Hai người ôm nhau gắn bó đắm chìm dưới ánh mặt trời làm cho căn phòng
ngủ này cũng thêm phần ngọt ngào ấm áp, mà sau đó một tiếng ọc ọc khe
khẽ vang lên. Nãy giờ được ôm vào trong lòng Tang Mặc Ngôn, Thu Tư đỏ
rực hai má, cậu hơi ngẩng đầu, trong nụ cười mang theo một chút ngượng
ngùng. “Mặc Ngôn, em đói bụng.”
Nhìn Thu Tư, Tang Mặc Ngôn bật
cười, trên gương mặt là vẻ ‘biết ngay mà’. Hắn nhấc tay lên, mang theo
sự dịu dàng cưng chiều, vò rối mái tóc Thu Tư. “Biết em sẽ đói mà, anh
đã bảo Thiệu Vân chuẩn bị cơm rồi.”
Hắn nghiêng người hôn cậu,
nhìn Thu Tư mặt mũi đỏ ửng ghé vào người mình, nụ cười của Tang Mặc Ngôn cũng dần trở nên thâm thúy. Hắn nâng tay xem đồng hồ, sau đó buông cánh tay bên hông Thu Tư ra, hôn lên môi người yêu một cái rồi mới đứng lên. “Lúc này chắc thức ăn đã xong hết rồi, anh đi xem thế nào.”
Sau
lưng đột nhiên mất đi xúc cảm ấm áp làm trong lòng Thu Tư thấy hơi mất
mát, cậu tinh tế che giấu cảm xúc này và lập tức tươi cười. “Ừ.”
Nghiêng người hôn lên trán Thu Tư, thanh âm của Tang Mặc Ngôn dịu nhẹ như một
con gió xuân nhẹ nhàng. “Lát nữa ăn cơm, em nghỉ một lúc đi.”
Thu Tư gật đầu, “Ừ”. Nghĩ đến hương vị của thức ăn, cảm giác đói càng thêm
mãnh liệt. Cậu đặt tay lên chỗ dạ dày đang biểu tình, lại nhìn về phía
Tang Mặc Ngôn đang rời đi thu xếp bữa ăn cho cậu, Thu Tư thấy hạnh phúc
tràn đầy. Cảm giác hạnh phúc này giống như một viên kẹo đường mang đến
vị ngọt ngào xoa dịu sự nôn nóng trong dạ dày cậu.
Nhẹ nhàng tựa
vào thành giường, tầm mắt của Thu Tư dao động rồi dừng lại ở cuốn tạp
chí bị ném vào một góc. Vươn tay cầm lấy nó và mở đến trang lúc trước
xem, nhìn bức hình đứa bé được in trên đó với đôi mắt trong veo ngây thơ và làn da trắng nõn cảm giác mềm mịn như kẹo khiến đôi môi cậu cong lên thành nụ cười hết sức dịu dàng.
Thu xếp tất cả xong, Tang Mặc
Ngôn quay về phòng ngủ. Nhìn Thu Tư dựa người ở đầu giường nở nụ cười
dịu dàng làm ánh mắt Tang Mặc Ngôn thêm ấm áp, hắn nhẹ bước đến bên cạnh giường, giọng nói vẫn mềm nhẹ như trước. “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Bên tai vang lên âm điệu khiến người khác yên tâm, Thu Tư quay sang nhìn
thấy đôi mắt đen thẳm gần trong gang tấc hàm chứa ý cười dịu dàng nhìn
mình, nụ cười bên khóe miệng của Thu Tư rạng rỡ hơn. “Không có gì, chỉ
là hơi mệt thôi.”
Ôm cậu vào lòng, Tang Mặc Ngôn hôn lên trán Thu Tư và nói. “Vậy cơm nước xong anh cùng em ngủ một lúc.”“Ừ.” Vùi mặt vào cổ Tang Mặc Ngôn, sau đó cậu ngáp một hơi. Cơn buồn ngủ mơ
hồ như phản ánh theo lời nói của Thu Tư mà bắt đầu từng bước quấy rầy
cậu, như ngủ như tỉnh làm tâm trí cậu dần mơ màng hơn. Không biết đã qua bao lâu, cảm thấy thân mình bay lên trời sau đó lại trở lại lồng ngực
ấm áp kia Thu Tư mới mở mắt ra. Ánh mắt mơ màng bất định một lúc lâu mới dừng lại trên những ‘cao lương mĩ vị’ đầy một bàn, Thu Tư ngẩn người
chớp mắt mấy cái, bàn tay cũng theo sau phủ lên chỗ dạ dày không thể mở
rộng hơn được. Cậu quay sang Tang Mặc Ngôn đang gắp thức ăn cho cậu, vẻ
mặt nghiêm túc hỏi. “Anh thật sự tính nuôi em thành heo à?” Chỉ là bữa
cơm của hai người mà làm đến 18 món ăn, 4 bát canh. Nghĩ đến ngự thiện
ngày xưa của hoàng đế, chắc cũng được đãi ngộ giống như này thôi!
Nhìn Thu Tư, Tang Mặc Ngôn nở nụ cười cưng chiều, đưa miếng cá đã được gỡ
hết xương đến bên miệng cậu rồi mới dịu dàng nói. “Em nói xem?”
Nuốt thức ăn trong miệng, Thu Tư khẽ cười. “Đời trước anh nhất định là nông
dân chăn nuôi.” Mỗi ngày được ăn những món ăn không trùng lặp, thật làm
khó cho Thiệu quản gia.
Đột nhiên nâng cằm Thu Tư lên, Tang Mặc
Ngôn tỉ mỉ quan sát kĩ, một lúc sau mới vừa lòng rút tay lại. “Hình như
cũng đã béo lên một ít.”
Thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, Thu Tư bất đắc dĩ cười. “Anh thật sự coi mình đang nuôi heo à?”
Tang Mặc Ngôn yêu thương hôn lên hai má cậu, ánh mắt léo lên tia sáng dịu dàng. “Đương nhiên.”
Thu Tư khẽ cười, ở trong các món ăn tìm một miếng tỏi đã được xào chín nhét vào trong miệng Tang Mặc Ngôn, lời nói ẩn chứa ý cười vui vẻ. “Nếu em
là heo thì anh cũng là heo thôi.”
Trong miệng mặc dù nhai miếng
tỏi hăng nồng nhưng không tổn hại gì đến nụ cười bên môi Tang Mặc Ngôn,
hắn lại gắp một ít rau có lợi của Thu Tư và đưa vào miệng cậu rồi mới
nhếch mày nói. “Anh không ý kiến.”
Nhướn mày, nhìn Tang Mặc Ngôn
mặt không đổi sắc ăn xong miếng tỏi, khóe môi Thu Tư cong lên quỷ dị.
“Nhưng em ý kiến.” Ở trong thức ăn tìm thấy một vệt màu đỏ lí tưởng, cậu dùng đĩa gắp lên, cũng không đưa đến bên miệng hắn mà Thu Tư chỉ mỉm
cười nhìn Tang Mặc Ngôn. Cho đến khi đôi môi mang theo nụ cười cưng
chiều dần dần tiến gần đến miếng ớt đỏ rực kia, sắp chạm đến thì Thu Tư
mới cười vứt miếng ớt vào góc mâm. Nhìn thoáng qua khuôn mặt rạng rỡ nụ
cười của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư quay mặt đi, miệng bật ra một từ. “Heo.”