Về đến phòng, thu xếp mọi thứ ổn thỏa xong Thu Tư liền tiến vào trong
lòng Tang Mặc Ngôn, dựa lưng vào ngực hắn ngồi nhìn cảnh sắc ngoài cửa
sổ, không cử động một lúc lâu…
Bàn tay rộng lớn mà ấm áp nhẹ
nhàng đặt trên trán cậu, thanh âm đầy từ tính mà không mất đi vẻ dịu
dàng vang lên bên tai Thu Tư. “Sao vậy?”
“Mặc Ngôn…”
Thu
Tư ngồi thẳng người dậy, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tang Mặc Ngôn, bộ
dáng muốn nói lại thôi làm Tang Mặc Ngôn hơi lo lắng. Như cảm giác được
cậu đang bất an, Tang Mặc Ngôn vươn tay nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng. “Có
tâm sự?”
“Anh…có tình nhân không?”
Ý cười lộ ra bên khóe
miệng, hắn nhẹ nhàng nâng tay Thu Tư đặt lên môi hôn. “Dù trước đây hay
là hiện tại anh cũng chỉ có một mình em.”
Lại ngồi dậy từ trong
lòng hắn, Thu Tư không nói gì nhẹ bước đến bên cửa sổ, cậu ngẩn người
một lúc lâu rồi quay lại nhìn Tang Mặc Ngôn vẫn luôn bên cạnh cậu. “Em
không ngại anh có người khác bên ngoài đâu.”
Ánh mắt hắn nheo lại, hơi thở lạnh lùng xuất hiện lần thứ hai trên người Tang Mặc Ngôn. “Là có ý gì?”
Bỏ qua khí thế của hắn, Thu Tư lại bình tĩnh đến lạ thường. “Anh cần một người phụ nữ có thể giúp anh kéo dài huyết mạch.”
Sự tức giận bất ngờ xâm nhập trái tim hắn, Tang Mặc Ngôn vươn tay ôm lấy
Thu Tư vào lòng. “Anh không cần.” Từng chữ được gằn mạnh và lửa giận của Tang Mặc Ngôn làm trái tim Thu Tư như bị bóp nghẹt, cậu chuyển ánh mắt
về phía hai đứa trẻ đang chơi đùa ngoài sân. “Mặc Ngôn, em sẽ không rời
xa anh đâu, cho nên…”
“Không có ‘cho nên’ hay ‘nhưng mà’ gì cả”
hắn kéo lấy bàn tay cậu và ôm chặt cậu hơn. “Triệu Thu Tư em nghe cho rõ đây, em là của anh, anh cũng là của em và anh không cần con cái gì cả.
Tang Mặc Ngôn đời này chỉ cần một mình em là đủ rồi.” Giọng nói đầy giận dữ nhưng lại ẩn chứa rất nhiều tình cảm làm Thu Tư chấn động, cảm giác
hạnh phúc lại trào dâng nhưng cậu kìm nén sự ấm áp này. Thu Tư nhắm chặt hai mắt, hít một hơi thật sâu. “Anh vốn nên có một đứa con, còn có một
mái ấm cùng với nữ chủ nhân của nó.”
Siết chặt bả vai nhỏ yếu của Thu Tư. “Anh nói một lần cuối cùng, anh không cần.” Đôi mắt nguy hiểm
nheo lại, trong tim hắn đang phải kìm chế cơn giận dữ sắp bùng nổ và cả
bất an.
“Nhưng mà em không thể cho anh một gia đình đầy đủ, Mặc
Ngôn em nói rồi, em sẽ không rời ra anh, em đồng ý trở tình phu hợp pháp của anh…”
Vẻ tức giân bực bội càng lúc càng trở nên rõ rệt, bàn
tay to rộng của hắn nâng gương mặt đầy vẻ ưu thương của Thu Tư lên,
những ngón tay niết lên hai gò má tái nhợt của cậu. “Thu Tư, em chính là tất cả của anh, anh không cần bất kỳ kẻ nào khác.” Giọng nói nhẹ nhàng
chan chứa tình yêu làm câu nói này mang một hiệu quả khác ngày thường.
Thu Tư tựa đầu vào ngực Tang Mặc Ngôn lắng nghe từng nhịp đập trong đó. Một lát sau cậu đã hoàn toàn bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tang Mặc Ngôn, trong mắt Thu Tư là vẻ nghiêm túc không gì sánh được. “Xin lỗi!
Sau này em sẽ không tùy hứng như thế nữa.”
Đôi mày rậm giãn ra,
Tang Mặc Ngôn nhìn chăm chú vào Thu Tư. Trong ánh mắt hắn đã không còn
lửa giận và đau buồn, ngược lại là có thêm niềm yêu thương dịu dàng vô
hạn.