Sau khi hai đế quốc chia sẻ tư liệu từ tổng bộ của Trọng Huy, việc đầu
tiên cần làm là mở hạng mục xây dựng điểm chuyển tiếp từ Erna đến Phỉ
Tây, nhưng vì tinh hệ chính của hai bên quá xa, bởi vậy sau nhiều lần
thăm dò hiện trường, nghiên cứu và thảo luận, quyết định cuối cùng là mở điểm chuyển tiếp từ tinh hệ Bell tới tinh hệ chính của Phỉ Tây trước.
Tuyến giao thông này được đặt trên là Tân Huy, khác với chữ “Trọng” (tái
hiện) trong từ Trọng Huy (tái hiện huy hoàng), cả hai đế quốc đều có xu
thế tự sáng tạo ra sự huy hoàng mới. Điểm chuyển tiếp tốn hơn nửa năm
mới hoàn thành, gần đây bắt đầu đưa vào sử dụng, đem lại rất nhiều tiện
lợi cho cư dân.
Trong nửa năm qua, hai nước tiến hành càn quét
triệt để các thế lực còn sót lại của Trọng Huy, lúc này Bạch Thời đang
xem qua bản danh sách trong tay Tống Minh Uyên, có vẻ bộ máy chính quyền của Phỉ Tây bị xâm nhập nhiều hơn. Sợ hãi đám này nếu có âm mưu gây rối sẽ mang tới phiền toái, Bạch Thời lo lắng liên hệ với nhị ca.
Lam đang cười rất vui vẻ trong màn hình: “À, em nói đám kia hả? Anh vừa ý
mấy người, đã bàn chuyện với họ, kết quả rất hài lòng.”
Bạch Thời yên lặng tiếp thu thông tin hai giây: “… Anh thu nhận họ?”
“Em trai, trước giờ em rất thông minh mà.”
“Anh không sợ họ giả vờ đầu hàng?”
“Mấy người này không ngu, anh cũng thế, lừa anh đây không dễ đâu.” Lam cười
tủm tỉm, “Có rất nhiều người trong thế hệ trẻ là trẻ mồ côi, mặc dù được Trọng Huy nuôi lớn, nhưng họ có tư tưởng và cái nhìn riêng, sau khi
được cài vào vẫn chưa làm chuyện gì xấu, bỏ qua người tốt như vậy, rất
lãng phí.”
Bạch Thời: “…”
Bạch Thời không định hỏi nhỡ gặp phải người không chịu nghe lời thì sao, dù sao cậu cảm thấy không cần
thiết phải lo lắng cho nhị ca xấu bụng nhà mình, tên này không làm người khác gặp chuyện xui xẻo là tốt lắm rồi.
Lam cười hỏi: “Gần đây bên ấy thế nào?”
“Tốt lắm.” Bạch Thời đáp.
Từ khi tình thế dần dần ổn định, Tống Minh Uyên và Joshua cũng đỡ bận rộn
hơn trước, Trì Tả cũng giúp một tay trong lúc công việc lu bù, bây giờ
đã đi du lịch rồi, cơ thể Velar cũng đã điều dưỡng rất tốt, sự trở lại
của hắn tạo ra náo động không nhỏ, từng chi tiết của sự việc lúc trước
cũng được đưa ra trước mắt công chúng.
Khi ấy bọn họ phải gánh
tội danh tạo phản, đâu dám lộ mặt, cũng không dám giao Velar cho người
khác, chỉ có thể vội vã mang hắn rời đi. Thương thế của Velar rất nặng,
đã từng có vài lần tim đột nhiên ngừng đập, ngay cả bọn họ đều cảm thấy
có lẽ không thể cứu được rồi, nhưng cũng may vận khí không tệ, trên sao
Thương Hà có công ty chi nhánh của tập đoàn Thiên Việt, con cá nào đó đã ở đấy nửa tháng để thu thập tài liệu.
Lúc ấy, Bạch Thời liên hệ
nhân ngư chỉ để hỏi hắn xem có biện pháp nào không, ai ngờ lại nhận được tin tức tốt này, lập tức khởi động cơ giáp bay qua.
Chi nhánh
của tập đoàn Thiên Việt vừa xây dựng, nhân ngư luôn luôn là đối tượng
được bảo vệ trọng điểm của họ, bởi vậy biện pháp bảo mật được áp dụng
rất tốt, bọn họ bèn giao Velar cho hắn, nỗ lực hết sức mới giữ lại tính
mạng cho Velar.
Sau khi tin tức được công bố, thân là trung tâm
sự kiện, danh tiếng của mấy người họ càng tăng cao, Bạch Thời đã quá
quen với việc này, hoàn toàn không để ý, nhưng đợi tới khi vừa đến
trường đã bị bao vây, cậu bỗng nhận ra mình quá ngây thơ rồi.
Cuối cùng, Bạch Thời được bảo vệ giải cứu khỏi vòng vây, sau đó lại bị các
giáo sư kéo lại nói rất lâu, cậu cho ra kết luận, có lẽ không thể đi học tiếp được rồi. Cơ mà không sao, đám người trong quân đội đang ước gì
cậu có thể tốt nghiệp ngay ấy chứ.
Bởi vì không cần đi học nữa, Bạch Thời ngẫu nhiên vào quân bộ dạo quanh, sau đó giúp đỡ đại ca, cuộc sống trôi qua khá ổn.
Lam yên lặng nghe xong, bật cười.
Bạch Thời cố nhịn, cuối cùng vẫn nhiều chuyện mà hỏi: “Còn anh và Joshua thì sao hả?”
