Trời vừa tờ mờ sáng Thu Tư đã tỉnh lại, cảm giác được mình đang nằm
trong một vòng ôm ấm áp, tuy vẫn thấy mệt mỏi nhưng trong lòng cậu thấy
ngọt ngào hạnh phúc vô cùng. Sợ đánh thức Tang Mặc Ngôn đằng sau, Thu Tư nhẹ nhàng quay người, lại bất ngờ bắt gặp một đôi mắt không buồn ngủ
chút nào. “Anh làm sao…?”
Đôi mắt còn lưu lại xúc cảm ấm áp khiến Thu Tư rạng rỡ nụ cười. “Buổi sáng tốt lành.”
“Hôm nay em muốn ăn gì?”
Lắc đầu mệt mỏi, Thu Tư bất giác đặt tay lên bụng. “Em chẳng muốn ăn gì
cả.” Có lẽ do tối qua đã ăn vặt khá nhiều, hiện giờ cảm giác bụng no đầy lại thấy hơi buồn nôn.
“Không ăn sao được, anh bảo Thiệu Vân làm cho em bát cháo được không?”
Giọng điệu dịu dàng làm Thu Tư có muốn cự tuyệt cũng không được nên cậu gật đầu. “Em chỉ ăn một chút thôi đấy.”
Cưng chiều hôn lên tóc Thu Tư, hành động đơn giản nhưng ấm áp vô cùng. “Ừ.”
Nhìn Tang Mặc Ngôn, Thu Tư an tâm gật đầu. Bất chợt, ý cười bên môi từ từ
biến mất, đôi mày nhăn lại với nhau, cơn khó chịu dấy lên từ dạ dày, đảo lộn trong bụng khiến cho cậu có cảm giác rất muốn nôn mửa lúc này.
Thấy sắc mặt Thu Tư thay đổi, trái tim Tang Mặc Ngôn như bị ai siết chặt. “Thu Tư, em làm sao vậy?”
Che miệng lại theo phản xạ, Thu Tư vội vàng đẩy Tang Mặc Ngôn ra rồi trở mình xuống giường chạy nhanh đến nhà vệ sinh. “Nôn…”
Nhìn Thu Tư khó chịu quỳ gối dưới đất, hai tay ôm bồn cầu nôn mửa, Tang Mặc
Ngôn khẩn trương đuổi theo cậu, trong ánh mắt lộ vẻ đau lòng. “Thu Tư.”
“Nôn…Em không sao. Mặc Ngôn, anh ra ngoài trước đi. Ở đây mùi kinh lắm.” Mùi
chua khó chịu tràn ngập trong phòng vệ sinh, mặc dù cả người từ trên
xuống dưới đều rã rời chắc chút sức lực gì nhưng Thu Tư vẫn cố vươn tay
đẩy Tang Mặc Ngôn cũng đang quỳ xuống đằng sau ra ngoài. “Anh, nôn…Anh
ra ngoài đi!”
Tang Mặc Ngôn lắc đầu, coi như không nghe thấy lời
Thu Tư. Hắn không nói câu gì mà vẫn dịu dàng như trước nhẹ nhàng vỗ vỗ
lưng Thu Tư, nhìn thấy Thu Tư đang định đứng lên thì Tang Mặc Ngôn vội
vàng đỡ lấy bờ vai Thu Tư và ôm cậu vào lòng. “Thu Tư, có thấy đỡ hơn
không?”
Đầu váng mắt hoa nhưng Thu Tư vẫn gật đầu như không sao
cả, “Nôn hết ra thì đỡ hơn nhiều.” Cố tình nói với giọng thoải mái nhưng lại mang theo âm điệu uể oải nên cũng đã lộ ra vẻ mệt mỏi của cậu, nhất lại nụ cười nhẹ trên gương mặt tái nhợt khiến trái tim Tang Mặc Ngôn
như bị dao cứa từng vết.
Thở dài, Tang Mặc Ngôn cẩn thận ôm lấy
cậu, nhẹ nhàng đặt cậu nằm trên chiếc giường mềm mại, kéo chăn lên và
giữ Thu Tư nằm trong chiếc chăn ấm áp, sau đó hắn đứng dậy cầm hộp ô mai và lấy một viên đưa đến bên miệng cậu. “Khỏe hơn chưa?”
Không
biết là do vị chua ngọt mà viên ô mai mang đến hay là do sự dịu dàng của Tang Mặc Ngôn mà cảm giác khó chịu đã dần biến mất, Thu Tư gật đầu,
khóe môi mỉm cười. “Mặc Ngôn, đừng lo lắng quá, đây là phản ứng bình
thường mà.”
Gạt những lọn tóc đẫm mồ hôi lạnh dính sát bên má Thu Tư, Tang Mặc Ngôn ngồi bên giường, vẻ mặt áy náy nhìn cậu. “Xin lỗi em!”
Trong mắt cậu ánh lên sự khó hiểu, Thu Tư nhìn thẳng vào hắn. “Sao phải xin lỗi?”
“Thu Tư, xin lỗi em!” Nhích người lên, hắn tựa đầu trên ngực cậu. “Thực xin
lỗi em!” Lặp đi lặp lại lời xin lỗi, không thêm một câu gì khác nhưng
lại khiến Thu Tư hiểu được hàm nghĩa trong đó.
Không cảm nhận
được sức nặng mà chỉ có sự dịu dàng tinh tế làm Thu Tư cảm động nhưng
Tang Mặc Ngôn cứ năm lần bảy lượt xin lỗi lại làm Thu Tư nheo mắt lại,
cậu từ từ nhắm mắt, khóe môi hơi cong lên. “Mặc Ngôn, con đường này là
do chính em lựa chọn, tuy rằng sẽ phải chấp nhận rất nhiều điều đến
tưởng tượng cũng không ra nhưng trong cả quá trình này em lại cảm thấy
đây là một loại hạnh phúc.”
Ngồi thẳng dậy, trong ánh mắt Tang
Mặc Ngôn là sự phức tạp không có từ ngữ nào có thể hình dung được. Nhìn
Thu Tư như ánh lên một vầng sáng lấp lánh, điều duy nhất Tang Mặc Ngôn
có thể làm cũng chỉ là dùng đôi môi hắn dán lên bờ môi lạnh lẽo của Thu
Tư, trong lòng vẫn là cơn đau ê ẩm không gì sánh bằng như trước…