" Nhị công chúa, nghe nói Trưởng công chúa hôm nay thi qua vòng hai rất hoàn hảo."
Nha hoàn đứng bên cạnh một nữ tử nằm trên giường.
Nam Cung Thanh Nhi kho khan mấy tiếng, mặt hiện ra nét nhu hòa, " Ân, quá
tốt rồi. Đại hoàng tỷ... bản công chúa sẽ bù đắp cho tỷ. Lúc ấy, là ta
có lỗi với nàng..."
Nha hoàn đưa một khăn tay cho Nam Cung Thanh
Nhi rồi khẽ nói, " Nhị điện hạ, ngài việc gì phải khổ như vậy... Trưởng
công chúa có khả năng sẽ cướp mất vị trí Trấn quốc công chúa của ngài."
Nam Cung Thanh Nhi khẽ cười, " Vị trí ấy vốn là của nàng. Dù sao ta cũng không thích hợp cho vị trí đó."
Nam Cung Thanh Nhã thở dài, nếu không phải mẫu phi của nàng là Đức phi dọa
nàng không tham gia, nàng ấy sẽ treo cổ... thì hiện giờ nàng cũng sẽ
không như thế này. Ở đó tốt lắm mà, có hắn...
Nha hoàn chỉ lắc lắc đầu rồi cầm bát thuốc đi.
Ôn Kiều cung
Hậu viện, ba nữ nhân vây quanh một nữ nhân nằm trên giường.
" Nga, Tứ hoàng tỷ, hoàng tỷ phải thực cẩn thận. Nghe nói nàng ta rất lợi hại nha." Nữ tử đang nói chuyện là Nam Cung Di Phương, ánh mắt lóe lóe
lên nhìn Nam Cung Kiều Kiều đang nghỉ ngơi trên nhuyễn tháp.
Nam Cung Nhã Phương hừ mất tiếng, chua ngoa nói, " Tứ hoàng tỷ xem, nàng ta sắp cướp mất vị trí của tỷ rồi kìa."
Mắt nàng ta lóe lên mấy cái, rồi lại cười, " Nhị hoàng tỷ thật là, nàng ta lúc nào cũng bênh con tiện nhân đó."
Nam Cung Y Lan khuôn mặt nhỏ nhắn đứng bên cạnh nhuyễn tháp, vội dùng vẻ
mặt trách cứ Nam Cung Nhã Phương, " Lục hoàng tỷ, sao hoàng tỷ nói Đại
hoàng tỷ như vậy... Dù sao tỷ ấy là đích công chúa, tỷ ấy cũng là hoàng
tỷ của chúng ta nữa..." Nói rồi nàng ta bày ra bộ mặt quẫn bức rất phong phú.
Nam Cung Di Phương liếc xéo nhìn Nam Cung Y Lan, " Bát
hoàng muội, chẳng qua là con do mẫu hậu sinh ra nên mới được làm hoàng
tỷ của chúng ta. Chứ con tiện nhân đó còn ít hơn muội 1 tuổi kìa."
Nam Cung Y Lan khuôn mặt tái nhợt, môi méo xệch gắng cười gượng, nàng ta
ghét nhất chính là điều này. Sinh ra trước con tiện nhân đó một năm
nhưng vẫn phải gọi nó một tiếng "Đại hoàng tỷ" khiến người ta căm phẫn.
Mấy năm nay, Nam Cung Y Lan vẫn luôn tự lừa dối chính mình, nàng ta sớm
muộn cũng sẽ ngồi lên cái chức Trấn quốc đó rồi xem mọi người hành lễ
nàng ta, thật thống khoái!
Nhưng xem tình thế hiện giờ, Nam Cung Y Lan hận không thể chặt đầu Nam Cung Dạ Hi ra cho chó ăn, giấc mộng nàng ta ấp ủ bao năm sắp tan vỡ. Một cái Tứ hoàng tỷ thì thôi bây giờ lại
thêm một Đại hoàng tỷ kém tuổi mình, nàng ta bị chèn ép đến thảm rồi!
Nam Cung Kiều Kiều từ nãy đến giờ vẫn luôn để ý đến khuôn mặt biến hóa đủ
kiểu của ba hoàng muội, nàng ta khẽ ho mấy tiếng, " Các hoàng muội không nên nói như vậy. Đại hoàng tỷ khỏe mạnh là chuyện đáng ăn mừng của
hoàng thất và cả Nam Cung đế quốc." Nàng ta nở một nụ cười đến cả mặt
trời cũng phải ra nhìn.
