Đại Hiệp Gặp Hạn
Nha Nhi thật sự có tâm sự. Rất nhanh Lục Quân Diêu phát hiện được điều này.
Gần đây, nàng luôn sợ hãi, không biết đang suy nghĩ cái gì, hỏi nàng, nàng cũng chỉ nói không có chuyện gì.
Là vì nàng vẫn còn để ý đến chuyện hắn gạt nàng tham gia quản lý sản
nghiệp sao? Hình như từ ngày đó, nàng có gì đó không được bình thường,
có chuyện gì đó ngăn cách trong lòng, không còn bày ra vẻ mặt tươi cười
thoải mái nữa.
Sau đó nữa, tình huống như vậy ngày một rõ ràng.
Có khi, nàng nhìn hắn thất thần, càng quái dị chính là, lúc trước đối
với đụng chạm của hắn, nàng sẽ không có cách nào chống cự được, chỉ cần
một cái hôn nhẹ đã có thể làm cho nàng mất hồn quên mình; hôm nay đối
với cầu hoan của hắn ban đêm, nàng lại luôn ỡm ờ.
Hắn biết nàng không có tập trung, thậm chí còn cảm nhận được nàng đang miễn cưỡng chính mình chấp nhận.
Miễn cưỡng!
Đúng vậy, hắn thật sự thấy có cảm giác miễn cưỡng.
Nha Nhi, cuối cùng nàng suy nghĩ cái gì? Nàng không thích hắn chạm vào nàng sao?
Vì muốn chứng thực suy đoán của mình, ở trên giường hắn ra ám hiệu xoa
nhẹ, đem quần áo kéo xuống, từ trên vai trắng như tuyết mút xuống, một
mặt lưu ý phản ứng của nàng, vào lúc hắn mút nhẹ bộ ngực sữa non mềm đó, nghe thấy tiếng nàng mê người yêu kiều.
Thân thể của nàng động
tình, hắn cảm nhận được, nhưng ánh mắt lại như đang giãy giụa, không có
lâm vào trong sương mù tình ái nên có
Là tâm nàng kháng cự, không phải là thân thể.
Đạt được đáp án, Lục Quân Diêu thu tay về.
“Nha Nhi, nếu như nàng không thích ta chạm vào nàng, nàng có thể nói cho ta
biết!” Cho dù là phu thê, hắn cũng sẽ không mạnh mẽ cầu hoan.
Thân thể mất đi chỗ dựa, trong nháy mắt Mạnh Tâm Nha mờ mịt, từ trong vui thích say mê cứng ngắc kéo về hiện tại.
“Thiếp…” Không có, thiếp không có! Nàng muốn giải thích lại nói không ra lời, trong lòng tràn đầy ủy khuất.
Lục Quân Diêu bất đắc dĩ, hắn đã không thể hiểu được nàng muốn nói gì nữa:
“Nha Nhi, rốt cuộc nàng muốn hay không muốn?” Chỉ sợ nàng không hiểu,
chuyện này nên là cả hai tình nguyện, chứ không phải là cố gắng nhẫn
nhịn, nếu như nàng không muốn, hắn sẽ lập tức dừng tay lại, sẽ không
miễn cưỡng nàng.
Nàng không nói nên lời, cái gì nàng cũng không thể nói được.
Đối mặt với cái nhìn chăm chú của nàng không nói gì, Lục Quân Diêu gật gật
đầu: “Ta đã hiểu. Ngủ đi, ngày mai vẫn còn nhiều công việc bận rộn.”
Nàng không có cách nào giải thích, quay người lại cắn áo ngủ bằng gấm, lặng lẽ rơi nước mắt, không dám phát ra tiếng khóc.
Im lặng một hồi qua đi.
Cánh tay trong đêm tối duỗi ra ôm nàng vào trong lòng, trầm thấp thở dài:
“Sao ta lại quên, cá tính của nàng chính là có gì cũng không nói, ta hỏi nàng muốn hay không muốn, khiến nàng không thể nào trả lời được?”
Hắn… Không phải đã đi ngủ rồi sao?
Đối với nàng tràn đầy ủy khuất hai mắt đẫm lệ, hắn dịu dàng hôn lấy những giọt nước mắt: “Xin lỗi nàng, làm cho nàng khóc.”