Nụ cười của Lam không thay đổi: “Cũng rất tốt.”
“Em biết hai anh bận rộn, nhưng điểm chuyển tiếp mới hoạt động rồi mà, đi
lại tiết kiệm bao nhiêu thời gian, anh không có ý định tới chơi à?” Bạch Thời cằn nhằn, “Yêu xa gì gì đó á… Phải tranh thủ gặp nhau nhiều vào.”
“Để hôm khác đi.”
Bạch Thời chợt nhớ tới một sự kiện: “Có phải giải thi đấu cơ giáp hữu nghị sắp bắt đầu không?”
Khoa học kỹ thuật ở thế giới này rất phát triển, công tác tu kiến sau chiến
tranh được thực hiện rất nhanh chóng, hơn nữa đa số hành tinh không bị
chiến hỏa lan tới, cho nên rất nhiều lĩnh vực đều không bị ảnh hưởng gì
hết và các giải đấu chính là một trong số đó.
Lam cười tươi rói:
“Đúng thế, nhưng tất cả chúng ta đều bận, thi đấu hữu nghị cứ để ban tổ
chức tự làm, dù sao họ cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, trao đổi nhiều
hơn là việc nên làm.”
Bạch Thời nghe là biết tên này muốn làm một hoạt động gần gũi với quần chúng, hơn nữa đã nắm chắc có thể xúc tiến,
suy nghĩ một lát, tốt bụng nói: “Anh nói đúng, đây là chuyện của bọn họ, chúng ta là người ngoài, lâu lắm rồi không thi đấu, giờ mà chen chân
vào thì kì lắm, như ăn gian ấy.”
Lam cười tủm tỉm nhìn chằm chằm
vào bạn nhỏ với vẻ mặt rất thành thật đằng kia, hắn biết oắt con này có ý định gì đó, bèn nói: “A Bạch.”
“Hở.”
“Nói coi, muốn làm gì?”
“Em muốn tìm thời gian họp mặt, tiện thể cho anh và Joshua gặp nhau.” Bạch
Thời thành khẩn đáp, “Em đang suy nghĩ cho anh mà, từ sau khi Joshua lên cấp song S, ảnh rất được hoan nghênh á, cả đống người theo đuổi, vất vả lắm anh mới cưa được, em lo lắng cho anh mà, nhị ca.”
Nụ cười của Lam càng đẹp đẽ hơn: “Anh đây rất tin tưởng vào bản thân.”
“Ồ, thế à.”
“Ừm.”
“Được rồi, chúc hai anh hạnh phúc.”
“Cám ơn.”
Bạch Thời nói thêm: “Vậy hôm nay tới đây thôi nha, muộn rồi, có rảnh lại nói tiếp, gặp lại.”
Lam: “…”
Lam nhìn màn hình đen thui, nhớ tới việc mình vẫn chưa hỏi được, cảm thấy
dở khóc dở người, nhưng lại nghĩ tới việc có đại ca rất lợi hại ở đó,
cho dù A Bạch tạm thời không có ý định gì, đối phương cũng sẽ gợi ý cho
thằng nhóc, đành thở dài một tiếng đầy cam chịu.
Bạch Thời ngắt
liên lạc xong bèn tìm đại ca đi ăn tối, tiện thể kể về chuyện nhị ca thu phục nhân tài, mặc dù bên phía bọn họ không có nhiều thế hệ trẻ như Phỉ Tây, nhưng tất cả đều ưu tú, chim khôn biết chọn cây mà đậu à nha.
Tống Minh Uyên cũng có ý định này, đưa mắt nhìn Velar ngồi bên cạnh: “Việc này giao cho anh đi.”
Velar nhẹ nhàng nhận lời, thấy Bạch Thời yên lặng nhìn mình, bật cười: “Còn có chuyện khác?”
“Liệu chúng ta có nên học tập đế quốc Phỉ Tây không?” Bạch Thời hỏi, “Nghe
nói giải thi đấu cơ giáp hữu nghị sắp bắt đầu, tranh thủ tận dụng cơ hội này, những người trẻ như chúng ta tới đó một lần, tăng thêm chút tình
cảm, cũng được chứ.”
Velar dịu dàng hỏi: “Mục đích thực sự?”
Từ sau khi một loạt sự việc xảy ra, Velar vừa khỏi hẳn cũng đã ngồi hàn
huyên trò chuyện với mọi người một lúc lâu, sau đó Velar và Joshua đánh
nhau một trận rất sảng khoái, quan hệ giữa bọn họ cũng được cải thiện rõ ràng, Bạch Thời không giấu giếm: “Em và nhị ca có cá cược…”
Velar cười lắng nghe, cảm thấy sau sự kiện Trọng Huy kia, hắn cũng nên có hành động gì đó, gật đầu nói: “Được, để anh thu xếp.”
Bạch Thời hài lòng nhìn hắn, cảm thấy người này vừa có năng lực lại có thủ
đoạn, còn rất bao dung, quả là vô cùng đáng tin, vì vậy duỗi móng vuốt
vỗ vai hắn: “Em xem trọng anh rồi đó nha, hôm nào rảnh mời anh ăn cơm.”
Velar bật cười: “Cơm thì thôi, còn không bằng em thò tai ra cho anh xem?”
“Đừng hòng.” Bạch Thời lập tức chạy tới bên cạnh đại ca, trước kia cậu đã ngớ ngẩn nghe theo, kết quả bị người này túm lại sờ soạng vài cái, và đại
ca rất không vui với điều này, cuối cùng người xui xẻo vẫn là cậu.
