“Sao rồi?” Vương Lạc nhìn Tang Mặc Ngôn vừa buông điện thoại xuống, vẻ
mặt lạnh lùng ánh mắt lóe sáng âm trầm thì anh càng thêm lo lắng. “Đối
phương đưa ra điều kiện gì?”
“Gara ngoại thành tây, một mình ra
đó.” Lời tự thuật đơn giản mà lạnh lùng, Tang Mặc Ngôn đưa mắt nhìn
khung ảnh đặt trên bàn, trong tấm ảnh nụ cười của Thu Tư luôn luôn là
bảo bối hắn gìn giữ trong lòng nhưng hiện giờ nhìn thấy lại dấy lên cơn
đau như một sự tra tấn dữ dội. “Thiệu Vân.”
“Vâng.”
Kìm
nén cơn đau tức ở ngực, Tang Mặc Ngôn che giấu mọi cảm xúc, vẻ mặt khôi
phục lại vẻ lạnh băng như trước, mà thanh âm so với trước càng thêm trầm ổn bình tĩnh. “Mở rộng phạm vi điều tra, tìm ra tất cả những kẻ có thể
bắt cóc Thu Tư.”
“Vâng.” Thiệu Vân không còn nụ cười thanh nhã nữa, anh hơi cúi người, mang theo hơi thở lạnh lẽo nhanh chóng rời khỏi phòng.
Không khí trong phòng bình tĩnh lại trong nháy mắt làm Vương Lạc thở dài một
hơi. Với tình trạng thân thể của Thu Tư không biết bây giờ thế nào rồi.
Mà lúc này người khiến họ lo lắng vừa khó chịu kho khan, có lẽ do nơi này
hơi ẩm ướt cho nên cả người đều thấy lạnh lẽo không thoải mái.
Lưu
Văn Hạo không rời đi, luôn luôn ở lại trông giữ Thu Tư lấy trong túi một bình nước ra, mở nắp rồi ngồi xổm trước người Thu Tư, hừ lạnh một
tiếng. “Thực quá yểu điệu.”
Tuy đối phương chế giễu, Thu Tư sắc
mặt tái nhợt nhưng vẫn thản nhiên mỉm cười, vì hai tay bị trói chặt nên
liền dựa theo bàn tay của đối phương khẽ uống một ngụm nước. Thấy thoải
mái hơn rất nhiều, cậu mở lời. “Cảm ơn anh.”
Lời cảm ơn ngoài ý
muốn làm Lưu Văn Hạo trước mặt cậu ngây ngốc trong chốc lát nhưng nhanh
chóng khôi phục lại vẻ lãnh đạm lúc trước. Hắn đứng lên, không nói một
câu mà nhìn xuống Thu Tư đang ngồi dưới đất cũng ngước lên nhìn hắn. Sau một lúc hắn mới xoay người đi đến một góc của gian tầng hầm ngầm này.
Bởi vì bị sấp bóng cho nên bóng tối bao phủ cả người Lưu Văn Hạo làm Thu Tư có ảo giác rằng nơi này chỉ có một mình cậu.
Thời gian cứ
trôi qua từng giây, trong tầng hầm ngầm không có lấy một khung cửa sổ mà chỉ có ngọn đèn le lói không biết là ngày hay đêm, điều này làm Thu Tư
phiền não, trái tim như bị xé rách đau đớn. Cậu rất sợ lúc này đã đến
giờ hẹn, mà Tang Mặc Ngôn lại một mình đến đó. Nếu có chuyện gì xảy ra
thì cả đời này cậu cũng không thể tha thứ cho chính mình được.
Có lẽ vì cảm xúc dao động quá lớn, thân thể vốn đang không ổn định lại
càng thêm khó chịu. Từng cơn buồn nôn dồn lên ngực làm cậu nhắm chặt hai mắt lại, cố gắng kìm nén nó lại nhưng vẫn không thể khống chế được cảm
giác ghê tởm trong người. Thu Tư không thể tự do hành động nên chỉ có
thể nghiêng người trên mặt đất liên tục nôn khan nhưng mà không nôn ra
được thứ gì cả.
Nhìn Thu Tư như thế, Lưu Văn Hạo nhíu mày lại.
Hắn đứng lên, ngồi xuống trước người Thu Tư, hành động trên tay hơi do
dự một chút nhưng vẫn nâng lên từ từ vỗ nhẹ lưng cậu. Thấy cậu nôn mửa
không còn nghiêm trọng như trước, bàn tay của Lưu Văn Hạo mới không dấu
vết rời đi.
Không rảnh để ý cử chỉ và động tác của đối phương,
Thu Tư không còn chút khí lực nào chỉ có thể nằm úp sấp trên mặt đất,
hơi thở hỗn loạn mỏng manh.