Tại sao Hán Vương phải làm như vậy? Bởi nếu những chuyện này cho Thái tử gây ra thì y quá ngu rồi, còn nếu do Hán Vương gây ra thì chỉ có thể khen tuyệt.Ninh Vương ủng hộ Hán Vương, Hán Vương tự mình tới chúc thọ
Ninh Vương đồng thời phái người trà trộn vào gánh hát Thái tử mời tới
hòng ám sát Ninh Vương, sau đó lại bảo vệ Ninh Vương khỏi nguy hiểm.
Dù không có Thu Trường Phong ở đó, chỉ với năng lực của Nhị thập tứ
tiết cũng có thể bảo vệ Ninh Vương bình an vô sự, thậm chí nhẹ nhàng là
đằng khác.
Nhưng tại sao Thu Phân cũng phải tấn công thích khách, giết người.
Đạo lý cực kỳ đơn giản, diễn trò phải diễn tới cùng, từ đó sẽ không ai
hoài nghi việc này có quan hệ với Hán Vương.Giết vài người với Hán Vương không phải chuyện khó. Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, Hán
Vương muốn thành đại sự thì hi sinh mấy tên thích khách có đáng gì?
Hán Vương có chứng cớ ngoại phạm, đổ tội cho Thái tử. Thích khách
trốn thoát, cố ý đặt manh mối vào chỗ an cư của Thái tử. Khi Hán Vương
chất vấn Thái tử sẽ dễ dàng tìm được bùa yểm trong thư phòng.
Thiên Sách Vệ của Hán Vương có thể phá thư phòng của Thái tử tới long trời lở đất thì chôn một con rối vào đó từ trước cũng là chuyện dễ
dàng.
Với Hán Vương mà nói con rối bị yểm bùa đó có gây ảnh hưởng haykhông
thì không rõ nhưng nếu có thể trừ bỏ Thái tử thì sự hi sinh đó không
đáng kể.
Chỉ cần Chu Lệ biết chuyện này, sự nhân hậu của Thái tử càng làm Chu
Lệ chướng mắt. Thái tử vô năng, mập mạp, đi lại còn không xong, chỉ có
ưu điểm nhân hậu nhưng nếu ngay cả ấn tượng về sự nhân hậu đó mất đi thì ngôi vị Thái tử sẽ lung lay dữ dội.
Chu Lệ vì thế mà phế Thái tử, lập Hán Vương cũng không phải chuyện không thể được.
Tất cả các khâu đều nhịp nhàng ăn khớp, từ việc chúc thọ Ninh
Vươngtrở đi, chặt chẽ kín đáo, không có một sách lược chu đáo, một kế
hoạch cẩn mật phi thường thì không thể thực hiện được.
Có thể vu oan giá họa rồi thu lợi từ kế hoạch này chỉ có một người là Hán Vương.
Hán Vương đủ ngoan độc cũng như mưu sâu kế kiểm, y có thể đưa Đệ nhất tài tử Đại Minh Giải Tấn vào chỗ chết thì tính toán kế hoạch xảo diệu
này chưa đáng gì.
Những lời này Công chúa Vân Mộng không nói, nàng chỉ nói Hán Vương có thể là kẻ đứng sau màn giật dây mọi chuyện là đủ rồi, đây mới làđiểm
mấu chốt. Những người ở đây ai cũng thông minh không kém Công chúa Vân
Mộng, lời đã nói rõ thì cũng có thể suy ra những chuyện này, đã thế cần
gì phải nhiều lời.
Điện Hoa Cái trang nghiêm trong bóng tối có thể ẩn ước thấy được lưỡi sao sắc bén đang lộ ra.
Chuyện Thái tử và Hán Vương tranh giành tới lúc này, đã muốn phân rõ trắng đen … muốn quyết định ra sao là chuyện của Chu Lệ.
Qua hồi lâu vẫn chỉ là sự im lăng.Chu Lệ nhìn qua vẫn không thay đổi
gì, chỉ nói: “Trẫm không hỏi con!” Chu Lệ vẫn chỉ nói với Công chúa Vân
Mộng một câu nhưng sự lạnh lùng càng tăng lên.
Trong lòng Thái tử, Dương Sĩ Kỳ, Vân Mộng khẽ trầm xuống. Hán Vương
đứng đó cũng đờ đẫn không hiểu chuyện gì. Thái tử người đầy mồ hôi nhưng thấy chuyện đã đến nước này cũng đành cắn răng nói: “Phụ hoàng, hai
chuyện hành thích Ninh Vương và yểm bùa quả thực nhi thần không biết.
Chân tướng ra sao nhi thần cũng rất khó hiểu.
Rốt cục Thái tử cũng bày tỏ thái độ, y không nhận tội. Nhưng y vẫn
làngười rộng lượng, không hùa theo Vân Mộng cho rằng Hán Vương là kẻ chủ trì phía sau.