Tống Minh Uyên nắm chặt tay Bạch Thời, thờ ơ bảo Velar mình phải về. Hôm nay anh không nhiều việc lắm, sau khi ăn cơm cũng không có ý định làm tiếp, mà quyết định kéo bạn nhỏ nào đó đi dạo, thời tiết ôn hòa, gió chiều
thổi qua mặt, thật khiến người ta thoải mái không thôi.
Bạch Thời nhìn góc mặt nghiêng của đại ca, cảm thấy càng nhìn càng ưng mắt, từ từ nhích lại gần anh.
Tống Minh Uyên hỏi: “Ba em sắp về rồi à?”
Bạch Thời ừ, ba cậu tốn tới gần ba tháng mới thành công đón mẹ và em gái về
nhà, bây giờ đang ở quân bộ trên tinh hệ Murs, đúng là gần đây định về
đế đô một chuyến. Cậu ngơ ngác một lúc, thăm dò: “Anh định làm gì?”
“Em nói xem?”
Bạch Thời đoán là bàn bạc chuyện kết hôn, lập tức kích động, ngay đó chợt
nghĩ nếu hiệu suất làm việc của Velar khá cao, chắc chắn bọn họ phải
xuất phát đi Phỉ Tây, như vậy sẽ không gặp mặt được rồi.
Mẹ nó, vận mệnh quỷ quái gì thế này?
Bạch Thời rất không vui.
Tống Minh Uyên đưa mắt nhìn cậu: “Sao thế?”
Bạch Thời nhắc nhở: “Chúng ta phải tới Phỉ Tây.”
Tống Minh Uyên nhìn cậu một lát, đưa tay ôm người lại gần hôn lên trán, đưa
cậu về Tống gia. Bây giờ đã vào đêm, hai người thống khoái đánh vài ván
điện tử, cùng đi tắm, Tống Minh Uyên ôm cậu từ phía sau, nâng cằm lên
hôn một cái: “A Bạch.”
“Hưm.”
“Đưa tai ra.”
Bạch Thời: “…”
Mẹ kiếp, chắc chắn là anh nghe Velar nói rồi nhớ ra phải không, cái đám người mê lông xù này, ông đây không phải là đồ chơi!
Cậu quyết định thà chết cũng không theo.
“A Bạch?”
Bạch Thời khe khẽ nhích ra ngoài, chuẩn bị đi ngủ. Đáy mắt Tống Minh Uyên
ánh lên nét vui vẻ, kéo cậu lại ôm chặt, liếm liếm vành tai: “Anh cho em thêm một cơ hội nữa.”
Không nghe lời sẽ có hậu quả gì đây? Bạch
Thời yên lặng suy nghĩ một lát, cuối cùng thức thời thò tai ra. Tống
Minh Uyên thỏa mãn sờ sờ.
Tay anh vẫn ướt, chỉ sờ một lát là lông trên tai đã ướt nhẹp, Bạch Thời theo bản năng giật giật, hai cái tai xù lông rủ xuống.
Tống Minh Uyên lại hôn hôn bạn nhỏ nào đó, lau sạch sẽ rồi kéo cậu ra ngoài, ôm lên giường.
Bạch Thời ngửa đầu đón nhận nụ hôn của anh, cảm nhận được bàn tay nóng bỏng
đang vuốt ve khắp cơ thể, ma sát ra nhiệt độ rất nóng, hơi thở càng lúc
càng loạn, cậu duỗi móng vuốt sờ soạng cơ ngực rắn chắc, phối hợp mở
thân thở, trong khoảnh khắc bị tiến vào vội vã thở gấp.
“A…”
Tống Minh Uyên cạy mở hàm răng Bạch Thời, nuốt tất cả âm thanh phía sau vào miệng, hung hăng triền miên.
Công kích mạnh mẽ khiến pháo hoa như nổ tung từng đợt từng đợt trong đại
não, Bạch Thời cuộn ngón chân, bỏ mặc bản thân rơi vào tây giặc. Cậu cứ
tưởng số lần đêm nay cũng như mọi khi, ai ngờ giày vò tới gần sáng mà
người nào đó vẫn chưa chịu buông tha, việc này thật sự không khác gì hậu quả khi không nghe lời.
Bạch Thời sâu sắc cảm thấy mình bị lừa.
Cuối cùng Tống Minh Uyên cũng chịu trút ra, tắm rửa sạch sẽ, thỏa mãn ôm bạn nhỏ nào đó vào lòng, nhẹ nhàng hôn cậu: “A Bạch.”
Chẳng biết Bạch Thời đã đổ mồ hôi bao nhiêu lần rồi, chỉ mơ mơ màng màng dạ một tiếng.
“Chúng ta kết hôn đi.”
“…Ưm.”
“Ngày mai đi đăng ký trước.”
“…Ừm.”
Tống Minh Uyên rũ mắt nhìn ngốc manh, xoa xoa đôi tai mềm mại, đặt một nụ hôn thật dài lên trán cậu.
Bạch Thời hoàn toàn không nhớ rõ mình đã nói những gì, mãi tới ngày hôm sau, vừa ăn sáng xong đã bị đại ca kéo lên xe đưa tới trước cổng cục dân
chính, mới ngơ ngác hỏi: “Đến đây làm gì?”
“Đăng ký kết hôn.”
Bạch Thời bị tin tức này nện cho choáng váng, ngơ ngác lắp bắp: “Đăng, đăng ký kết hôn?”
