Thiệu Vân đứng ở ngoài cửa đã lâu, nhìn đồng hồ trên cổ tay cảm giác lo
lắng khiến anh nhíu mày lại. Cho đến khi có ánh đèn xe thấp thoáng bên
ngoài, khuôn mặt Thiệu Vân khôi phục lại vẻ điềm đạm vô hại trong nháy
mắt.
Chiếc xe dần dần hiện hình rõ rệt trong tầm mắt, làm cho đôi mày đang nhíu lại của anh cũng giãn ra. Khi nhìn thấy Âu Dương Hằng Ngữ tao nhã xuống xe, đi về phía ghế sau ôm Thu Tư người toàn mùi rượu ra
thì trong ánh mắt hòa nhã của Thiệu Vân đã bắt đầu có vẻ không vui. “Âu
Dương tiên sinh, tiên sinh nhà tôi vẫn để tôi dìu về phòng ngủ là được
rồi, không phiền ngài nữa.”
Nhanh nhẹn tránh đôi bàn tay định đỡ
lấy Thu Tư của Thiệu Vân, Âu Dương Hằng Ngữ khẽ mỉm cười. “Không cần
đâu, tôi ôm cậu ấy được mà.”
“Âu Dương tiên sinh, ngài là khách
sao tôi dám phiền ngài được. Hơn nữa vào thời gian này chỉ sợ không
thích hợp để ngài xuất hiện ở phòng ngủ của ông chủ và tiên sinh.” Lễ
phép cúi người, nụ cười của Thiệu Vân vẫn nhẹ nhàng như trước nhưng
trong giọng nói có sự sắc bén, dù vậy Âu Dương Hằng Ngữ vẫn chẳng quan
tâm mà cười cười. Anh dời ánh mắt về phía người trong lòng ngực. “Thu
Tư, tôi ôm cậu về phòng ngủ được không?” Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại
mang theo ý cười truyền vào trong tai làm Thu Tư có hơi mơ màng trả lời
một tiếng “Ừ” rồi vùi mặt vào ngực Âu Dương Hằng Ngữ.
Lời nói và
hành động của Thu Tư chiếu vào trong ánh mắt của hai người. Âu Dương
Hằng Ngữ làm ra vẻ bất đắc dĩ nhún nhún vai với Thiệu Vân sau đó nở một
nụ cười tươi đi ngang qua đối phương. Nhìn bóng dáng của Âu Dương Hằng
Ngữ, Thiệu Vân nheo mắt lại, sự thâm thúy trong ánh mắt khiến người khác không thể lờ đi. Anh giấu đi biểu cảm lộ liễu này, không nói thêm gì mà đi theo sau đến phòng của chủ nhân.
Đỡ Thu Tư nằm lên giường
xong, Âu Dương Hằng Ngữ ngẩng đầu nhìn Thiệu Vân đang đứng bên kia
giường, phía mà anh chưa kịp chỉnh góc chăn tử tế cho cậu. “Sao anh
không hỏi vì sao Thu Tư say rượu lại ở cùng với tôi?”
Nhìn thoáng qua tiên sinh với vẻ đỏ ửng trên mặt, trong đôi mắt của Thiệu Vân ánh
lên vẻ ấm áp dịu dàng. Sắc mặt trở lại bình thường, Thiệu Vân đứng dậy
chuyển tầm mắt sang Âu Dương Hằng Ngữ. “Chuyện của chủ nhân tôi không có quyền can thiệp. Huống chi tiên sinh là người biết chừng mực.”
Âu Dương Hằng Ngữ vừa lòng gật đầu. “Tôi hi vọng chuyện này anh không cần
nói với Mặc Ngôn.” Ánh mắt liếc về phía Thu Tư đang ngủ say trên giường, Âu Dương Hằng Ngữ nói với vẻ ngụ ý. “Để tránh cho cậu ấy gặp phải một
số phiền phức không cần thiết.”