Dĩ nhiên là ba hoàng muội tưởng thật, vội phụ họa theo. Dưới đáy mắt nàng ta đang che dấu âm u lệ khí, đích công
chúa thì giỏi lắm sao, tại sao nàng ta khi sinh ra đã được thân phận cao quý hơn nàng, còn nàng chỉ là công chúa do một phi tần nhỏ bé sinh ra?
Không, nàng không thể nhịn.
Hồi xưa khi nhìn cảnh Nam Cung Dạ Hi
bị cả đại lục chê cười, nàng ta đã hả giận. Nhưng không ngờ, có một
ngày, phế vật quật khởi!
Không đúng, phế vật không thể nào phế
vật! Giấc mơ quật khởi của phế vật cũng mãi chỉ là giấc mơ mà thôi! Chân chính phượng hoàng, chân chính Trấn quốc Công chúa mới là Nam Cung Kiều Kiều nàng!
Việc Trưởng công chúa thân phận hiển hách
nhưng phế vật của Nam Cung đế quốc tham gia vào lễ Phượng Vũ đã công
chiếu toàn thiên hạ — với một lý dó, Trưởng công chúa là đích công chúa
của Nam Cung đế quốc nên không thể không tham gia.
Còn việc
Trưởng công chúa là thiên tài tam hệ Ma pháp sư hay Trưởng công chúa dễ
dàng giết chết một con Ma thú cấp 5 cao giai — Nam Cung đế không cho
phép truyền ra nửa câu, dĩ nhiên, không ai hiểu ẩn ý của vị hoàng đế
này.
Khôn Ninh cung
Âu Dương Nhược Lan nằm trên phượng
tháp, móng giả miết từng cánh hoa mẫu đơn ngũ sắc, khuôn mặt có chút
tương tự Nam Cung Dạ Hi âm trầm suy nghĩ. Nhưng khi cười rộ lên lại có
chút không đúng...
A Phùng bên cạnh cúi đầu, hơi lo lắng hỏi: "Hoàng hậu nương nương, người làm như vậy có ổn không ạ?"
Âu Dương Nhược Lan xiết chặt móng giả, lập tức lấy lại bộ dạng mẫu nghi
thiên hạ, hơi nhướng mày hỏi ngược lại A Phùng: "A Phùng, ngươi đi cạnh
bổn cung bao năm rồi còn không rõ bổn cung sao?"
A Phùng nhún người, đầu cúi thấp xuống: "Là, nương nương."
Bất quá, để Hoàng thượng bệ hạ biết thì nương nương không xong!
Am thầm thêm một câu không dám nói, nuốt luôn lại nào dám ho he, A Phùng lui dần ra khỏi Khôn Ninh cung.
Cho cung nữ lui ra, Âu Dương Nhược Lan cười rộ như bông hoa mẫu đơn vừa mới nở.
Kim Loan điện là một cảnh thịnh yến thái ca.
Thái hậu ngồi bên trái Nam Cung Ngạo Thiên, Mẫn Đức Hoàng hậu ngồi bên phải. Ba người một nhà trông rất đầm ấm, không có chút không khí kì dị gì
chen ngang khiến cho các phi tử ngồi dưới phải ngưỡng mộ ngước nhìn.
Thái giám phía ngoài điện hô to, " Trưởng công chúa giá đáo."
Các đại thần vội đứng dậy hành lễ, " Chúng thần tham kiến Trưởng công chúa. "
Đám công chúa rất không cam lòng hành lễ, mắt bắn hàn quang về phía nàng.
" Đại hoàng tỷ vạn phúc kim an." Nói rồi liếc mắt nhìn Nam Cung Dạ Hi đến ghen tị.
Nam Cung Dạ Hi phất tay một cái, rồi hơi khom lưng cúi đầu hành lễ với Thái hậu, " Thỉnh an Hoàng tổ mẫu."
Rồi quay sang nhìn Nam Cung Ngạo Thiên và Âu Dương Nhược Lan như kiểu bắn
hàn quang vào họ, " Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu."