“Không phải hôm qua em đã đồng ý rồi sao?”
Có hả? Bạch Thời yên lặng quan sát anh, hỏi lúc nào ta? Anh đã quỳ xuống
chưa? Đừng bảo là hỏi lúc anh vẫn còn ở bên trong cơ thể em nhá? Mẹ nó,
thời khắc quan trọng như thế cơ mà!
Trước giờ Tống Minh Uyên rất
quyết đoán, chắc chắn sẽ không hỏi ý kiến bạn nhỏ này một lần nữa, quyết định kéo oắt con này vào, sau đó thấy cậu nhanh chóng theo kịp bước
chân của mình, nhìn cặp mắt nhỏ lấp lánh kia, mới hỏi: “Muốn hỏi ý người nhà em không?”
Bạch Thời rất hào sảng: “Không cần.” Nói xong lại dừng một chút, “Nhưng anh phải đền bù cho em một lần cầu hôn.”
Tống Minh Uyên nín cười: “Được.”
Bạch Thời thỏa mãn một chút, cùng anh tiến vào đăng ký.
Hôm nay, bọn họ là đôi đầu tiên tới, nhân viên còn đang định tươi cười chào buổi sáng, ai ngờ ngẩng đầu lên bắt gặp hai khuôn mặt xuất sắc, tay lập tức run lên.
A a a, mình đang nhìn thấy gì đây? Nam thần và nam thần đi đăng ký kết hôn rồi!
Cô kích động tới nỗi âm thanh cũng run rẩy: “Xin… Xin chào.”
“Chào cô.” Bạch Thời ngồi xuống mở máy truyền tin.
Thẻ thân phận của thế giới này ghi lại tất cả tin tức của một người, chỉ
cần đăng ký là được, từ đó cậu và đại ca đã trở thành cặp phu phu hợp
pháp, vô cùng nhanh và tiện lợi.
Toàn bộ quá trình chưa tốn đến mười phút, đợi tới khi ra cổng Bạch Thời vẫn ngơ ngác.
Tống Minh Uyên hỏi: “Nghĩ gì thế?”
Bạch Thời ngẩng đầu nhìn anh, mặc dù bọn họ bây giờ và trước khi kết hôn
không có gì khác biệt, nhưng đợi đến lúc thật sự lấy được chứng nhận
rồi, trong lòng vẫn có một loại cảm giác thỏa mãn đến kì lạ. Dường như
Tống Minh Uyên cũng có cảm nhận như vậy, đưa tay kéo cậu vào lòng ôm
thật chặt.
Hôm nay Việt Tu vừa ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi làm,
ai ngờ vừa nhìn ra ngoài đã thấy em trai nhà mình xông vào, đứng trước
mặt anh với đôi mắt lấp lánh. Việt Tu khẽ giật mình: “Có chuyện gì đây?”
“Anh.”
“Ừm.”
“Em kết hôn rồi.”
Việt Tu rất vui vẻ hỏi: “Hai đứa đi đăng ký kết hôn rồi hả?”
“Đúng đúng!”
“Sao không nói một tiếng?”
“Nói gì bây giờ?” Bạch Thời vô tội nói, “Chẳng phải bây giờ em đã tới thông báo cho anh đây sao?”
Việt Tu dở khóc dở cười, dù sao bọn họ cũng biết sớm muộn gì cũng có ngày
hôm nay nên chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ vỗ vỗ vai em trai: “Được rồi, anh
đi làm.”
Bạch Thời ngoan ngoãn tránh sang một bên: “Mà này, bao giờ anh mới tìm chị dâu cho em đấy?”
“Đợi tới lúc gặp người thích hợp tính sau.”
Bạch Thời chớp chớp mắt, lại muốn hỏi về vấn đề phát tình, nhưng cậu cảm
thấy có hỏi cũng không nhận được đáp án, đành thôi, đưa mắt nhìn anh đi
làm.
Hôm nay không chỉ có mình bọn họ tới cục dân chính, huống
chi trên đường có rất nhiều người, bởi vậy dù nhân viên không nói, nhưng vẫn có người khác nhìn thấy hình ảnh hai người ôm nhau ngay ngoài cửa
cục dân chính, thông tin nam thần đã đăng ký kết hôn lập tức truyền đi
xôn xao, chỉ trong vẻn vẹn một giờ đã lên đầu đề.
Lần này Tống
Minh Uyên không có ý định im lặng, thậm chí còn chủ động công bố chuyện
này trên trang cá nhân, dẫn tới mọi người rầm rộ vào chúc phúc, vì vậy
đợi tới trưa anh tới đưa Bạch Thời đi ăn, phát hiện oắt con này đang xem rất vui vẻ.
Bạch Thời nhích tới: “Đại ca, ăn gì đây?”
“Đổi xưng hô.”
Bạch Thời ậm ừ cả buổi: “Nhưng mà ngại lắm…”
Tống Minh Uyên nghe xong biết ngay oắt con này muốn gọi vợ, đưa tay xoa đầu cậu, ngắt lời: “A Bạch, nghĩ kỹ rồi nói sau.”
Bạch Thời gọi: “Vợ.”
Tống Minh Uyên: “…”
Bạch Thời đã thỏa mãn, cam chịu nhìn anh, nào tới đi, tưởng em đây chưa từng làm mấy chuyện rơi tiết tháo chắc? Tùy tiện giày vò cũng chấp luôn!
Tống Minh Uyên gật đầu: “Tốt lắm.”
