Màn đêm buông xuống, Thu Tư đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Hoa viên chỉ
có đèn đêm chiếu sáng khiến nó trông thật trống trải, giống như tâm tình của anh bây giờ.
‘Đông đông’, tiếng đập cửa vang lên, không cần
phải suy nghĩ cũng biết là Thiệu quản gia. Giấu đi vẻ cô đơn trên gương
mặt, anh đáp nhẹ một tiếng. “Vào đi.”
Thời gian cứ thế trôi qua
nhưng Thiệu Vân đa lễ vẫn như trước không thay đổi gì, anh cúi người
nói. “Tiên sinh, chủ nhân vừa gọi điện nhắn là đêm nay sẽ trở về muộn,
bảo ngài cứ nghỉ ngơi trước đi.”
“Ừ, tôi đã biết. Anh cứ đi làm việc của mình đi.” Lời nói như thế nhưng Thu Tư vẫn đứng thẳng bất động như cũ.
“Vâng, tiên sinh.” Nhìn bóng dáng đơn bạc của Thu Tư, ánh mắt Thiệu Vân có
phần lo lắng nhưng cũng hiểu có một số việc anh không thể xen vào được
nên chỉ có thể rũ mắt lui ra khỏi phòng ngủ.
Cả căn phòng rộng
lớn chỉ còn lại một mình anh, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng chuyển động của kim đồng hồ cũng có thể truyền rõ ràng đến tai Thu Tư. Anh nhắm mắt lại tựa đầu bên khung cửa sổ, trong đầu chợt hiện sự lạnh lùng cố ý
cách xa của Tang Mặc Ngôn ngày hôm qua, ánh mắt chỉ có dịu dàng đầy yêu
thương trong nhiều năm sống cùng nhau đã có dấu vết tránh né. Đây có
phải là ám chỉ mối quan hệ của họ đã bước đến cảnh giới cực đoan rồi
không?
Góc áo bị ai đó nhẹ nhàng kéo, Thu Tư mới giật mình hoàn
hồn lại nhìn xuống, thấy hai đứa con không biết bước vào khi nào cùng
với ánh mắt đầy lo lắng của bọn nhỏ, Thu Tư ổn định cảm xúc và ngồi
xuống. “Sao không đi ngủ?”
“Ba ba, ba không vui đúng không?!” Trẻ con mãi mãi là người mẫn cảm nhất. Tuy anh thấy vui mừng (vì hai đứa bé quan tâm) nhưng cũng không muốn bọn nhỏ thêm lo lắng. “Không có, Diệc Thần và Diệc Húc
ngoan như vậy Thu Tư sao ba ba lại không vui được.”
“Nhưng vẻ mặt của ba ba trông như rất khổ sở.” Ánh mắt hai đứa con nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đau thương không thể che giấu được của Thu Tư, hai đôi tay nhỏ
bé vòng qua lưng ba ba như đang an ủi. “Có phải phụ thân bắt nạt ba ba
đúng không?”
“Phụ thân sao có thể bắt nạt ba ba được.” Nhẹ nhàng
hôn lên trán Diệc Thần và Diệc Húc, giọng điệu mang theo sự cưng chiều
dịu dàng. “Đi ngủ đi, ngày mai các con còn phải đến trường.”
Hai
đôi mắt tròn xoe như máy quét hình nhìn chăm chú Thu Tư như là xác định
trên gương mặt ba ba là nụ cười thoải mái, hai đứa mới gật đầu. “Vâng,
ba ba ngủ ngon.”
Nhìn hai đứa nhỏ ngoan ngoãn rời khỏi phòng ngủ, vẻ mặt thoải mái của Thu Tư cũng suy sụp trong nháy mắt, ánh mắt lại
chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, trong lòng ẩn ẩn đau.
Ánh trăng
xinh đẹp sắp biến mắt nơi chân trời thì trong biệt thự mới hiện lên ánh
đèn xe mờ nhạt mà Thu Tư vẫn đứng im tại chỗ nhìn chăm chú vào Tang Mặc
Ngôn được Âu Dương đỡ xuống xe. Cho đến khi cửa phòng ngủ mở ra, Thu Tư
mới tiến lên đỡ hắn nằm xuống giường. Nhận khăn mặt Thiệu quản gia đưa
đến và nhẹ nhàng lau gương mặt đầy tửu khí của Tang Mặc Ngôn, trong lòng dâng lên thắc mắc không ngừng. Tang Mặc Ngôn say rượu như vậy với anh
mà nói là cực kì xa lạ, những bất thường liên tục này là biểu hiện cho
cái gì. Trái tim anh bị mấy vấn đề này ngâm đến hao mòn đi rồi.
“Thu Tư, có phải cậu với Mặc Ngôn cãi nhau không?!!” Đi theo Tang Mặc Ngôn
nhiều năm như vậy, Âu Dương cũng chưa từng thấy qua hắn uống rượu đến
không biết giới hạn như thế, mà duy nhất có thể làm hắn khác thường như
vậy cũng chỉ có thể là người trước mặt này.
