Ánh hoàng hôn bao phủ bầu trời, mặt trăng và những ngôi sao cùng tỏa
sáng lấp lánh trên màn trời sâu thẳm. Ngoài cửa sổ những bông tuyết mỏng manh lại bay múa mà trong phòng khách tất cả đèn đều được bật, lò sưởi
tường kiểu phương Tây cổ bùng cháy ấm áp, một bài hát thiếu nhi Diệc Húc và Diệc Thần đều thích được phát từ hộp nhạc vang vọng trong căn phòng
khách rộng lớn, hơn nữa tiếng mạt chược cùng tiếng cười của đứa nhỏ đều
tạo nên giai điệu ấm áp nhất.
Khi Vương Lạc thua đến mức trong
bao tiền chỉ còn các loại thẻ gán nợ thì một ánh đèn xe đảo qua khung
cửa sổ sát đất và chuông cửa cũng leng keng vang lên theo sau. Minh
Nhược Phong tự nhiên đẩy bài, nhìn Vương Lạc nói một câu “Hồ rồi”, thu
hết vẻ mặt đáng thương của đối phương vào trong mắt rồi anh đứng dậy mở
cửa. Nhìn người yêu cực kì mất tự nhiên tay cầm lẵng hoa quả đứng ngoài, khóe môi anh cong lên thành một nụ cười. “Sao đến muộn vậy?”
Những lời này của Minh Nhược Phong kích động đến dây thần kinh nào đó của Lưu Văn Hạo. “Anh làm sếp mà bỏ lại nhiều công việc như thế lại còn hỏi em
vì sao đến muộn à.”
Ôm người yêu đang tức giận, vẻ mặt Minh Nhược Phong không có chút áy náy gì. “Chúng ta vào thôi!”
“Hay là thôi?” Lưu Văn Hạo cảm thấy rất xấu hổ nghĩ muốn rời khỏi vòng ôm
của Minh Nhược Phong nhưng vì sức lực của đối phương nên không có kết
quả gì. Hắn nhớ lại chuyện trước kia nên có phần hối hận hít sâu một
hơi. “Nhược Phong, chuyện lần đó…Ai! Em nghĩ em vẫn nên đi về thôi!”
Không để ý đến sự phản kháng của đối phương, Minh Nhược Phong ôm chặt hông
Lưu Văn Hạo và không trả lời gì mà lôi kéo hắn vào phòng khách. Hành
động thân mật gắn bó như thế đã tỏ rõ quan hệ của hai người, nhìn thấy
Vương Lạc kinh ngạc, Thiệu Vân hiểu rõ, Thu Tư chúc phúc, ánh mắt Minh
Nhược Phong chuyển đến tầm nhìn vô cùng lạnh lùng của Tang Mặc Ngôn, vẻ
mặt có hơi dịu dàng lúc trước cũng mang theo vẻ nghiêm túc. Hiệu quả của cơn áp suất thấp này càng làm cho người trong lòng thêm khẩn trương, mà ngay cả khuôn mặt luôn luôn cương nghị cũng có chút bối rối, anh trấn
an Lưu Văn Hạo rồi lại đem tầm mắt chuyển về phía Tang Mặc Ngôn. Hai
người bạn cùng lớn lên này nhìn nhau như nhắn gửi nhau điều gì rồi cuối
cùng Tang Mặc Ngôn như thỏa hiệp quay đầu đi, tuy rằng trong ánh mắt vẫn còn ý lạnh nhưng đã chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều so với lúc trước.
Thu Tư quay lưng về phía Tang Mặc Ngôn nhưng vẫn cảm nhận được cảm xúc biến hóa của người bên cạnh, không khí khác thường này làm cậu thấy kì quái
nhíu mắt lại nhưng khi tầm mắt nhìn thấy ở ngón út đối phương có cùng
kiểu nhẫn như trong dự kiến thì trên mặt Thu Tư dào dạt nụ cười chân
thành tha thiết. Cậu lễ phép đứng lên và nhìn thẳng đối phương. “Chào
anh, tôi họ Triệu tên là Thu Tư, tôi nghĩ anh chính là người đã kết hôn
với Minh Nhược Phong nhỉ.”