Âu Dương Nhược Lan cứng người, động tác không được lưu loát như trước, nhưng rất nhanh lấy lại sự uy nghiêm.
Tại sao, tại sao? Tại sao nó không chết?
Nàng ta âm thầm tính toán lại công thức, hơi nhíu mày... Cũng không cho Tử
Tinh thảo, làm sao có thể rút thời gian? Mắt lơ đãng liếc qua tử mâu, lẽ nào nó biết? Không, không có khả năng... Bây giờ không tiện hỏi. Âu
Dương Nhược Lan rất nhanh mỉm cười đoan trang, trở lại thành nhất quốc
chi mẫu cao quý không ai sánh bằng.
Thái hậu cười mấy tiếng, vẫy
tay gọi Nam Cung Dạ Hi lên đấy. Mặt nàng khôi phục lại vẻ ban đầu, cười
cười, " Hoàng tổ mẫu không trách Dạ Hi đến muộn chứ."
Thái hậu phúc hậu cười rồi vuốt tóc nàng, " Tiểu nha đầu này, thân thể con chưa khỏe, ai gia sẽ không trách tội con."
Thái hậu nói như vậy Nam Cung Ngạo Thiên hay kể cả Âu Dương Nhược Lan cũng
không tiện nói gì thêm, coi như là mọi chuyện vừa rồi chưa xảy ra.
Nam Cung Dạ Hi đến ghế của mình ngồi xuống, yên tĩnh nhắm mắt dưỡng thần.
" Sứ giả Thượng Quan đế quốc đến."
Sứ giả Thượng Quan hơi cúi đầu với Nam Cung Ngạo Thiên rồi an tọa, không
nghĩ tới lão đến sớm như vậy, hai đế quốc kia còn chưa đến.
" Sứ giả Âu Dương đế quốc đến."
Tiến vào điện là một lão già mặc một bộ trường bào rất rộng rãi và thoải
mái, lão cúi chào Nam Cung Ngạo Thiên rồi an tọa cạnh Sứ giả Âu Dương,
và bắt đầu... hàn huyên.
" Hỏa Khiêm vương của Hoàng Phủ đế quốc đến."
Một nam tử mặc một thân hồng bào bước vào điện, ánh mắt hắn ta săm soi cả đại điện, cái cằm vênh lên kiêu ngạo.
Hoàng Phủ Hỏa Khiêm hơi cúi đầu rồi ngồi xuống, rất yên lặng làm một vương gia.
Các tiểu thư quyền quý vội đỏ mặt.
" A... Ngươi xem, Hỏa Khiêm vương gia thật sự rất đẹp trai!"
" Nhị tỷ, cứu muội đi. Muội muốn gả cho chàng!"
" Ngươi nghĩ nhị tỷ ngươi không muốn gả sao...."
"...."
Nam Cung Dạ Hi rất im lặng ngồi làm một Trưởng công chúa xinh đẹp (>. " Tiểu U Nhi, ta cảm thấy... ngươi có vẻ không ổn rồi."
Bạch Lệ U trong giới chỉ méo miệng, " Tiểu Hi muội muội, tỷ tỷ.. tỷ tỷ.. có mối thâm thù với huyết mạch hắn nha."
Nam Cung Dạ Hi thực không hiểu nổi mình ôm về con quỷ gì, chỉ cần nàng
trong giới chỉ... nhất định con quỷ nhà mình sẽ bay đến mà nhào nặn
khuôn mặt của nàng. Từ chủ nhân thành "Chủ nhân muội muội" rồi lại thành "Tiểu Hi muội muội", và tự xưng là "tỷ tỷ" khiến nàng nổi da gà.
Tiểu U bà bà, bà biết bà bao nhiêu tuổi rồi không?
Nam Cung Dạ Hi từ chối cho ý kiến, bây giờ nghe thành quen, lại dò xét tiếp con quỷ nhà mình, " Ân, Hoàng Phủ Vô Song?"
Từ trong giới chỉ truyền đến một giọng ai oán, "Ai nha! Tiểu Hi muội muội, đừng nhắc tên ả trước mặt tỷ tỷ đây nữa. Tỷ đây cảm thấy ghê tởm."
Nam Cung Dạ Hi hơi rùng mình, nàng cảm thấy giọng con quỷ nhà mình thật sởn gai tóc, " Được rồi, được rồi."
