Những ngón tay thô lỗ chậm rãi chạy trên lưng Thu Tư, làn da trắng mịn
lập tức lưu lại một vết đỏ thật dài, kết hợp với vẻ tuyết trắng càng lộ
kinh tâm.
Màu da óng ánh như ngọc kích thích gã đàn ông háo sắc,
gã vội vàng cởi quần áo của mình ra. Hơi thở dồn dập nặng nề, trong mắt
cũng lóe lên quang mang dâm dục. Gã cúi người đè trên thân thể Thu Tư,
không kịp tiến thêm một bước nào thì một khẩu súng đè lên thái dương của gã. Gã đàn ông trắng bệch mặt, cả người cứng đờ không dám lộn xộn.
Khi vào phòng nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong mắt Vương Lạc lóe lên một
cơn lửa giận không thể ngăn chặn được. Một tay túm lấy gã đàn ông đè lên người Thu Tư dùng sức hất sang một bên, đối phương sau đó thảm hại đập
vào vách tường. Vương Lạc lại dùng sức đạp mạnh lên ngực gã, tay cầm
súng cũng gạt khóa nòng, chĩa thẳng vào ngực đối phương. “Thằng khốn
nạn.”
Nghe thấy tiếng súng lên nòng, gã đàn ông khóc thét chói
tai như lợn chọc tiết. “Đại…đại ca, tha cho tôi, tôi chỉ là lấy…lấy tiền làm việc thôi…Van cầu ngài, đừng…đừng giết tôi.”
Cởi dây thừng
trên tay Thu Tư, ngón tay của Minh Nhược Phong lơ đãng chạm đến da thịt
Thu Tư, xúc cảm mịn màng mang theo hơi lạnh thấu xương làm ánh mắt thanh linh của Minh Nhược Phong hiện lên một tia tàn khốc. “Vương Lạc, giữ
lại mạng của hắn.” Anh cởi áo khoác phủ lên thân thể trống trơn của Thu
Tư, Minh Nhược Phong dịu dàng ôm cậu vào lòng. Nhìn cổ tay Thu Tư bị dây thường siết chặt thành một vạch đỏ sậm, Minh Nhược Phong lộ ra ánh mắt
thị huyết. “Đem hai tên kia về, tôi đến xử lý.”
Thu súng lại,
Vương Lạc kéo gã kia, nắm tay ghìm lại hung hăng đấm một quyền khiến má
đối phương sưng lên trong phút chốc. Biết hiện giờ không phải là thời
gian thích hợp để giáo huấn bọn chúng, Vương Lạc hít sâu một hơi để kìm
chế lửa giận bùng lên trong người rời mới lui lại vài bước giao mọi việc cho thuộc hạ phía sau. Khi quay đầu lại nhìn sắc mặt Thu Tư, Vương Lạc
vội vàng bước đến bên người cậu.
Hô hấp hỗn loạn, gương mặt trắng bệch gần như sắp trong suốt của Thu Tư làm vẻ mặt Minh Nhược Phong nhất thời lạnh lẽo hơn. Anh quay sang Vương Lạc đang ngồi xuống cạnh Thu Tư
cẩn thận kiểm tra cho cậu, thanh âm không chút cảm xúc giờ mang theo
giọng lo lắng. “Như thế nào?”Bàn tay của Vương Lạc rời khỏi mạch Thu Tư, sắc mặt nghiêm trọng rất lo lắng. “Thân thể hiện giờ của Thu Tư vô cùng yếu ớt, phải đưa cậu đến một nơi có điều kiện khám chữa bệnh thật tốt.” Nhận hộp thuốc thuộc hạ đưa tới, Vương Lạc lấy một mũi tiêm, hình như
cảm giác được gì ánh mắt anh chuyển về phía màn hình, nói với Tang Mặc
Ngôn đang rất lo lắng. “Mặc Ngôn, tôi đưa Thu Tư về bệnh viện trước,
chúng ta gặp lại ở đó.”
Ánh mắt Tang Mặc Ngôn không rời khỏi hình ảnh Thu Tư đang nằm ở một nơi cách màn hình xa nhất, trái tim Tang Mặc
Ngôn siết lại đau đớn, ngay cả máu cũng như đông lại thành những mũi
nhọn chọc xuyên cơ thể. “Vương Lạc, chăm sóc cho Thu Tư thật tốt.”
“Tôi biết, cậu cứ yên tâm đi.” Bảo đảm với Tang Mặc Ngôn xong, Vương Lạc
quay về phía Thu Tư tiêm cho cậu một mũi rồi nhìn Minh Nhược Phong.
“Được rồi, chúng ta đi thôi!”
Dứt lời, Minh Nhược Phong nhanh
chóng ôm ngang lấy Thu Tư, bước chân còn chưa đi ra khỏi gian tầng hầm
ngầm này thì tiếng nỉ non không ngừng của Thu Tư làm Minh Nhược Phong
dừng lại. Anh nghiêng đầu chuyển tầm mắt hướng về phía Tang Mặc Ngôn
hiện lên trên màn chiếu, hắn vẫn nhìn Thu Tư chăm chú chưa rời. Anh thở
dài, cúi đầu ghé sát bên tai Thu Tư, thanh âm lãnh đạm truyền đến một
cảm giác trấn an. “Yên tâm đi Thu Tư, Mặc Ngôn không có chuyện gì đâu.”
Có lẽ câu nói này đã bắt đầu có tác dụng, đôi môi tái nhợt của Thu Tư hơi cong lên rồi sau đó cậu sa vào bóng tối khôn cùng.
Trao đổi ánh mắt với Tang Mặc Ngôn qua màn chiếu, Minh Nhược Phong gật đầu ôm Thu Tư ra ngoài…