Nhìn Thu Tư cả người đều là dấu hôn, từng chấm từng điểm đều là ký hiệu
của hắn, loại thỏa mãn này quanh quẩn mãi không rời. Cúi đầu hôn lên đôi môi sưng đỏ của Thu Tư, bàn tay mạnh mẽ ôm chặt hông cậu. Không thêm
hành động nào khác Thu Tư đã từ từ mở đôi mắt mệt mỏi rã rời ra.
Hôn lên mắt Thu Tư, Tang Mặc Ngôn cất giọng trấn an. “Thu Tư, cứ ngủ đi! Anh ôm em đi tắm.”
“Ừ.” Mơ màng trả lời, sau đó Thu Tư cảm thấy mình bay lên trời, tựa vào trong lồng ngực đầy an tâm, Thu Tư dần dần ngủ thiếp đi.
Nhìn người yêu nằm trong lòng, ánh mắt Tang Mặc Ngôn trở nên dịu dàng vô
hạn. Hắn cười khẽ, nhẹ nhàng ôm Thu Tư vào phòng tắm và đặt cậu vào
trong làn nước ấm áp. Nhìn da thịt phấn hồng được tình dục nhuộm đẫm
trong làn nước trong suốt lộ ra vẻ sáng bóng mị hoặc lòng người, hạ phúc Tang Mặc Ngôn chợt nóng rực. Kìm chế dòng nhiệt toàn thân, hắn cởi quần áo ra rồi bước vào trong nước, nhẹ nhàng ôm Thu Tư để cậu dựa vào người mình. Tang Mặc Ngôn nở nụ cười ấm áp, hắn dùng khăn mặt thấm nước ấm
nhẹ nhàng lau rửa cho Thu Tư, cẩn thẩn lướt qua từng chỗ trên cơ thể
cậu. Nhìn Thu Tư bị hơi nóng làm cho cả người đỏ bừng, những dấu vết hắn lưu lại vì thế mà rõ ràng thêm cũng bớt vẻ suy yếu của Thu Tư đi. Trong nháy mắt lòng tự trách dấy lên mạnh mẽ trong nội tâm, sau đó yêu thương lại lướt qua trong mắt Tang Mặc Ngôn.
Lau khô thân mình Thu Tư,
mặc quần áo cho cậu rồi Tang Mặc Ngôn ôm cậu về giường. Ngồi bên giường, bàn tay ấm áp của hắn vuốt ve hai má cậu, nhìn Thu Tư an ổn ngủ say
Tang Mặc Ngôn nở nụ cười ấm áp. Ánh trăng như nước cũng lẳng lặng tràn
ngập cả gian phòng…
Mặt trời lên mặt trời lặn, kim đồng hồ cứ
chậm rãi chuyển động cho hết ngày. Bước vào tháng 4 mùa xuân, thời tiết
dần ấm lên, bụng Thu Tư cũng to dần và hành động cũng bắt đầu vụng về
hơn, khẩu vị tốt lên rồi lại không muốn ăn. Tang Mặc Ngôn vòng qua thắt
lưng bủn rủn của Thu Tư nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu, nhìn hai gò má trắng
bệch của cậu làm ánh mắt hắn tràn đầy đau lòng. Cảm giác một bàn tay
lạnh lẽo chạm vào mặt hắn, Tang Mặc Ngôn vừa rồi ngẩn người nháy mắt
dừng tay lại, gương mặt tràn đầy lo lắng. “Sao vậy? Có phải tay anh dùng lực quá lớn làm đau em không?”
Nghe vậy Thu Tư khẽ thở dài nhưng khuôn mặt tái nhợt vẫn hiện lên nụ cười nhẹ, cậu dùng ngón tay day day
nếp nhăn giữa đôi mày nhíu lại của Tang Mặc Ngôn. “Mặc Ngôn, anh cứ nhíu mày như thế sẽ già đi mất, cẩn thận em không cần anh nữa đấy.”
Giọng nói uy hiếp nghe vào trong tai Tang Mặc Ngôn lại làm hắn bật cười vui
vẻ. “Chắc anh phải suy nghĩ xem có nên đi facial một lần không?”
Gật đầu, Thu Tư làm ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ. “Ừ, tốt nhất là phẫu thuật thẩm mĩ đi, vậy sẽ càng hoàn mỹ.”
Nhẹ nhàng điểm điểm chóp mũi Thu Tư, ánh mắt Tang Mặc Ngôn đều là sự cưng chiều. “Nga, hóa ra em ghét bỏ anh rồi.”
Nhếch mày cười, Thu Tư tựa đầu vào ngực Tang Mặc Ngôn, trong mắt không còn ý cười nữa mà chỉ thấy đau lòng thôi.
‘Đương đương…’
“Vào đi.”
Thanh âm uy nghiêm truyền ra từ miệng Tang Mặc Ngôn sau đó cửa phòng ngủ mở
ra. Thân hình cáo ráo của Thiệu quản gia cung kính xuất hiện trước tầm
mắt hai người, anh hơi cúi người. “Chủ nhân, tiên sinh, bác sĩ Lâm và
bác sĩ Vương đang chờ ở phòng khách.”
“Bảo họ đến phòng khám trước đi, chúng ta sẽ vào sau.”
“Vâng.”
Nhìn theo dáng Thiệu Vân vừa nói vừa rời đi, trên gương mặt Tang Mặc Ngôn
không có biểu cảm gì. Hắn quay sang nhìn người trong lòng, ánh mắt chớp
động sự dịu dàng chỉ dành cho Thu Tư. “Họ đã tới rồi, chúng ta qua đó
thôi.”