Dù sao Bạch Thời cũng hơi chột dạ, nhắm mắt theo đuôi anh, sau đó nghỉ
trưa một lát, đưa mắt nhìn anh đi làm, chẳng lẽ đại ca muốn đợi đến tối
mới giải quyết mình một thể? Đừng bảo là giày vò tới hơn nửa đêm như hôm qua nha?
Bạch Thời cảm thấy không ổn, yên lặng suy ngẫm một lát, dạo quanh quân bộ một vòng, cuối cùng liên hệ Kim Tam Vạn, hỏi thăm
tình hình công ty gần đây.
Hiện nay, Kim Tam Vạn đã là tổng giám
đốc một chi nhánh của tập đoàn Thiên Việt, tiền đồ khó lường, giờ phút
này gặp được Bạch Thời rất vui vẻ, cười nói không có vấn đề gì lớn, tiện thể chúc mừng một tiếng.
Bạch Thời gật đầu, dạy bảo: “Nếu gặp người thích hợp cũng nên yêu đương, cũng đến lúc rồi.”
“Rồi nói sau.”
Bạch Thời không có ý định nói thêm về vấn đề này, chỉ hỏi: “Thật sự bên anh không có chút việc nào hả?”
Kim Tam Vạn dò xét cậu, đẩy kính mắt: “Ừ, bên này rất thuận lợi, hoan nghênh tùy thời đến thị sát.”
Bạch Thời lập tức thỏa mãn, cảm thấy hai từ “thị sát” này thật dễ nghe, vội
vàng nói mình sẽ tới. Kim Tam Vạn không biết cớ vì sao lại khiến bạn nhỏ này không muốn ở đế đô, nhưng cũng không từ chối, hơn nữa còn nói cho
cậu biết thuốc của nhân như đã được đăng ký độc quyền rồi. Bạch Thời
càng vui hơn, khởi động Lục Việt biến thành phi thuyền, lập tức rời đi.
Lục Việt không hiểu: “Chủ nhân, chẳng phải hai người nên ở cạnh nhau chúc mừng đêm tân hôn sao?”
“Mi không hiểu đâu.”
“Tại sao?”
“Đừng hỏi, gửi cho đại ca một tin nhắn, nói cho ảnh biết ta muốn đi thị sát.”
“Được.”
Bạch Thời lo sợ bất an mất vài giây, thấy đầu kia chỉ đáp lại một chữ “Ừ”,
không hiểu đại ca có bực mình hay không, nhưng kệ đi, dù sao yên tĩnh
một thời gian vẫn tốt hơn chứ hả? Bạch Thời khờ dại nghĩ.
Chi
nhánh đầu tiên của tập đoàn Thiên Việt ngay ở tinh hệ chính, phát triển
rất tốt, dưới sự dẫn đường của Kim Tam Vạn, Bạch Thời đi thị sát một
vòng trong rất nhiều ánh mắt sáng ngời của các nhân viên, cuối cung mới
tới văn phòng.
Kim Tam Vạn rót cho cậu một chén nước: “Sao đột nhiên lại đến đây?”
“Khá rảnh rỗi.”
Kim Tam Vạn nhìn máy truyền tin của Bạch Thời, không biết đã vang lên báo hiệu lần thứ mấy, từ chối cho ý kiến.
Bạch Thời nói chuyện với người bên quân bộ vài câu, nhanh chóng ngắt liên
lạc, ngồi trong văn phòng tới xế chiều, thật sự cảm thấy nơi này chẳng
có gì cần bận tâm, lúc này mới hài lòng duỗi móng vuốt vỗ vai: “Làm tốt
lắm.”
Kim Tam Vạn vẫn kiên nhẫn ngồi lại với cậu, thấy thế cảm thấy dở khóc dở cười: “Thật sự không còn chuyện gì?”
“Ừ, em rất khỏe?”
Kim Tam Vạn hỏi: “Còn người kia?”
Đương nhiên Bạch Thời biết hắn đang nói tới ai, đáp: “Anh ấy bận.”
Kim Tam Vạn không thể hiểu nổi Bạch Thời có thể gặp chuyện gì, hơn nữa nhìn tình hình có vẻ không nghiêm trọng lắm, lúc này mới yên tâm, dẫn cậu đi ăn thử đặc sản địa phương, tiện thể đưa mắt nhìn tay trái của bạn nhỏ
nào đó, hỏi thăm xem bọn họ đã mua nhẫn chưa, nếu chưa có thể đặt, trụ
sở chính của công ty trang sức nổi tiếng nhất đế quốc ở ngay trên hành
tinh này.
Hai mắt Bạch Thời sáng rực, mặc dù không biết đại ca đã mua chưa, nhưng vẫn đi mua một đôi.
Cậu ở lại chi nhánh hai ngày, nghĩ thầm dù sao thì sự cũng đã rồi, dứt khoát đi thăm lão đầu và nhân ngư.
Thuốc mà nhân ngư nghiên cứu đã thành công, nhà xưởng và thủ tục cũng xong
xuôi cả, bước tiếp theo là đầu tư, đến lúc đó không chỉ tình trạng của
con lai được cải thiện, mà tiền lời cũng rất khả quan. Bởi vì Kim Tam
Vạn dọn nhà, nhân ngư cũng chuyển khỏi trụ sở ban đầu, tới ở công ty
lính đánh thuê của Trì Hải Thiên, càng không cần lo lắng về vấn đề an
toàn.
Trì Hải Thiên không có ý định tòng quân, sau khi giải quyết Trọng Huy lại trở về điều hành công ty.