Nam Cung Dạ Hi chỉ hơi nhíu mày, ây, chẳng phải tứ đại đế quốc được phân chia và cách nhau Vô tận hải sao? Khó hiểu!
Miên Miên cứng nhắc cười, dáng vẻ uyên bác cười, " Nam Cung Dạ Hi... lúc
trước ta nói đùa... Chỉ cách nhau đúng một dòng sông nhỏ cũng không sâu. Họ phi hành bằng thú trên không là được."
Nam Cung Dạ Hi "..."
Hảo, hảo, Miên Miên ngươi hảo. Chúc ngươi thành công thúc giục ý định "ngốn" hết số sách và đi chơi của ta.
Kim Loan điện náo nhiệt hẳn lên, các nước phụ thuộc đều đến cả.
Nam Cung Ngạo Thiên ngồi trên long ỷ hào phóng cười, " Chư vị đi đường mệt
nhọc, hôm nay là yến tẩy trần. Ngày mai bổn quốc sẽ tổ chức lễ. Nào,
nào, các chư vị ăn uống thoải mái."
Các sứ giả đứng dậy, nâng rượu lên kính Nam Cung Ngạo Thiên một ly, trong điện một cảnh thái bình.
Nam Cung Dạ Hi sau khi dùng thần thức "ngốn" hết sách trong giới chỉ liền
mở mắt, dù đã là cấp bậc Quân chủ nhưng cũng không được ủy khuất chính
mình.
Thở dài, từ ngày đến dị giới, đây mới là lần đầu tiên nàng ăn uống hẳn hoi. Trù nghệ của Nam Cung đế quốc rất tốt, riêng mấy bàn
của khách quý hoặc hoàng thất đặc biệt dùng thịt Ma thú khiến người
người ghen tị.
Nam Cung Dạ Hi đột nhiên nhận ra rằng, đĩa thịt
trang trí rất đẹp ở trước mắt thế nhưng là con Kim Cương Lục Xà lần
trước nàng giết.
"...."
Thôi, nó là cấp 5, ăn vào cũng tốt. Mặt nàng kém chút nữa khóc, ăn thịt bạn của bạn... cảm thấy thật tội lỗi!
Tội lỗi trong đầu nhưng thức ăn đã vào miệng, Nam Cung Dạ Hi từ chối cho ý kiến.
Hoàng gia hoang phí vô độ, vừa ăn cũng có thể xem mĩ nữ nhảy múa... Nam Cung Dạ Hi ngao ngán.
Uống một chút nước, mắt nàng hơi nhíu lại, tên nào đang nhìn nàng.
Nam Cung Dạ Hi cảm thấy kinh tởm giống như có hàng nghìn ánh mắt ô uế nhìn thẳng vào nàng, trong mắt không che đậy... cảm xúc.
Mắt phượng khẽ liếc, di, thế nhưng là Hỏa Khiêm vương.
Nam Cung Dạ Hi lại cúi xuống thưởng thức món ăn mà nàng tự đặt tên cho là "tội lỗi".
Hoàng Phủ Hỏa Khiêm không ngờ Nam Cung Dạ Hi nhìn hắn ta khiến cho hắn ta có một cảm giác quen thuộc.
Nam Cung Dạ Hi nếu biết suy nghĩ này tất nhiên là cười chảy nước mắt, muốn
hủy hôn thành công thì phải xóa ấn tượng... thế nên hôm trước nàng thử
dùng tinh thần công kích. Có trách thì trách tinh thần lực của mình yếu
a, Hỏa Khiêm vương gia!
Hoàng Phủ Hỏa Khiêm nhìn nàng rồi lắc lắc đầu, so với công chúa phế vật nhưng xinh đẹp thì tứ công chúa tài giỏi
lại xinh đẹp — tuy không bằng được nàng ta, thì hắn ta nguyện ý lấy Tứ
công chúa về làm phi.
Thế nên ánh mắt hắn ta chuyển sang Nam Cung Kiều Kiều, hai người liếc mắt đưa tình trắng trợn.
Nam Cung bày tỏ, họ đến với nhau thì nàng sẽ có cơ hội hủy hôn, hắc hắc!
