Bước chân vào phòng bệnh, ánh mắt vốn ấm áp trong nháy mắt trở nên lạnh
lẽo, Tang Mặc Ngôn tiến lên trước túm chặt bàn tay đang đặt trước ngực
Thu Tư, trong tia nhìn để lộ ra vẻ lạnh lùng như băng nghìn năm. “Bác sĩ Lâm, ông đang làm gì vậy?”
Lâm Triết Hãn mỉm cười nhanh nhẹn
thoát khỏi bàn tay cứng như thép của đối phương, ông hơi lùi lại về phía sau, cũng không vì hành động của Tang Mặc Ngôn mà tức giận ngược lại
còn cười ôn hòa. “Tang tiên sinh, tôi nghĩ ngài đã hiểu lầm rồi.”
Mang theo lãnh ý mãnh liệt, Tang Mặc Ngôn hừ nhẹ một tiếng, “Hiểu lầm?”
“Tôi là bác sĩ.” Chỉ vào dụng cụ đặt một bên, trong ánh mắt Lâm Triết Hãn
vẫn là vẻ nho nhã ôn hòa như trước. “Tôi chỉ muốn kiểm tra thân thể của
Triệu tiên sinh thôi.”
Ánh mắt nguy hiểm của hắn nheo lại. “Bác
sĩ Lâm, tôi nghĩ lời giải thích của ông cũng quá gò ép rồi. Nếu tôi
không nhầm thì nửa tiếng trước Vương Lạc đã làm xong kiểm tra cho ‘phu
nhân của tôi’.” Bốn chữ cuối nhấn mạnh lộ ra bá đạo và độc chiếm dục
mãnh liệt.
Lâm Triết Hãn bị người ta vạch trần, ông không xấu hổ
mà vẫn mỉm cười như cũ. “Có lẽ vì tuổi lớn rồi nên trí nhớ của tôi cũng
trở nên kém hơn thì phải.”
“Phải không?” Thanh âm lạnh như băng tìm không ra chút cảm xúc nào cả, khóe môi Tang Mặc Ngôn hơi lộ ra ý lạnh.
“Tang tiên sinh…” Lâm Triết Hãn còn chưa nói xong thì một tiếng rên rỉ khe
khẽ vang lên rõ ràng trong bầu không khí gượng gạo này.
Ánh mắt
hai người đồng thời chuyển hướng về phía Thu Tư đang ngủ không an ổn
chút nào, ánh mắt cậu nhíu chặt. Thu hồi xúc cảm lãnh liệt, Tang Mặc
Ngôn xoay người ngồi bên cạnh giường bệnh, bàn tay ấm áp bao phủ những
ngón tay lành lạnh của Thu Tư, mà đôi môi hắn cũng chuyển lại gần tai
cậu. “Thu Tư, đừng sợ. Anh ở đây.” Thanh âm dịu dàng vang lên lần này
đến lần khác, những lời trấn an cũng dần có tác dụng. Đôi mày nhíu chặt
của Thu Tư đã giãn ra, hơi thở phả lên ống dưỡng khí cũng không còn dồn
dập như trước mà dần vững vàng hơn.
Nhìn Tang Mặc Ngôn dịu dàng thì thầm cùng với sự quan tâm che chở Thu Tư, trong ánh mắt của Lâm Triết Hãn hiện lên ý cười khẽ.
Thu Tư điềm tĩnh đi vào giấc ngủ làm sự dịu dàng trong ánh mắt Tang Mặc
Ngôn càng thêm đậm, nhớ đến trong phòng còn sự tồn tại của Lâm Triết
Hãn, tầm mắt chuyển về phía đối phương lại khôi phục lạnh lùng như
trước.
Cũng không sợ hãi khí thế của Tang Mặc Ngôn, Lâm Triết Hãn vừa nở nụ cười vừa cầm bệnh án trên bàn. “Đã vậy thì tôi không quấy rầy nữa.” Trước khi đi, tầm mắt của ông liếc về phía Thu Tư đang ngủ say,
khóe môi bất giác xuất hiện một sự dịu dàng khác với nụ cười khách sáo
lúc nãy cho đến khi chú ý đến khí tức của Tang Mặc Ngôn càng thêm lạnh
lùng thì ông mới gật đầu với tảng băng Tang Mặc Ngôn rồi không chút do
dự bước ra phòng bệnh.
Cửa được đóng lại nhẹ nhàng, chỉ có thanh
âm mờ nhạt của máy đo khiến phòng trở nên yên tĩnh vô cùng, Tang Mặc
Ngôn hơi nhíu mày. Hắn nhẹ nhàng xoay đầu nhìn Thu Tư đang chìm trong
giấc ngủ say, trong nháy mắt làm nhạt đi hàn khí trên người lúc nãy. Hắn cúi người, trên gương mặt mặc dù vẫn còn lạnh lùng nhưng khi đôi môi
chạm vào thái dương của Thu Tư thì ấm áp lại lan rộng xuyên suốt cả
thân, ngay cả tia hàn ý cuối cùng hơi khóe mắt cũng biến mất không còn
sót lại chút gì.
Mà lúc này Lâm Triết Hãn đứng ngoài cửa nhìn vết bầm xanh trên cổ tay của mình, lắc đầu cười. Thật sự không hiểu kính
lão đắc thọ gì cả.
“Cậu, sao cậu lại đứng ở đây, kiểm tra vừa rồi cháu quên làm, cậu đã làm giúp cháu chưa?” Vương Lạc mặc áo blouse
trắng trông có vẻ vô cùng già dặn đầy kinh nghiệm, nhưng một chút mơ hồ
bí mật “vô thương đại nhã” (không ảnh hưởng gì đến toàn cục, vô can) thì chỉ có Lâm Triết Hãn mới biết.
Dùng tay áo che cổ tay mình, Lâm
Triết Hãn dùng bệnh án gõ gõ đầu cháu ngoại trai. “Đương nhiên là giúp
cháu làm rồi. Ai, tuổi trẻ mà đã hay quên như vậy, rồi lại còn muốn ông
già này làm giúp nữa thì sau này sẽ sao đây?”
Không nhịn được mà
bật cười, bàn tay Vương Lạc đập lên vai Lâm Triết Hãn. “Cậu nữa, gì mà
ông già chứ. Cậu mới hơn 40 tuổi thôi, vừa vặn đến độ như hoa như ngọc,
sao lại hình dung mình già thế chứ?”
Nhíu mày, ông hơi nhếch
miệng thành một nụ cười nhẹ. “Nhưng mà có người lại nơi nơi rải rác tin
cậu chính là một ông già sắp 50 rồi.”
Cười gượng vài tiếng, Vương Lạc lặng lẽ lùi tay về. “Cậu, cháu nhớ ra mình còn mấy việc chưa làm,
cháu đi trước đây.” Lời vừa dứt, Vương Lạc nhanh chóng chuồn vào thang
máy bên cậu, vẫy tay tạm biệt xong thì cửa thang máy khép lại.
Cười cười cưng chiều, Lâm Triết Hãn quay đầu nhìn phòng bệnh của Thu Tư rồi mới xoay người rời đi.