Nàng lắc đầu, rồi lại lắc đầu. Không phải hắn sai, thật sự không phải, là nàng không tốt…
“Vậy để ta đổi cách hỏi khác, ta nghĩ muốn, Nha Nhi, nàng có nguyện ý hay
không? Không cần phải miễn cưỡng, chúng ta là phu thê, chỉ muốn hỏi lòng nàng, có nguyện ý tiếp nhận ta hay không?”
Mạnh Tâm Nha một phút cũng không chút do dự, kiên định gật đầu. Nàng nguyện ý, chỉ cần hắn còn muốn nàng, nàng đều nguyện ý.
“Vậy là tốt rồi.” Hắn hạ xuống một nụ hôn, tiếp tục lại chuyện tình chưa xong.
Sau đêm hôm đó, hắn càng xác định Mạnh Tâm Nha có tâm sự. Mà tâm sự này
trầm trọng đến mức vào lúc cùng hắn hoan ái lúc đó vẫn chỉ giữ ở trong
lòng, không có cách nào buông thả chính mình.
Thân thể phản ứng
là không thể nào gạt người được, nàng có đạt được vui thích, nhưng vào
lúc nàng quên mình yêu kiều, hắn lại đọc được trong ánh mắt một tia “tội lỗi” hoang đường.
Là cảm giác sai rồi đi? Cùng trượng phu hoan ái vì sao lại có cảm giác tội lỗi? Nàng thấy có lỗi với ai?
Việc này vẫn cứ ở trong lòng quấy nhiễu hắn. Hắn thầm nghĩ, tìm cơ hội dẫn
dụ nàng, uống vài ly rượu ngon, còn tốt hơn những lời nói suông.
Tuy cách làm này có chút tiểu nhân, bất quá… Nhìn đến hắn cũng phải cống
hiến thân thể mặc cho nàng “làm nhục” trên dưới, cảm giác tội lỗi của
hắn sẽ ít đi nhỉ?
Không biết tửu lượng của Nha Nhi đến đâu, hắn
cầm lấy một bình rượu lớn ở trong hầm rượu. Đặc biệt chọn rượu Quý Phi,
vì rượu này tính ôn nhuận, không quá cay nồng, dễ uống thích hợp cho nữ
tử dùng. Hắn cũng không thể vì muốn tìm nguyên do, mà để cho thê tử uống một bình rượu mạnh.
“Vì sao chúng ta lại uống rượu?”
“Không khí tốt. Trăng tròn cảnh đẹp, đáng giá uống một chén.” Tìm đại một lý do, rót rượu cho nàng. 0di33xn0dafnl330fys0doon
“Nhưng mà chúng ta còn phải xem lại sổ sách…”
“Trước tiên theo ta uống một chút, hôm nay tâm tình ta tốt.” Tìm thêm lý do thứ hai.
“Thân thể của chàng không thể uống quá nhiều rượu.”
“Hay là, nàng thay ta uống?” Lý do thứ ba.
“...” Bởi vì hắn không thể uống, nên muốn có người uống thay? Nào có đạo lý này?
“Quân Diêu, thiếp không thể uống, sẽ bị say.”
“Chính là muốn làm cho nàng say.” Hắn nói nhỏ.
“Chàng nói gì?”
“Ta nói là, hôm nay Kỳ Nhi lại đánh hỏng một cái cọc gỗ rồi.” Lý do thứ tư.
“Chuyện này cũng đáng để vui mừng sao?”
“Đương nhiên. Hoa Hoa của Phán Nhi sinh rồi, đẻ được năm con, cũng rất khỏe
mạnh, tuy ta không có đỡ đẻ, nhưng cũng rất cao hứng.” Đáng chết, sao
nàng vẫn chưa say? Sắp không còn có lý do nào rồi.
“...” Chuyện như vậy cũng muốn uống mừng?
“Còn có..” Không cần lý do, trực tiếp chuốc rượu nàng.
“A, Quân…” Không nghĩ tới hắn trực tiếp dùng miệng mớm rượu cho nàng, Mạnh
Tâm Nha uống rượu giống như uống mật tình, môi lưỡi giao nhau, thần hồn
si mê, tim đập thình thịch.
“Nàng say? Mặt thật đỏ!”
“Không có.” Đó là nàng xấu hổ.
Đáng chết! Sao tửu lượng của nàng lại tốt như vậy? Nàng chưa say, hắn đã muốn say rồi…
Mạnh Tâm Nha chống má nhìn hắn: “Quân Diêu, hôm này chàng thật kì lạ.”