Khóe miệng gợi lên thành một nụ
cười khách sáo, giọng nói của Thiệu Vân vẫn thản nhiên như trước. “Âu
Dương tiên sinh, như tôi là nói lúc trước là chuyện riêng của chủ nhân
không phải là kẻ hầu người hạ như tôi có thể xen vào.”Câu trả lời như
trong dự kiến, nụ cười của Âu Dương Hằng Ngữ càng thêm rõ ràng. “Vậy thì tốt rồi.” Nhìn về phía đồng hồ, Âu Dương Hằng Ngữ mỉm cười nói với
Thiệu Vân. “Thời gian quả là không còn sớm nữa, tôi cũng nên về.”
Đi đến bên người Âu Dương Hằng Ngữ, Thiệu Vân lễ phép làm một tư thế mời. “Tôi xin tiễn ngài ra ngoài.”
Quay người đi, Âu Dương Hằng Ngữ trộm quan sát Thu Tư một chút, giấu đi vẻ lo lắng, anh mỉm cười lên tiếng trả lời. “Ừ.”
Cho đến khi hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng ngủ, Thu Tư mới từ từ mở mắt. Ánh mắt không chút suy nghĩ dao động ở giữa phòng ngủ, khi
đống hỗn độn trong đầu được sắp xếp lại ngay ngắn rõ ràng thì cậu mới
nhấc bàn tay vô lực tìm tòi dưới gối. Một lúc sau, Thu Tư mới lấy ra
thuốc và băng gạc mà Âu Dương Hằng Ngữ lén đặt vào. Cậu cử động thân
mình, gượng gạo cởi quần áo trên người ra. Nhưng chỉ một động tác đơn
giản thế này thôi cũng làm cho sắc mặt Thu Tư tái nhợt hơn, trên trán
cũng lấm tấm mồ hôi lạnh. Tầm nhìn lúc mờ lúc rõ làm Thu Tư rất choáng
váng khiến ngay cả ngồi vững cũng là chuyện vô cùng khó khăn với cậu.
Tốn một khoảng thời gian khá lâu, Thu Tư mới giữ vững được thân thể đang
lảo đảo của mình. Nhắm chắt hai mắt để quen với sự váng vất trước mặt
rồi cậu mới nhấc những ngón tay tái nhợt run run cởi băng gạc đẫm máu
trên người ra. Thu Tư không chút sức lực tựa vào thành giường, bình tĩnh lại một lúc rôi cậu lại cử động thân thể mỏi mệt lấy thuốc và băng mới
đã được chuẩn bị sẵn phủ lên vết thương. Khi hoàn thành xong mọi công
việc, Thu Tư thở hổn hển, mệt mỏi nằm lại trên giường.
Đau đớn
khiến mồ hôi cậu tuôn ra ướt đẫm quần áo trên người, cảm giác dinh dính
trên người làm Thu Tư hoàn toàn không cảm nhận được, thần trí mơ hồ
nhưng đau đớn toàn thân lại càng làm cậu tỉnh táo hơn.
Thu Tư
dừng sức cắn chặt lấy môi của mình, ý thức vừa tụ họp lại bắt đầu phân
tán đi. Cậu nâng tay đặt nhẹ lên miệng vết mổ, nghĩ rằng không lâu sau
nơi này sẽ dựng dục một sinh mệnh, một huyết mạch kéo dài của cả cậu và
Mặc Ngôn. Quan tâm thế tục biến mất trong nháy mắt ngay cả khó chịu và
đau đớn cũng tan biến đi rất nhiều, cậu kéo chăn phủ lên người, cảm giác mệt mỏi lại đâm sâu vào trong tâm trí Thu Tư nhưng cơn đau như xé rách
người lại như đang kéo co vậy, giành giật nhau khiến cậu không ngủ được.
Tầm mắt trôi xung quanh phòng ngủ, mỗi một chỗ đều là những kỉ niệm đẹp của cậu với Tang Mặc Ngôn. Nỗi nhớ nhung làm trong lòng cậu có cảm xúc ngọt ngào lại chua xót…