“Ừ.” Trả lời xong Thu Tư đã bị Tang Mặc Ngôn ôm lên, còn
chưa từ chối kịp thì giọng nói dịu dàng của Tang Mặc Ngôn đã truyền đến
tai cậu. “Ngoan ngoãn nào, đừng cử động. Thân thể em còn yếu, để anh ôm
em qua đó.”
Giọng nói hiền hòa như dòng suối ấm lan tỏa toàn
thân, Thu Tư dừng ánh mắt trên gương mặt Tang Mặc Ngôn. Nhìn gương mặt
cương nghị kia lóe lên sự dịu dáng khiến cậu say mê, loại cảm giác hạnh
phúc miên man trong lòng này không gì bằng được.
“Thu Tư, tới
rồi.” Tang Mặc Ngôn cúi đầu xuống, nụ cười mờ ám dẫn theo một thâm ý làm Thu Tư đỏ ửng hai gò má trong nháy mắt, vẻ mặt ngượng ngùng này làm
Tang Mặc Ngôn càng thêm thoải mái.
Nghe được giọng nói của hai
người họ, Vương Lạc ở trong phòng chờ đã lâu liền ra mở cửa. “Hai người
đang nói chuyện gì vui vẻ thế?”
Không để ý đến Vương Lạc bất ngờ
quấy rầy, Tang Mặc Ngôn vòng qua đối phương, đi vào và đặt Thu Tư trên
chiếc sofa mềm mại, khí thể lạnh lùng giống như mặc kệ hai người khác
trong phòng này.
Thu Tư nhìn mãi cũng thành quen liếc sang nhìn
Vương Lạc đang bĩu môi với Tang Mặc Ngôn, anh làm cậu bật cười. Chào hỏi Vương Lạc xong, Thu Tư quay về phía Lâm Triết Hãn. “Chào bác sĩ Lâm.”
Mỉm cười gật đầu, dưới ánh mắt lạnh băng của Tang Mặc Ngôn, bàn tay Lâm
Triết Hãn thành thạo đè lên mạch Thu Tư. “Sao rồi, mấy ngày này có chỗ
nào khó chịu không?”
Lắc lắc đầu, Thu Tư khẽ nở nụ cười. “Gần đây bình thường.Trừ bỏ cột sống với thắt lưng hay đau nhức, chân có hơi phù thì không có khó chịu ở đâu nữa.”
“Vậy là tốt rồi.” Thu tay lại, ánh mắt Lâm Triết Hãn hiền hòa nhìn Thu Tư. “Tiếp theo cháu còn phải
làm một lần kiểm tra, có lẽ sẽ khiến cháu khó chịu một chút nhưng không
có việc gì đâu.”
Nhìn Lâm Triết Hãn, khóe môi Thu Tư cong lên thành một nụ cười tin tưởng. “Vâng.”
“Giờ qua nằm trên chiếc giường kia đi.”
“Vâng.”
Bất mãn với việc Thu Tư ‘coi thường’ mình, Tang Mặc Ngôn ôm ngay cậu vào
lòng khi Thu Tư vừa định đứng dậy. Hắn ôm chặt lấy cậu, lạnh lùng liếc
mắt về phía Lâm Triết Hãn mà ông cũng chỉ cười hiền hòa, sau đó ôm Thu
Tư đi đến chiếc giường lớn chỉ cách đó năm bước.
Hầu như lần nào
bác sĩ Lâm đến giúp cậu kiểm tra thân thể thì đều trình diễn một màn
này, lúc đầu Thu Tư còn có chút ngượng ngùng nhưng mãi rồi cũng thành
quen.
Nhận được ánh mắt của cậu mình, Vương Lạc liền lùi đến vị
trí cách xa Tang Mặc Ngôn sau đó ho khan một tiếng. “Khụ, Thu Tư, cậu
cởi quần ra.”
Ánh mắt Tang Mặc Ngôn trở nên vô cùng lạnh lùng trong phút chốc, nhìn Vương Lạc cũng mang theo một tia huyết khí.
Vương Lạc bị ánh mắt của bạn tốt đe dọa vội vàng giải thích cho bản thân, mà
trong lòng cũng oán giận cậu anh đã vứt cho mình một nhiệm vụ khủng bố
như thế. “Mặc Ngôn, đây là kiểm tra bình thường mà, tớ cũng không có
cách nào khác.”
Cảm giác Thu Tư bên cạnh khẽ kéo bàn tay mình, vẻ mặt lạnh lùng của Tang Mặc Ngôn trở nên hiền hòa hơn, hắn ngồi xuống,
ánh mắt dịu dàng nhìn Thu Tư.
“Mặc Ngôn, tật bất tị y.” (= có bệnh thì vái tứ phương.)
Thấy Tang Mặc Ngôn đồng ý, Vương Lạc mới dám rời đi một khoảng tí ti ‘vòng
bảo hộ’ kia, may mắn là ở nhà đã cùng với cậu phân công rõ ràng, đến lúc này mình cơ bản coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi.
“Lạc Nhi, vừa rồi người ở bệnh viện gọi điện đến tìm cậu, cậu phải đi về trước xử lí. Cháu giúp Thu Tư làm kiểm tra đi nhé!”
Trái tim nhảy lên đến cổ họng còn chưa về đúng chỗ, một câu này của cậu anh
đã khiến Vương Lạc thiếu chút nữa thì ngất xỉu. “Cậu…” Thấy đã chẳng còn bóng dáng cậu anh đâu nữa, Vương Lạc như hóa đá tại chỗ. Cậu là tên đại lừa đảo mà, rõ ràng đã bàn bạc xong xuôi hết rồi. Anh lén nhìn Tang Mặc Ngôn mà hắn cũng đang nhìn anh, tầm mắt giao nhau và Vương Lạc bất giác rùng mình. Lúc này anh chết chắc rồi…