Một chuỗi sự kiện diễn ra khiến cho danh tiếng của công ty vang xa, có
người bị hấp dẫn bởi huấn luyện viên mỹ nhân, có người là fan của Tiểu
Nhị Hóa hoặc người khác, đương nhiên muốn vào làm ở công ty của thần
tượng, còn lại chỉ đơn giản là vì danh tiếng, nhiều lý do cộng lại khiến cho quy mô của công ty càng ngày càng lớn.
Lúc Bạch Thời đến,
Trì Hải Thiên đang huấn luyện một nhóm lính mới, vẫn mặc bộ đồ bó sát,
có vẻ đại sự đã xong, tinh thần của ông cũng buông lỏng, hai đầu lông
mày bỗng có thêm vài phần đường hoàng, càng toát lên vẻ yêu nghiệt. Bạch Thời vô thức nhớ tới Phượng Tắc, người nọ cũng nhã nhặn đường hoàng như vậy, không hổ là máu mủ ruột thịt.
Đám gà con nhận ra Bạch Thời, rất kích động, nhưng ánh mắt Trì Hải Thiên vừa lia tới, bọn họ lập tức
run rẩy, ngoan ngoãn huấn luyện.
Cứ tưởng vị này là một mỹ nhân
lãnh diễm, ai ngờ lại là ma quỷ, thủ đoạn độc ác tới phát rồ, trái tim
bọn họ ào ào chảy máu, nghĩ thầm đây là công ty mình tự chọn, có khóc
cũng phải bám trụ!
Lúc này Trì Hải Thiên mới nhìn về phía Bạch Thời: “Gần đây không bận?”
“Cũng tàm tạm.”
Bạch Thời nhìn đám người kia, lại nhìn nét mặt lão đầu, có lẽ bầy gà con này chọc giận ổng rồi, bởi vì thuộc hạ cũ của lão đầu ngoại trừ một phần ở
lại Phỉ Tây hoặc vào quân bộ, đa số còn lại đều chọn làm việc ở công ty
lính đánh thuê, lão đầu cần gì phải đích thân huấn luyện.
Tuy nói lâu lâu lão đầu thích hành hạ người khác, nhưng nửa năm qua quân đội
đặc chủng liên tục mời lão đầu đến chỉ đạo, có nhiều hạt giống tốt như
vậy mà không thèm để ý tới, chạy về đây chơi lính mới làm gì hả?
Bạch Thời tò mò, tìm cơ hội hỏi thăm người quen, biết được đám lính mới lần
này lại dám nảy ra ý định rình coi lão đầu tắm, lập tức kinh hãi: “Còn…
Còn sống không?”
“Còn sống.” Đối phương đáp, “Nhưng hậu quả như cậu thấy đấy, chắc huấn luyện xong đám nhóc này cũng mất nửa cái mạng.”
Bạch Thời yên lặng gật đầu, thấy lão đầu xong việc rồi, bèn đi ăn cơm cùng ông.
Trì Hải Thiên hỏi: “Có tin tức của tiểu Tả không?”
“Dạ, bây giờ cậu ấy đang ở tinh hệ Murs, cũng khá ổn.”
Trì Hải Thiên gật đầu, không hỏi tiếp.
Bạch Thời quan sát nét mặt ông, bổ sung thêm: “Về lỗ sâu… Vẫn chưa có manh mối.”
Động tác của Trì Hải Thiên hơi khựng lại, cuối cùng chỉ ừ một tiếng.
Mặc dù Bạch Thời không biết tình cảm giữa Trì Hải Thiên và Phượng Tắc sâu
sắc đến mức nào, nhưng dù sao cũng là huyết mạch tương liên, đành phải
tẻ ngắt nhìn ông, gắp đồ ăn an ủi.
Mấy thứ như lỗ sâu ấy mà,
không phải ai cũng may mắn như cậu, bị ném vào địa phận của đế quốc, nhỡ rơi vào không gian khác, có lẽ cả đời cũng không gặp lại được, huống
chi nghe binh sĩ miêu tả, cho dù ngày đó lỗ sâu không xuất hiện, tình
thế của Phượng Tắc cũng là dữ nhiều lành ít.
Bạch Thời kiên nhẫn
làm bạn với lão đầu, ở lại căn cứ chơi mấy ngày, mãi cho tới khi đại ca
liên hệ thông báo cho cậu sắp phải đi Phỉ Tây rồi, hỏi cậu có muốn đi
không, lúc này Bạch Thời mới nhớ tới chuyện nào đó, vội vàng đáp: “Có!”
Tống Minh Uyên bình tĩnh nói: “Ngày mai bọn anh đi rồi, em nhanh lên.”
“…” Bạch Thời nói, “Làm sao em tới kịp được, đợi thêm một lát đi.”
“Được.”
Bạch Thời cảm động cực kỳ, nghĩ thầm bất cứ thời điểm nào đại ca cũng đối
tốt với cậu, nếu sớm biết thế này đã không bỏ trốn rồi. Cậu lên tiếng
chào lão đầu, nhanh chóng bay về, sau đó câm nín, chớp mắt mấy cái: “Mọi người đâu?”
“Đi cả rồi, anh ở lại đợi em.” Tống Minh Uyên nắm
móng vuốt nhỏ của ai kia, kéo cậu lên phi thuyền, thiết lập chế độ tự
lái, sau đó khiêng người vào phòng ngủ.
Bạch Thời bị ném lên
giường lớn, nhìn anh cởi từng khuy áo, vô cùng bi phẫn. Thật là xấu xa,
chắc chắn anh cố ý đợi tới khi xuất phát mới báo cho em, nếu báo sớm vài ngày làm sao em lại tới trễ được!