Nhìn cậu, ánh mắt Lưu Văn Hạo mang
theo thần sắc đầy xin lỗi. “Chào anh, tôi gọi là Lưu Văn Hạo.” Sau đó
liền cúi đầu, khi đối mặt với đôi mắt đen láy của Thu Tư thì chuyện bắt
cóc lúc trước lại hiện lên rõ ràng trước mắt. Kí ức này làm hắn thấy vô
cùng hối hận, bàn tay cầm lẵng hoa quả cũng như tự ngược mà liên tục
dùng sức, ngay cả những ngón tay đều trắng bệch cũng không buông ra đến
khi một bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng bao phủ tay hắn sau đó nhận lẵng hoa quả trong tay hắn đặt sang một bên thì Lưu Văn Hạo mới ý thức được mình thất lễ. Trong mắt càng lúc càng áy náy, con người luôn luôn thành thục trong công việc giờ lại như một đứa trẻ bất lực không biết nên làm gì
cho tốt, ổn định cảm xúc xong hắn lại ngẩng đầu lên, khóe miệng miễn
cưỡng tạo nên một cảm xúc có thể coi là nụ cười đối với Thu Tư.
Nhìn
đối phương, Thu Tư có hơi lo lắng nhưng vẫn hữu nghị gật đầu nhưng sự
hoang mang trong lòng càng đậm. Người trước mặt này tạo cho cậu một cảm
giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, hơn nữa vẻ kì quái trong ánh mắt của đối
phương với hành động lạ thường làm cậu thấy khó hiểu. Nhưng mà nhìn trên vai Lưu Văn Hạo dính đầy tuyết thì Thu Tư gạt bỏ những nghi vấn trong
đầu đi. “Lưu tiên sinh, ngài lên lầu tắm nước ấm đi. Để tránh bị cảm
lạnh.”
Mặc dù quần áo ẩm ướt dính vào da thịt vô cùng khó chịu
nhưng hắn vẫn xua tay trốn tránh. “Không, không cần…” Vẫn chưa nói xong
Thu Tư Minh Nhược Phong đã gật đầu với Thu Tư rồi không để ý đến đối
phương phản kháng mà kéo hắn đi lên lầu.
Mang theo nụ cười nhìn
thân ảnh hai người họ biến mất, Thu Tư mới quay đầu nhìn sang Vương Lạc
đang đáng thương ngồi tính tiền nợ.
Nhận thấy tầm mắt nóng cháy lạ thường, Vương Lạc mới ngẩng đầu lên. “Sao vậy?”
“Của anh đâu?”
Của tôi? Nhận ra Thu Tư nhìn chăm chú chiếc nhẫn ở ngón áp út của mình,
Vương Lạc chợt hiểu ra. “Thu Tư, cậu hiểu lầm rồi. Đây là sản phẩm mới
trong năm này của công ty đá quý nhà tôi, vì là người phát ngôn của công ty nên mới phải đeo.”
Thu Tư hơi thất vọng gật đầu, cảm giác
phía sau mình có hơi thở quen thuộc tiếp cận cậu liền thuận thế tựa vào
lồng ngực ấm áp kia. Từ sau khi cùng Tang Mặc Ngôn ở bên nhau, mỗi ngày
hắn đều làm cho cậu sa vào bên trong hạnh phúc khôn cùng nên tâm nguyện
lớn nhất của cậu là hy vọng bạn bè xung quanh cũng có thể tìm được người đi cùng cả cuộc đời này với họ.
Biết ý nghĩ của Thu Tư, khóe
miệng của Vương Lạc cũng tạo thành nụ cười ấm áp. Tình yêu là một loại
duyên phận, không biết khi nào anh mới tìm được hạnh phúc thuộc về mình. Nhìn chiếc nhẫn trên tay, Vương Lạc cũng bắt đầu có chút chờ mong đối
với tương lai…