Hoàng Phủ Hỏa Khiêm không chịu nổi ánh mắt đầy nhu tình của Nam Cung Kiều
Kiều nữa liền đứng dậy cung kính nói với Nam Cung Ngạo Thiên.
Mọi người ánh mắt như hổ đói nhìn Hoàng Phủ Hỏa Khiêm, như tìm được bát quái.
" Hoàng đế, bổn vương năm nay cũng đã có thể lập thất. Mà tuổi của bổn vương và Trưởng công chúa điện hạ cách quá xa nhau..."
Không để Hoàng Phủ Hỏa Khiêm nói hết, Nam Cung Dạ Hi đứng dậy.
Mọi người nhìn phế vật càng kì quái hơn. Chẳng phải...
"Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, mẫu hậu... thực ra Dạ Hi cũng cảm thấy thương tâm... nhưng tuổi tác cũng là một vấn đề, Dạ Hi lại thấy vương gia với
Tứ hoàng muội tâm đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt. Thân là Trưởng tỷ
của muội ấy, Dạ Hi nào nỡ chia cắt họ, chi bằng phụ hoàng thành toàn cho vương gia..."
Rồi nàng cười khan vài tiếng, " Ha, dù sao Tứ
hoàng muội cũng tài giỏi lại hiền lương thục đức, tuy muội ấy thân phận
không cao bằng Dạ Hi... nhưng gả đi Hoàng Phủ đế quốc vẫn thích hợp hơn
Dạ Hi."
Mắt nàng lóe lên vài tia sáng kì dị, đột nhiên ngẩng đầu thương tâm nói, "Đại hoàng tỷ ta rộng lượng, tác thành cho hai người.
Vương gia kết hôn với Tứ hoàng muội... bản công chúa cũng thương tâm
lắm, Hoàng Phủ đế quốc vẫn là nên bồi thường phí tổn hại tinh thần, tổn
hại sức khỏe, thanh danh, tổn hại cả tim, gan,... Di?"
Chúng: "....."
Nam Cung Dạ Hi trắng trợn thương tâm rồi trắng trợn đòi phí bồi thường khiến đại điện kém chút nữa ói máu.
Nàng tỏ ra không kiên nhẫn, mắt tím quét cả điện rồi dừng lại chỗ hai nhân
vật chính: "Chư vị thấy đúng không? Hửm, Hỏa Khiêm vương và Tứ hoàng
muội?"
Bị dọa sợ bởi tử mâu, ai dám nói không, " Ha ha... Trưởng công chúa nói đúng."
" Trưởng công chúa còn bé mà bị tổn thương như vậy là ảnh hưởng đến thân thể sau này..."
" Trưởng công chúa..."
Nam Cung Dạ Hi gật đầu, "Đúng, Hỏa Khiêm vương nên mang gấp đôi đồ sính lễ
mà hai đế quốc đã bàn trước... à không, gấp mười mới đúng, bản công chúa bị tổn thương nghiêm trọng đấy. Dù sao bản công chúa mới chỉ có 9 tuổi, mới là một tiểu nha đầu đâu..."
Không nói nữa thì mọi người cũng đủ hiểu, tiểu nha đầu thì tâm hồn mỏng manh, dĩ nhiên là dễ bị tổn thương hơn...
Quay sang nhìn Nam Cung Kiều Kiều với ánh mắt kì dị, Nam Cung Dạ Hi cầm quạt che miệng cười duyên nói: " Tứ hoàng muội, nể tình chúng ta là tỷ
muội... bản công chúa chỉ lấy phí bồi thường ít hơn Hỏa Khiêm vương gia
bồi thường là 1 phần thôi. Nha, không cần khách khí! Trưởng tỷ rộng rãi
tác thành hai người, không cần khách khí!"
Từ lúc nàng mở miệng
là lúc nàng nắm bàn cờ trong tay, chính nàng tự biên tự diễn, quần chúng là đại thần bên cạnh. Hoàng Phủ Hỏa Khiêm và Nam Cung Kiều Kiều kịp
nhận ra thì mọi chuyện đã xong.
Hắn ta cười đến âm trầm, thị vệ phía sau đưa ra một hộp gỗ. Trong hộp gỗ là một miếng ngọc bội trắng — di, là vật đính ước.
" Trưởng công chúa nếu cùng bản vương hủy hôn thì nên mang vật đính ước ra chứ nhỉ?"