Tống Minh Uyên đã cởi áo xong, tiếp tục nhìn cậu, tình ý nơi đáy mắt không hề che giấu.
Cũng phải một thời gian ngắn không gặp nhau rồi, giờ phút này nhìn lồng ngực đẹp đẽ của anh, chút bất mãn trong lòng Bạch Thời nhanh chóng tiêu tan, nhào qua ôm chặt.
Tống Minh Uyên hơi thỏa mãn, ôm cậu đè xuống giường, cúi đầu thưởng thức bữa ăn.
Chẳng lâu sau Bạch Thời đã cảm nhận được cảm giác bi phẫn, bởi vì cậu hiểu rõ một đạo lý, lúc ở nhà có bị dày vò đến thế nào thì sáng sớm hôm sau
cũng sẽ có người gọi họ xuống lầu ăn cơm, dù không có ai, đại ca cũng
phải đi làm, không thể giày vò cậu mãi được, nhưng trên phi thuyền thì
khác, ở nơi này chỉ có mỗi hai người họ, muốn làm gì thì làm.
Có cần phải đến mức này không?
Ý thức của Bạch Thời càng ngày càng mơ hồ, sau khi bị thay đổi nhiều tư
thế, còn bị ép gọi chồng tận mấy lần, Tống Minh Uyên thấy cặp mắt đẹp đẽ của cậu đã ngấn nước, bờ môi nhỏ khẽ nhếch, bộ dạng đáng thương vô
cùng, hơi thở của anh càng gấp hơn.
“A Bạch.”
“Ưm…”
“Tai.”
Bạch Thời không cần đợi anh nói tới lần thứ hai, ngoan ngoãn thò tai ra.
Tống Minh Uyên xoa xoa vài cái, tóm eo cậu, càng dùng sức bắt nạt bạn
nhỏ này.
“Không… A ưm…”
Mẹ kiếp, thật độc ác!
Tống
Minh Uyên dùng Trọng Thiên, tốc độ di chuyển rất nhanh, mà Velar vì đợi
bọn họ cố gắng đi chậm, bởi vậy vài ngày sau, hai bên gặp nhau trước
điểm chuyển tiếp.
Mọi người trên phi thuyền đang thảo luận, Bạch
Thời bước vào với bản mặt không cảm xúc, nhìn Joshua đang ngồi uống cà
phê cạnh cửa sổ, bước tối ngồi đối diện.
Joshua liếc thấy dấu hôn nơi cổ áo cậu, thích thú nhướn mày: “Sao thế?”
Bạch Thời nói: “Lần này phải tận dụng thời cơ hẹn hò với nhị ca nha, hai người lâu rồi không gặp nhau mà.”
Nếu không phải vì vụ cá cược kia, làm sao ông đây lại ngu xuẩn chạy về để
rồi bị đè ra giày vò nhiều ngày như vậy chứ? Tất cả là vì hai người đó,
tưởng tui dễ dàng chắc?!
Dường như Joshua không hề nhận ra oán niệm nghi ngút phía đối diện, chỉ cười nói: “Anh hiểu rồi.”
“Phải hưởng thụ thế giới hai người nhiều một chút.” Bạch Thời nói xong hơi
khựng lại, khẽ hỏi, “Trước kia đã cược rồi, nhỡ nhị ca không chơi với
chúng ta nữa thì sao, phải nghĩ đối sách thôi.”
Joshua cười tà: “Cậu ấy có hơi hay không đâu liên quan?”
Bạch Thời chớp mắt hai cái, nhận ra mùi vị ác quỷ biến thái này rất hợp lòng cậu, yên tâm đứng dậy, thẫn thờ tìm phòng ngủ bù.
Tống Minh Uyên mở cửa đi vào, thấy bạn nhỏ này cuộn mình lại trên giường ngủ rất say, bèn thay đồ ngủ lên giường, nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng. Bạch
Thời mơ màng nhận ra, cuộn mình chui vào lòng anh. Ánh mắt Tống Minh
Uyên dịu lại, hôn cậu một cái, ôm nhau ngủ say.
Khoảng cách từ
điểm chuyển tiếp tới tinh hệ chính của Phỉ Tây không xa lắm, vài ngày
sau, bọn họ đã từ từ đám xuống cửa khẩu dành cho hoàng gia. Lam đã đợi ở đây từ sớm, mỉm cười nghênh đón.
Nụ cười của Velar vẫn rất dịu dàng, bắt tay Lam.
Xung quanh có truyền thông ghi hình toàn cảnh, sau khi quay họ lại nhắm
thẳng màn hình về phía Joshua, bạn trai của điện hạ nhà họ đang nhìn
người yêu say đắm, trong đầu cánh nhà bào lập tức hiện lên vô số tiêu đề giật gân.
Bọn họ vừa kích động vừa đặc tả Bạch Thời và Tống Minh Uyên, mặc dù hai người này là người của đế quốc Erna, nhưng danh tiếng ở Phỉ Tây cũng rất vang dội, rất nổi tiếng.
Bạch Thời ngoan ngoãn
đi theo sau, kiên nhẫn chịu đựng toàn bộ quá trình, cuối cùng cũng đợi
được đến khi tiệc tối kết thúc, tìm cơ hội tụ tập một trận.
Becky cũng có mặt, đang nhìn Joshua với ánh mắt cực kỳ không thoải mái.
