Nhìn Tang Tĩnh Tuyết khư khư thái độ cao ngạo của trưởng bối lượn lờ
trong nhà của hắn với Thu Tư, nhất cử nhất động của bà ta đều làm Tang
Mặc Ngôn cảm thấy phiền chán vô cùng.
“Thu Tư, anh có lời muốn nói với bà ta, em đứng chờ ở đây một chút nhé.”
“Ừ.” Nhìn ánh mắt dịu dàng của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư vẫn thấy hơi lo lắng
trong lòng. “Đừng ăn nói quá nặng nề, bà ấy có quá phận thì cũng là bác
anh.”
“Anh đã biết, em đừng lo.” Vỗ vỗ bả vai Thu Tư, Tang Mặc
Ngôn xoay người đi đến bên cạnh Tang Tĩnh Tuyết. “Tôi có chuyện cần nói
với bà.”
Biết mình không thể cự tuyệt, Tang Tĩnh Tuyết gật đầu,
đi theo phía sau Tang Mặc Ngôn, hai tay khoanh trước ngực với vẻ mặt
vênh váo tự đại. ”Nói đi, có chuyện gì?”
Lo lắng đến Thu Tư đang
đứng đợi hắn cách đó khoảng mười bước chân, Tang Mặc Ngôn đè thấp giọng
nhưng càng thêm lạnh lùng. “Đừng tưởng rằng tôi không biết mục đích lần
này của bà. Cho dù có mang đến nữ nhân giống Thu Tư, hoặc là gây ấn
tượng tốt với Thu Tư thì tôi vẫn sẽ không giúp đỡ Tô Kính Văn đâu.”
Bị Tang Mặc Ngôn thẳng thắn vạch trần ra như thế, sắc mặt Tang Tĩnh Tuyết
vừa trắng vừa đỏ. “Như thế nào thì ông ấy cũng là dượng (chồng của bà ta đó) của cháu, cháu nhẫn tâm nhìn ông ấy táng gia bại sản sao?”
“Vì sao mà không nhẫn tâm? Làm ăn là như vậy, có lãi có lỗ chứ.”
“Nhưng mà nếu cháu bỏ vốn giúp chúng ta thì chắc chắn có thể cứu vãn được.”
“Thương trường như chiến trường, ông ta vốn có thể xoay người, là tự ông ta đẩy mình xuống vực.”
Giọng điệu của Tang Mặc Ngôn khiến Tang Tĩnh Tuyết vô cùng tức giận. “Cháu thực sự mặc kệ chuyện này?”
“Đáp án bà đã muốn biết.”
“Cháu…cháu, hừ!” Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của vị cháu này, Tang Tĩnh Tuyết
cũng không có can đảm nói thêm gì nữa nhưng tức giận nhiễu trong lòng
làm cho cảm xúc của bà không ổn định, bà ta hít sâu một hơi. “Vậy không
quấy rầy.” Nói xong bà ta nổi giận đùng đùng rời đi.Nhìn bác Tang sắp
đến gần, tuy không nghe rõ bọn họ nói gì nhưng Thu Tư vẫn hơi lo lắng.
“Bác làm sao vậy ạ? Nếu Mặc Ngôn nói điều gì quá phận thì bác đừng để
ý.”
“Không cần anh quản.” Bởi vì trong lòng bất mãn nên Tang Tĩnh Tuyết đẩy Thu Tư ra, cũng do Thu Tư đứng ở đầu cầu thang lại không ổn
định thân thể, nhìn thấy cảnh này, Tang Mặc Ngôn trắng bệch mặt, dùng
tốc đó nhanh nhất trong cuộc đời này tiến đến để giữ chặt Thu Tư, nhưng
chỉ kịp chạm vào đầu ngón tay cậu thì Thu Tư đã ngã lăn xuống dưới lầu.
“Thu Tư.” Giọng nói đầy run rẩy vang lên, thanh âm như gió chỉ có hắn mới
nghe được, cũng chỉ chính hắn mới biết cảm giác tim ngừng đập khi ấy.
Tang Mặc Ngôn vội vàng chạy xuống lầu đến suýt ngã, ánh mắt hồng rực đến dọa người. Hắn ôm thân hình run rẩy của Thu Tư vào lòng, nhẹ nhàng vỗ
về sau lưng cậu. “Thu Tư, đừng sợ, đừng sợ.”
Ôm bụng, Thu Tư cảm
thấy đau đớn và sợ hãi toàn thân, trong đầu trống rỗng, chỉ phản ý thức
gọi tên Tang Mặc Ngôn lần này đến lần khác mãi trong vô lực. “Mặc
Ngôn…Đứa bé…”
“Đừng sợ Thu Tư, anh ở đây.” Tang Mặc Ngôn an ủi,
bàn tay run rẩy dừng lại ở giữa hai chân Thu Tư, cảm thấy dinh dính ướt
át làm nỗi kinh hoàng trong mắt hắn thổi quét thành cuồng phong. “Thiệu
Vân, chuẩn bị xe.”
“Vâng.” Thiệu Vân không dám chậm trễ một phút nào, anh xoay người chạy đến gara.
Phát giác mình đã gây ra họa lớn, Tang Tĩnh Tuyết bị hù dọa đến một câu đầy đủ cũng không thể nói lên lời. “Bác…Mặc Ngôn…bác…”
“Cút ngay, nếu Thu Tư có bất trắc gì thì tôi sẽ khiến bà hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”
Lời đe dọa như ác ma làm Tang Tĩnh Tuyết té ngã trên mặt đất, ánh mắt nhìn
dòng máu đỏ tươi dưới thân Thu Tư chảy trên mặt thảm tuyết trắng thì
trong lòng rét lạnh sợ hãi. Khi Tang Mặc Ngôn ôm Thu Tư cả người toàn
máu bước vội đi thì Tang Tĩnh Tuyết vẫn đờ đẫn ngồi trên sàn.
Ôm
Thu Tư lên xe, bàn tay Tang Mặc Ngôn vẫn không rời cậu, thủy chung ôm
cậu vào lòng như trân bảo, Tang Mặc Ngôn kìm chế rối loạn trong lòng,
hắn bình tĩnh lại và nói. “Thiệu Vân, gọi cho Vương Lạc đi.”
Lái
xe đi, trên gương mặt Thiệu Vân cũng không có nụ cười nhã nhặn thân
thiết mà chỉ có vẻ lo lắng trầm trọng. “Chủ nhân, tôi đã gọi điện rồi,
bác sĩ Vương đã đến bệnh viện.”
Cho dù biết bên kia đã chuẩn bị
tốt mọi thứ nhưng Tang Mặc Ngôn vẫn cảm thấy tim hắn như thắt lại. Hắn
cúi đầu nhìn ánh mắt nhíu chặt lại vì đau đớn của Thu Tư, trong ánh mắt
ấy lộ vẻ yếu ớt làm nội tâm hắn lạnh như băng. “Thu Tư, đừng sợ, anh ở
bên cạnh em rồi…Đừng sợ.” Ôm chặt lấy Thu Tư, giọng nói dịu dàng như
nước nhưng trong mắt Tang Mặc Ngôn lóe lên sợ hãi. “Chúng ta sắp đến
rồi, em nhất định phải kiên trì chịu đựng…”