Nam Cung Dạ Hi gọi Tiểu Hồng sau lưng, khẽ nói mấy tiếng, Tiểu Hồng lặng lẽ chạy ra khỏi điện.
Một lúc sau, Nam Cung Dạ Hi nhận được Tiểu Hồng truyền tin bèn cười, "Khanh khách, Hỏa Khiêm vương, ngọc bội đó bản công chúa lỡ... nói ra vương
gia lại đau lòng..."
Hoàng Phủ Hỏa Khiêm không kiên nhẫn nhìn Nam Cung Dạ Hi, "Điện hạ cứ nói."
Nam Cung Dạ Hi mặt tỉnh bơ nhìn Hoàng Phủ Hỏa Khiêm, " Nga~ bản công chúa
đưa cho nha hoàn chơi rồi... Mà nha hoàn đó đã chết từ rất lâu rồi. Thật đáng tiếc, nếu nha hoàn đó còn sống thì sẽ vinh hạnh được làm vương phi của ngài a."
Khuôn mặt nàng chỉ thiếu viết lên mấy chữ " Ta chỉ là vô ý."
Cả điện là một mảnh trầm lặng.
Đang tiêu hóa thông tin, thỉnh đừng làm phiền!
Vật đính ước cho nha hoàn... Nha hoàn đó lại chết, ngọc bội cũng vì vậy "chết" theo!
Hoàng Phủ Hỏa Khiêm cảm giác giống như cả điện đang dùng ánh mắt thương cảm
nhìn hắn ta vậy. Trưởng công chúa vốn không coi trọng ngươi nên mới
không thương tiếc ném ngọc bội cho ngươi nha hoàn chơi... Hỏa Khiêm
vương mệnh khổ.
Sứ giả hận không thể chạy ra giữa điện mà lăn lộn cười. Khó lắm mới làm cho Hoàng Phủ đế quốc mất mặt, người mất mặt lại
là Hỏa Khiêm vương, người làm mất mặt lại còn là phế vật của Nam Cung đế quốc.
Nam Cung Dạ Hi dựa lưng vào "vương tọa tự xưng", " Ân, thế nên hôn ước bản công chúa vốn hủy từ lúc đấy."
Thiên tài vương gia bị phế vật công chúa hủy hôn.
Thiên tài bị phế vật "hưu".
Phế vật hơn thiên tài.
Nhìn mặt của sứ giả nghẹn đến mức nội thương, Nam Cung Dạ Hi đồng cảm nhìn.
Nam Cung Ngạo Thiên khụ mấy tiếng, " Khụ, hôn ước giữa Dạ Hi và Hỏa Khiêm
vương đã hủy. Nay, trẫm tứ hôn cho Tứ công chúa với Hỏa Khiêm vương?"
Hoàng Phủ Hỏa Khiêm dĩ nhiên là gật đầu, " Được, bổn quốc cũng đồng ý. Ngày
mai sính lễ sẽ đến Nam Cung đế quốc, sau khi lễ Phượng Vũ kết thúc, bản
vương sẽ đích thân rước tứ công chúa về."
Nam Cung Dạ Hi cười vài tiếng, " Nhớ mang phí đền bù đến đây luôn nhé."
Hoàng Phủ Hỏa Khiêm :"...."
Thái hậu từ chối cho ý kiến, nếu cháu nhà bà đã nói như vậy thì bà sẽ tác thành.
Yến tẩy trần kết thúc quá khuya, Nam Cung Dạ Hi sau khi đạt được mục đích đã sớm cáo lui.
—oOo—
Họa: Ngươi chắc chắn không phải đích tử văn võ song toàn nhà ta!
Hỏa Khiêm: ....
Họa: Ngu cái gì! Ôm được thứ nữ nhà họ về rồi còn quay ra kịch trường này làm gì!
Hỏa Khiêm: Bổn vương biết ngay mà, ngay từ cái lúc gặp Dạ Hi nhà ngươi.
Đích tử sẽ được ngươi đưa cho kịch bản, và trong đó chắc chắn có câu
:"Nha đầu này thặc thú zị!"
Họa: Còn dám xưng bổn vương. Có tin
bổn bảo bảo giáng ngươi xuống làm pháo hôi nam nhân không! Còn nữa...
câu đó phải là "Nha đầu này thật thú vị!"