Thời gian thấm thoát như thoi đưa, cuộc sống với người yêu cũng đã hơn
mười năm, trong những năm tháng này, những điều tốt đẹp và hạnh phúc hài hòa trong từng chi tiết nhỏ của cuộc sống. Có lẽ đối với một số người
thì mười năm là một quãng thời gian mơ hồ, nhưng với những người trong
lòng có tình yêu thì đó lại là một khái niệm hạnh phúc khó hình dung
được.
Cầm tách trà ấm áp ngồi bên cửa sổ, làn gió nhẹ vén tấm rèm cửa và tung lên khiến khung cảnh mờ ảo như trong một giấc mộng, khóe
môi khẽ gợi lên và anh sa vào những kí ức cũ cho đến khi một khí tức
quen thuộc đến gần, đôi tay ấm áp vòng qua hông và Thu Tư cũng tự nhiên
tựa vào lòng người kia. “Hôm nay sao về sớm vậy?”
“Giải quyết xong chuyện công ty rồi nên anh về trước.” Cằm dưới nhẹ nhàng cọ cọ mái tóc Thu Tư mang theo hơi ấm thoải mái.
Nhắm mắt hưởng thụ làn gió nhẹ lướt qua cùng niềm hạnh phúc như hòa chung
làm một, lúc lâu sau Thu Tư mới mở mắt ra, nghiêng đầu mỉm cười. “Sau
bữa tối chúng ta đưa hai đứa ra ngoài một chút nhé?”
“Ừ.” Hắn hôn lên má Thu Tư, mãi là vẻ cưng chiều như thế.
Quay người lại trong lòng đối phương, hai tay vòng lên vai Tang Mặc Ngôn,
ánh mắt Thu Tư mang theo ý cười nhìn thắng đôi mắt dịu dàng kia, không
nói lời nào nhưng lại toát ra hương vị mê người.
Hô hấp có biến
hóa rõ ràng, Thu Tư đã bước vào tuổi trung niên nhưng thời gian như dừng lại ở trên người anh, khuôn mặt vẫn như trước, thứ tăng lên duy nhất có lẽ là tuổi tác lớn thêm trong mỗi ngày nhưng cũng càng ngày càng thêm
một loại mị lực độc đáo làm cho người ta khó chống cự được. “Sao vậy?”
“Diệc Húc và Diệc Thần muốn ngủ cùng em với anh tối nay.” Nhẹ nhàng mỉm cười, “Cũng không được sao?”
Nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi Thu Tư, “em nha” hắn khẽ hôn lên đôi môi như hoa kia. “Chỉ lần này thôi đấy” (= Hạ bất vi lệ = Lần sau không được viện dẫn lí lẽ này nước có nghĩa như chỉ 1 lần thôi)
“Ừ, được rồi mà.” Thu Tư mỉm cười, ánh mắt tràn ngập tư vị hạnh phúc, anh
nhẹ nhàng tựa đầu vào trước ngực Tang Mặc Ngôn và lắng nghe nhịp tim đập hữu lực ấy, thấy thật ấm áp trong lòng. Đôi khi anh thường tự hỏi vì
sao mình lại hạnh phúc như thế, là vì anh may mắn hay vì ngay cả sinh
mệnh này anh đều giao cho người yêu của mình. Không cần suy nghĩ nhiều,
đáp án đương nhiên là cái sau. Có phần bị tâm tình hạnh phúc cuốn hút
nên Thu Tư nhón mũi chân, chạm môi mình lên môi của đối phương, nụ hôn
này không có sắc tình mà chỉ miên man ấm áp và hạnh phúc.
‘Đông đông…’
Tiếng gõ cửa không thích hợp trong lúc này vang lên, đôi môi hai người chậm
tách ra nhưng ở giữa lấp lánh một sợi chỉ bạc như có như không lại lộ ra vẻ mờ ám vô hạn. Mặc dù không kiêng kị hành động thân mật Thu Tư vẫn
ửng đỏ cả mặt nhưng không có vẻ bối rối như năm đó mà chỉnh đốn lại quần áo của mình. Ánh mắt lại chuyển về phía ngoài cửa sổ như không rời đi
lần nào nhưng vẫn có khí thế bịt tai trộm chuông.
