Mạt có nhu cầu đương nhiên ta
sẽ giúp giải quyết.” Ánh mắt Phượng Thập Nhất khóa chặt lấy người Mạt Ca lúc này đang đứng trong góc nhà, như muốn thưởng thức no nê nỗi kinh
hãi của cô rồi mới bắt đầu nghiên cứu nên tháo cái xương nào của cô. Gã
bẩm sinh là kẻ cướp, là con cáo nguy hiểm.
Đáng tiếc Mạt Ca không để gã toại nguyện, cô hoảng sợ toàn thân run lên.
Tuy rất sợ, nhưng chưa đến nỗi mất hết lý trí, cầu xin là hành động ngu xuẩn.
Chẳng phải cũng chỉ là một lớp màng mỏng thôi sao? Trừ phi cả đời này không
lấy chồng, hoặc đi tu, suốt ngày tụng kinh cùng với Như lai, Quan âm,
nếu không, sẽ có ngày lớp màng đó vẫn sẽ bị phá. Cô không phải là kiểu
liệt nữ trinh tiết, tiểu Ưu còn hay trêu cô là gái già, ngoài hai mươi
vẫn chưa ai ngó ngàng.
Mạt Ca nở một nụ cười khuynh thành, dậy
sắc hương, khuôn mặt kiều diễm trở nên dịu dàng đẹp mê hồn, “Tôn huynh
đã có lòng như vậy, cũng tốt, thôi thì để tôn huynh đến giúp ta giải
quyết nhu cầu này cũng được.”
Phượng Thập Nhất hơi sững người, ánh mắt lóe tia bỡn cợt, cười nhạt nói: “Cô nương quả là tùy tiện!”