“Kì lạ chỗ nào?” Xong rồi, hắn thật sự có chút say rồi, nếu uống hết, người ngã đầu tiên nhất định là hắn. Không nghĩ tới tửu lượng của chính mình
lại kém đến dọa người như vậy.
“Có vẻ chàng muốn chuốc say thiếp!” Nàng nói thẳng hoài nghi trong lòng ra.
“Ách…” Có nên thừa nhận hay không? “Bởi vì… Khi nàng say thật sự rất mê người… Rất quyến rũ… Ách, nhiệt tình… Nàng có biết, chuyện đó… Chuyện khuê
phòng có lúc nên có chút tình thú, cho nên… Ta muốn… Ta nghĩ là… Ta
thích nàng đối với ta như vậy…” Úp úp mở mở nói ra, nàng sẽ tin sao?
Trong nháy mắt, khuôn mặt Mạnh Tâm Nha đỏ bừng. Hắn thích nàng… Phóng đãng như vậy… Cưỡng bức hắn!
Nàng cúi đầu thấp xuống không ngẩng lên.
“Nha Nhi?”
“....”
“Cái gì?” Hắn nghe không rõ.
“Không phải chàng muốn ta say sao?” Nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ồ? Ách, hắn đã hiểu.
“Đừng uống nhiều quá, ăn một chút đi.” Uống rượu vẫn có hại cho thân thể, hắn ôn nhu đút nàng ăn, hôn vết rượu ở bên môi nàng.
Nếu như nàng thật sự say, cũng không hẳn say vì rượu, mà say trong nhu tình mật ý của hắn.
Trên cổ bị người khác gặm cắn, truyền đến từng trận tê dại, Lục Quân Diêu
khẽ kéo khoảng cách ra, nhìn đôi má đỏ hồng của nàng, nhớ lại đếm ly
rượu, một, hai, ba… Càng đếm càng thấy thất bại, nếu thật sự cùng nàng
so tài uống rượu, chỉ sợ không biết hắn đã say từ lúc nào luôn rồi.
“Nha Nhi!” Hắn thử gọi: “Nhận ra ta không?”
“Nhận ra.” Tay ngọc thon dài nâng mặt hắn lên, coi mặt hắn giống như đồ ăn mà gặm mút, Lục Quân Diêu tránh đi, không cho nàng hôn, nàng bất mãn trừng mắt: “Chàng thật keo kiệt.”
“Ta không có keo kiệt. Chẳng qua trong lòng nàng có chuyện cũng không chịu nói cho ta biết.” Hắn bắt đầu bức cung.
“Thiếp, thiếp không có!”
“Không có sao? Vậy vì sao mấy ngày nay nàng đều phòng tránh ta? Ta biết năng
lực của ta không thể khiến cho nữ nhân đạt được dục tiên dục tử, nhưng
cũng bởi vì không có quá nhiều cơ hội chung đụng với nữ nhân, thời gian
còn rất dài, vì sao nàng lại ghét bỏ ta rồi?”
“Thiếp không có
ghét bỏ chàng.” Lớn tiếng kêu oan: “Thiếp thích chàng, thiếp thích
chàng, thiếp thích chàng, thiếp, thiếp, thiếp…” Dùng lực hôn, một lần
lại thêm một lần nữa, nước mắt lưng tròng, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe được: “Bởi vì quá yêu chàng thôi…”
“Quá yêu ta, không tốt sao?”
“Thiếp yêu mọi thứ của chàng, toàn bộ… Chỉ cần chàng cho thiếp, thiếp đều
thích, nhưng mà, nhưng mà… Nghĩ đến phải chia sẻ chàng cho người khác,
trong lòng rất đau, nhưng mà… Nhưng mà không được…”
Đông một câu, tây một câu, không có trình tự, hắn thử nói: “Dám chia sẻ ta cho người khác, nàng tốt nhất cẩn thận cho ta!”
“Thiếp đã nói, đã nói không muốn chia sẻ chàng cho ai rồi mà…” Ngón tay nhỏ
nhắn cầm lấy ống tay áo của hắn, ở giữa cổ hắn có cái gì đó nổi lên
chuyển động có vẻ chơi rất vui, nàng đưa lưỡi hồng ra liếm lấy hầu kết
của hắn, phát hiện chỗ đó truyền đến tiếng rên rỉ cùng với tiếng thở
dốc.