Lắc đầu, “Không có
cãi nhau.” Thu Tư đau khổ cười. Đừng nói là cãi nhau, từ ngày hôm qua
đến giờ Tang Mặc Ngôn không nói một câu nào với anh cả.
Âu Dương
đứng sau hít một hơi thật sâu, anh chỉ có thể rời đi trong yên lặng. Dù
sao chuyện giữa tình nhân không phải ngoại nhân như anh có thể quản
được.
Nghe được tiếng cánh cửa đóng lại sau lưng, Thu Tư không có phản ứng gì khác. Anh chỉ nhẹ nhàng cởi cavat đã ướt nhẹp vì rượu của
Tang Mặc Ngôn ra, vừa định đứng lên để đi thấm ướt khăn mặt thì cổ tay
lại bị người dùng lực túm lại. “Thu Tư, em có phải không còn yêu anh nữa không?” Giọng nói bất ngờ vang lên không có dịu dàng cũng không có lạnh lùng mà chỉ là câu hỏi như lời cầu xin đầy xa lạ, có phần nôn nóng vì
Thu Tư không trả lời nên Tang Mặc Ngôn mở hai mắt ửng đỏ, thanh âm hơi
run run. “Yêu hay không?”
“Yêu.”“Vậy tại sao trên áo em lại có dấu son của phụ nữ?” Có chút dấu vết lên án.
Dấu son… Hmm Thu Tư ngẩn người trong nháy mắt, trong đầu cũng tự nhiên nhớ
lại hôm trước đã giúp nâng vị nữ đồng nghiệp đứng dậy, nói vậy chắc là
khi đó không cẩn thận dính trên người. Vậy hôm qua tránh né, hôm nay say rượu đã có đáp án rõ ràng, Tang Mặc Ngôn đang ghen. Ý tưởng này hình
thành trong đầu xong thì khóe miệng Thu Tư cong lên thành nụ cười, hơn
nữa càng lúc càng rạng rỡ.
Vẻ mặt này ngược lại khiến Tang Mặc
Ngôn nóng ruột, trên tay hơi dùng chút lực khiến Thu Tư ngã trên người
hắn, nụ hôn mang độc chiếm dục cũng bao phủ lên môi Thu Tư trong nháy
mắt, luống cuống cắn nhẹ mơn man trên phần hồng mềm mại kia. Hắn dùng
môi mình để thổ lộ tình yêu vô tận mà mãnh liệt của hắn đối với người
hắn yêu nhất trong cuộc đời này.
Lúc hô hấp dồn dập thì Tang Mặc
Ngôn mời rời đôi môi hơi sưng đỏ của Thu Tư ra. “Thu Tư, anh rất yêu em. Anh không muốn như mấy năm trước dùng tình yêu anh tự cho phép ấy để
thương tổn em nên anh trốn tránh em, không nói chuyện với em. Nhưng tim
anh vẫn đau, đau lắm.” Cánh tay như kìm sắt ôm sặt Thu Tư, vòng ôm luôn
luôn dịu dàng đã thêm phần lo lắng và khiến anh đau đến không thở nổi.
Nhưng Thu Tư – dù hơi thở có phần gấp gáp vẫn yên lặng nhận vì anh biết
đây là vì Tang Mặc Ngôn bất an, cùng là một loại dịu dàng khác.
Nhẹ tay vỗ về lưng Tang Mặc Ngôn, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng vang lên.
“Tình yêu của Triệu Thu Tư đời này chỉ cho một người, đó là anh.”
“Thật chứ?!” Khi say rượu thì Tang Mặc Ngôn lại có tình trẻ con ngược với tuổi.
“Thật.”
Nụ cười lại ngập tràn đôi mắt, dịu dàng mềm mại giống như sẽ đem cả người
vùi sâu trong đôi mắt kia, hiển lộ sự yêu chiều vô cùng vô tận. “Thu Tư, anh yêu em, vĩnh viễn cũng yêu không đủ.”
“Em cũng yêu anh.” Đáp lại không chỉ riêng lời nói mà còn sự ấm áp đầy yêu thương.
Mấy giây sau, người đàn ông vẫn đang say rượu kéo người trong ngực cách ra
một khoảng, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo bá đạo không hề che giấu.
“Say này không được nhìn những người khác ngoài anh, bất kể nam hay nữ.”
Anh nhẹ nhàng hôn lên bờ môi người yêu trẻ con. “Có thể.”
“Không được có bất kì đụng chạm gì với người khác.”
“Được.” Hôn nhẹ lên trán hắn.
“Không được chê anh bá đạo.”
Hôn lên chỗ lông mày nhíu lại, Tang Mặc Ngôn như vậy thật sự đáng yêu lại
hiếm dịp được thấy, ánh mắt Thu Tư rạng rỡ ý cười. “Ừ.”
“Anh yêu em.”
Nhu tình bất ngờ làm ánh mắt Thu Tư chan chứa hành phúc, môi anh dần dần
trượt xuống bờ môi Tang Mặc Ngôn, trước khi chạm vào nhau thì anh trả
lời dịu dàng như nước. “Em cũng thế.”