Cho dù là lúc này y cũng không muốn nói xấu về Hán Vương.
Nhưng y nói hay không cũng không có gì khác.
Vẫn là sự trầm mặc khó hiểu.
Thực sự không ai hiểu sao?
Chu Lệ cuối cùng mở miệng bảo: “Húc nhi, con nói đi.” Ông nói đơn
giản,ngắn gọn không tốn chút sức lực nào nhưng muốn trả lời ông không
biết phải hao phí bao nhiêu tâm tư.
Hán Vương đứng tại chỗ, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, vừa rồi bị Vân Mộng
chỉ trích, có thể nói là trúng tim đen nhưng y cũng không phản bác, như
cam chịu chân tướng bị vạch trần. Lúc này nghe Chu Lệ hỏi, Chu Cao Hú
lập tức nói:’Phụ hoàng, nhi thần không làm.”
Câu trả lời của Hán Vương cũng rất đơn giản, rõ ràng. Hán Vương quả
thực rất giống Chu Lệ. Phụ tử một nhà, uy nghiêm, đơn giản, nghiêm trang nhưng vĩnh viễn không ai có thể đoán được suy nghĩ bên trong.Y phủ nhận mà không giải thích là không thể giải thích hay khinh thường giải
thích? Hoặc bởi y hiểu rõ chân tướng vụ việc và giải thích là hai chuyện khác nhau?
Công chúa Vân Mộng khơi mào tranh luận thấy Dương Sĩ Kỳ suy nghĩ gấp
gáp đến độ mồ hôi chảy thành dòng cũng bất đắc dĩ nhưng không dám mở
miệng nghi ngờ Hán Vương nữa.
Chu Lệ lại nói: “Dương học sĩ, ngươi rất thông minh.”
Thiên tử đột nhiên chuyển đối tượng sang mình khiến Dương Sĩ Kỳ đường đường là Tả xuân phường đại học sỹ cũng mặt vàng như nghệ, runrun đáp
lời:’’Bẩm Thánh thượng, thần nô ngu dốt, phụ sự kì vọng của Thánh
Thượng.”
Được người khen thông mình, người bình thường nghe được hẳn rất đắc ý nhưng Dương Sĩ Kỳ biết khi Chu Lệ khen một người thông minh chắc chắn
không phải chuyện tốt.
Giải Tấn chính vì quá thông minh nên bị Chu Lệ tính kế để cho Kỷ
Cương chôn sống trong tuyết mà chết. Biết thế thì Dương Sĩ Kỳ lão sao
dám nhận hai chữ thông minh chứ?
Chu Lệ nói lạnh nhạt: “So với ngươi thì Vân Mộng quá ngây thơ…”Ngừng
một chút ông lại nói tiếp: “Chuyện phức tạp như thế này với đầu óc của
Vân Mộng chắc chắc không liên tưởng việc này có thể liên quan đến Cao
Hú. Nó có thể nói được không phải là nhờ sự thông minh ngươi dạy cho nó
hay sao?
Một lời xuất ra nhẹ nhàng như giống như sấm sét đánh vào lòng Dương Sĩ Kỳ.
Mồ hôi Dương Sĩ Kỳ chảy ròng ròng, mặt hiện rõ vẻ tuyệt vọng. Công
chúa Vân Mộng cũng há hốc mồm, không ngờ rằng Chu Lệ dù ở trong thâm
cung cũng biết nhiều chuyện như tận mắt chứng kiến.Thái tử hàm oan quá
nặng, Dương Sĩ Kỳ và Công chúa Vân Mộng đương nhiên muốn giải oan cho
Thái tử. Song sự tình quá rắc rối phức tạp, Công chúa Vân Mộng nhất thời không thể suy luận được nhưng Dương Sĩ Kỳ nghĩ thông cực nhanh, tìm
được mấy điểm đáng ngờ, cho rằng đây là đợt công kích đầu tiên của Hán
Vương về phía Thái tử.
Dương Sĩ Kỳ suy nghĩ cẩn thận, biết rõ vấn đề này không đơn giản, lão biết đạo làm quan, những chuyện thế này, thân là thần tử lão không thể
nói, nếu không gây lên sự náo loạn thì sẽ có kết cục giống Giải Tấn,
nhưng lão cũng không thể trơ mắt nhìn Thái tử gặp chuyện không may. Bởi
vậy nhân lúc trên đường vào cung lão đã giải thích cho Công chúaVân Mộng chuyên này. Lão biết nếu Công chúa Vân Mộng nắm được chân tướng nàng sẽ nói với Chu Lệ. Chỉ là lão không ngờ rằng Chu Lệ cơ trí đến mức khám
phá việc này đơn giản như vậy.
Đối với Dương Sĩ Kỳ đây không phải chuyện tốt lành gì.