“Đừng cố ý đánh lạc hướng ta, Mạnh Tâm Nha! Ta sẽ không quên…”
“Thiếp không có.” Tự động điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái nhất, dạng chân
ngồi trên chân hắn, vòng lấy hắn, vừa liếm vừa nói: “Chàng ngoan ngoãn,
thiếp sẽ nói cho chàng biết.”
“...” Lục Quân Diêu nhắm mắt lại,
nhận mệnh mặc cho nàng giỏ trò đùa giỡn. “Nàng động thủ đi, nhớ kĩ ôn
nhu chút, đừng thô bạo quá.”
“Hì hì.” Nàng bắt chước phương thưc
giống như đang nằm trên giường, không có giường cũng không quấy nhiễu
được nàng. Cực kì vui vẻ đưa tay cởi quần áo trên người hắn, nóng lòng
muốn hôn khắp ngực hắn, không bỏ sót chỗ nào.
Cảm giác răng nàng
đang cắn điểm mẫn cảm trước ngực, hắn rên lên, không rõ là vui thích hay thống khổ, hơn nữa ý thức được bàn tay nhỏ không an phận của nàng đang
có xu hướng đi xuống dưới.
“Trời à!” Đêm nay hắn thật sự sẽ chết trong tay nàng.
Giữ lấy bàn tay lớn mật của nàng, hơi thở hắn bất ổn, vẫn cố gắng bắt bản
thân giữ lại một tia lí trí: “Nói cho ta biết trước, miễn cho nàng ăn ta sạch sành sanh lại không chịu nói ra.”
“Thiếp sẽ không.” Vì
chứng minh danh dự tốt đẹp của mình, nàng dứt khoát nói với hắn: “Là do
chính chàng nói, muốn thê tử của chàng sẽ vì chàng sinh nhiều hài tử,
nhưng đại phu nói thiếp rất khó có khả năng có thể mang thai, chuyện này làm sao thiếp có thể mở miệng nói cho chàng biết? Thiếp rất khổ sở…”
Nàng… Khó có thể mang thai.
“Nha Nhi, nàng nên nói cho biết.” Hắn đau lòng, nàng giữ ở trong lòng như vậy nhất định rất khổ sở.
“Thiếp không nói nên lời được, mỗi lần nhìn chàng đối với thiếp tốt như vậy,
thiếp liền cảm thấy rất áy náy, cảm thấy chính mình lừa gạt chàng. Chàng muốn hài tử như vậy, nhiều lần cùng thiếp hoan ái, căn bản thiếp không
có khả năng tiếp tục mang thai, thiếp không có cách nào nói với chàng…
Vui thích này là do thiếp trộm lấy… Là do thiếp lừa gạt… Thiếp, lương
tâm thiếp bất an… Nhưng mà, thiếp thật sự rất yêu chàng, rất thích thân
mật cùng với chàng...”
“Đứa ngốc! Trong đầu nàng ngây ngốc suy
nghĩ cái gì vậy?” Lại có thể cho rằng, hắn thân mật với nàng chỉ vì muốn sinh hài tử? Khó trách, lúc đó vành tai tóc mai chạm vào nhau, tình cảm lưu luyến lại cảm thấy ánh mắt nàng mang theo vẻ áy náy. Tại vì nàng
cảm thấy chính mình lừa gạt hắn mà áy náy, lừa gạt vui thích, lừa gạt
yêu thương.
Nhưng nàng lại không hiểu, hắn yêu nàng sẽ không vì
bất cứ chuyện gì sẽ thay đổi, cũng sẽ không có cái gì có thể đổi lấy
được. Không thể có thêm hài tử, hắn không phải không tiếc nuối, nhưng đó không phải là giá trị tồn tại của nàng trong lòng hắn, nàng là độc nhất vô nhị, là người hắn coi trọng nhất.
Muốn hài tử, là vì muốn hài tử trong bụng nàng, là cốt nhục của hắn và nàng, điều này mới khiến cho cuộc sống trở nên thiêng liêng và tốt đẹp, nếu là nữ nhân khác liền mất ý nghĩa, hắn thà rằng không có hài tử.
Hắn sẽ làm cho nàng biết, một ngày nào đó nàng sẽ hiểu so với nàng, tất cả đối với hắn đều không quan trọng.