Becky biết quan hệ giữa hai người là người yêu, hận đến nghiến răng nghiến
lợi: “Tiếc là không thể tham gia thi đấu, nhưng tôi vất vả lắm mới tìm
được vài người lợi hại, nếu anh cảm thấy hứng thú có thể đánh với họ vài trận.” Mau trả Lam lại đây, buông móng vuốt của nhà ngươi ra, nhanh
biến đi chỗ khác!
Hai mắt Bạch Thời sáng ngời, không đợi Joshua lên tiếng đã gật đầu nói: “Đúng thế, đánh vài trận mới vui.”
Becky thấy Bạch Thời đi theo đúng ý định của mình, nói thêm: “Họ đang ở nhà tôi, có muốn đánh thử không?”
Bạch Thời vội đáp: “Đánh đi, tiện thể tăng thêm phần thưởng cá cược lần trước.”
Becky: “…”
Thấy Becky thể hiện như vậy, phải nói Bạch Thời hài lòng tới nỗi không thể
hài lòng hơn, còn tốt tính nói thêm: “Đừng lo, cứ gọi họ tới đi ha,
ngoan.”
Mặc dù trước kia Becky không hiểu gì về cơ giáp, nhưng
lúc mời cao thủ tới có hỏi thăm ý kiến của họ, thế mới biết đám Bạch
Thời lợi hại tới nhường nào, đương nhiên không thể tăng thêm phần thưởng cá cược, hắn cắn môi: “Chẳng phải đây chỉ là thi đấu hữu nghị thôi
sao.”
Velar nhẹ nhàng xen vào: “Không sao, chúng ta có thể chơi theo quy tắc thi đấu hữu nghị.”
Becky: “…”
“Đúng thế, làm người phải biết thay đổi linh hoạt hiểu không?” Bạch Thời dạy
dỗ, “Chỉ là chơi vui thôi mà, không ai quá mức đâu, đường đường là quý
tộc Phỉ Tây, không dám hả?”
Becky: “…”
Ngay từ lúc Becky
lên tiếng là Lam đã cảm thấy không ổn rồi, nhưng khi hắn muốn ngăn cản
lại bị Joshua nhét mấy miếng trái cây vào miệng, đành phải tóm tay y cố
nuốt xuống, bây giờ mới kịp can: “Hiện tại đã muộn rồi, để hôm khác đi.”
Bạch Thời nói: “Ai đó ấy mà, cứ thích giãy dụa.”
Lam cười không đáp, nhìn cậu cực kỳ dịu dàng.
Bạch Thời biết rõ tên này mang một bụng toàn ý xấu, nhẹ nhàng núp sau lưng
đại ca. Tống Minh Uyên liếc về phía Lam, nhún vui, đứng dậy cười cười:
“Mọi người nên ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
Mấy người còn lại không có ý kiến, tục lục về phòng nghỉ ngơi. Joshua vẫn ngồi lại, nhìn Lam chằm chằm.
Lam hỏi: “Còn có việc?”
“Ừ, tâm sự.”
Lam gật đầu, lại ngồi uống
Joshua nói: “Chuyển sang nơi khác.”
Lam nhìn Becky cố chấp không chịu đi, cũng biết Joshua không hoan nghênh
hắn, đành phải dùng chung lý do đuổi Bạch Thời đi lúc nãy, khuyên nhủ
người nọ về sớm.
Becky đáp: “Em không mệt.”
Joshua nhướn mày, kéo Lam xuống sô pha, nâng cằm hắn lên hôn thật sau.
Sắc mặt Becky vô cùng khó coi, hai mắt đỏ hoe, nức nở chạy mất.
Hai người còn lại đang triền miên hôn sâu, Joshua giữ chặt gáy Lam dùng sức quấn lấy lưỡi hắn, thật lâu sau mới buông ra, ánh mắt vốn nguy hiểm nay lại bị nhuộm bởi tình dục càng trở nên sâu thẳm, y duỗi ngón tay chậm
rãi lau vệt nước trên môi: “Sau này đừng để anh gặp người này.”
Lam thở dốc một tiếng: “Ừm.”
Joshua ngắm nhìn hắn từ khoảng cách gần, lại hôn thêm một cái: “Dẫn anh đi thăm chỗ em ở?”
Lam nhìn lại, cầm chặt tay y kéo đi.
Đêm nay trăng rất tròn, ánh sáng màu bạc trải trên mặt đất, cả không gian
chìm trong tĩnh lặng. Tòa cung điện này khá gần nơi Lam ở, hai người nắm tay xuyên qua hành lang thật dài, gió nhẹ mang hương hoa thoảng qua, vô cùng thoải mái.
Cung điện của Lam dùng máu sáng làm chủ đạo, có
cảm giác vừa xa hoa nhưng vẫn khiêm tốn, Joshua tựa vào khuông cửa đánh
giá một vòng, khen ngợi: “Không tệ.”
Lam mỉm cười lấy hai cái ly: “Muốn uống gì?”
“Cái gì cũng không muốn uống.” Joshua nói, “Nhưng nếu em mời anh ở lại một đêm, anh có thể cân nhắc.”
Động tác của Lam dừng lại, nhìn thẳng vào mắt y, mấy giây sau lại hỏi: “Ở đây?”
Joshua đứng ở tẩm cung của thái tử Phỉ Tây, nhìn người yêu đang mặc lễ phục
thái tử, đưa tay đóng cửa đẩy người xuống giường, nới lỏng cổ áo, nhìn
hắn với ánh mắt nguyện nhất định đạt được: “Chính là ở đây.”