Thu hết vẻ đáng yêu này vào trong mắt, Tang Mặc Ngôn cưng chiều cười cười, và khẽ hôn
lên mái tóc phảng phất hương thơm kia. “Vào đi.” Giọng nói vẫn là lạnh
lùng nhưng cánh tay ôm bên hông Thu Tư lại dịu dàng đầy thương tiếc.
“Chủ nhân, tiên sinh, cơm chiều đã chuẩn bị xong. Xin hỏi hai vị có muốn
xuống lầu dùng cơm không?” Thanh âm tao nhã thoải mái như làn gió nhẹ
nhưng sau đó hai thanh âm non nớt vang lên lại làm cho Tang Mặc Ngôn có
chút không vui. “Ba ba, chúng con thi đạt được trọn điểm rồi, ba coi ba
coi.” Hai đứa nhỏ đã lớn lên không ít tươi cười đầy mặt ôm lấy Thu Tư,
cố ý ngăn ra khoảng cách để độc chiếm ba ba bọn họ.
Ngồi xuống, niềm
kiêu ngạo và tự hào tỏa sáng trên khuôn mặt Thu Tư, nụ cười cũng thêm
thoải mái mà người làm phụ thân kia không thể bằng được. “Diệc Húc và
Diệc Thần giỏi quá.”
“Ngày mai chúng con mở ngày hội cho phụ huynh, ba ba sẽ đi chứ?”
Vẻ mặt chờ mong của hai đứa làm Thu Tư thấy vô cùng đau lòng. Hai đứa đã 9 tuổi rồi, từ lúc vào nhà trẻ do thân thể anh không tốt nên Tang Mặc
Ngôn phải bận rộn chăm sóc vì thế đã bỏ lỡ rất nhiều lần. Phần áy náy
này luôn luôn lưu lại thật sâu trong tim anh, Thu Tư ôm bọn nhỏ và gật
đầu. “Ngày mai ba ba sẽ đi.”
“Vâng.” Niềm vui mừng hớn hở chiếm
giữ trong lời nói con trẻ của hai đứa. “Hứa chắc rồi ba ba nhé. Ngày mai chúng ta cùng đến trường.”
“Ba ba nói được thì nhất định sẽ làm được.”
Bọn nhỏ cười đến híp mắt, vừa muốn thơm lên mặt ba ba một cái thì đã bị
ngoại lực kéo ra, không chút dịu dàng ném hai anh em vào trong lòng của
Thiệu quản gia. Loại thô bạo này đã quen đến mức không thể quen thuộc
hơn được nữa rồi, không cần nghĩ cũng biết phụ thân mình lại ăn dấm chua bậy bạ đây mà.
Oán giận của hai đứa còn chưa bùng phát thì đã
không có quyền kháng nghị bị quản gia bế xuống. Nhưng khóe môi hai nhóc
lộ ra nụ cười đắc ý, dù sao ba ba thương bọn họ như thế, kết quả đương
nhiên sẽ là đêm nay phụ thân phải ngủ sofa rồi.
“Hai đứa đều là
trẻ con, anh không thể mỗi lần đều…ngô…” Không đợi lời trách cứ nói hết, đôi môi dịu dàng của Tang Mặc Ngôn đã tiến lên, bờ môi ấm áp nhẹ nhàng
vuốt ve và mang theo hơi thở nóng rực.
Dường như muốn hòa tan và
thổi quét đi toàn bộ thần chí của anh, cho đến khi hai má Thu Tư đỏ ứng, ánh mắt mông lung mơ màng thì đôi môi như mang theo ma lực kia của Tang Mặc Ngôn mới từ từ rời đi. “Hội phụ huynh ngày mai anh sẽ đi cùng em.”
“Sáng mai anh có một dự thảo nghị quyết, thân là chủ tịch anh không thể vắng mặt được.”
“Không sao, anh có thể lùi thời gian.”
“Hai đứa đang tuổi lớn, anh cũng không muốn tạo cho bọn nó một mục tiêu xấu chứ.”
“Được rồi.” Hôn lên trán Thu Tư, “Kết thúc hội phụ huynh thì gọi cho anh, anh đến đón em.”
Nhắm mắt hưởng thụ nhiệt độ nóng rực lại mềm mại kia, Thu Tư đáp nhẹ. “Ừ.”