Tựa hồ như bản « Nhật Nguyệt ca » vừa xuất hiện, những đại nhân
vật không hẹn mà cùng xuôi về phương nam, đều đến cố đô xem phong vân hội tụ.Tập Lan Đình nhìn lên bầu trời bao la, lại cười bẩm: "Công Chúa
chờ một lát, Dương đại nhân sẽ đến nhanh thôi. Lúc này, Dương đại nhân
đang thay y phục để tới gặp Công Chúa."
Đang khi nói chuyện, từ trong phòng có một người cười, cung kính
nói: "Công Chúa Điện Hạ, thần đến chậm vài bước, kính xin chớ nên trách
tội." Người nọ đúng là Hữu xuân phường Đại Học Sĩ Dương Sĩ Kỳ. Lão đang mặc giản phục, tóc búi vội nên hơi xộc xệch, nhưng lại không làm
ảnh hưởng tới phong độ, hiển nhiên là trong lúc ngủ mơ bị gọi tỉnh,
phải vội vàng thay quần áo rồi chạy đến đây.Vân Mộng Công Chúa thấy
Dương Sĩ Kỳ đến, hỏa khí đang bốc lên cũng hơi dịu lại, nói ra:
"Đến là tốt rồi. Dương đại nhân, rốt cuộc phải làm như thế nào cho
thỏa đáng đây?"
Từ trước, cô đã tính toán định trộm « Nhật Nguyệt ca » , đè nén
danh tiếng Cẩm Y Vệ, hoàn thành nhiệm vụ Thượng Sư giao, chỉ cần gặp lại Thượng Sư, còn lại hết thảy đều thuận lý mà làm thôi. Đâu có ngờ
được, chuyện kế tiếp căn bản không phải như vậy, chưa gì đã rối loạn ý đồ ngay từ lúc bắt đầu.
Dương Sĩ Kỳ lại nhìn thoáng qua Diệp Vũ Hà, hơi cau mày. Lão
thươngnghị sự tình cùng với Công Chúa, sự việc trọng đại, có quan hệ
tới Hoàng gia, đương nhiên không muốn Diệp Vũ Hà nghe được.
Vân Mộng Công Chúa khẽ giật mình, nhìn thấy sắc mặt Diệp Vũ Hà lộ
ra vẻ mỏi mệt, có chút áy náy nói: "Ta thật sự là sơ ý, quên Diệp tỷ tỷ ngươi bôn ba bận rộn một đêm, những chuyện này của bản Công chúa
không quan hệ cùng ngươi, ngươi đã mệt hay là đi nghỉ sớm đi."
Dương Sĩ Kỳ thấy thế, trong nội tâm liền nghĩ Công Chúa đi Thanh
Điềnmột chuyến, thoạt nhìn đã có chút ít trưởng thành, vậy mà cũng
biết suy nghĩ cho người khác, mà Diệp Vũ Hà cũng là người thức
thời.
Diệp Vũ Hà đi ra khỏi phòng, đến dưới một gốc cây cây ngô đồng, nhịn không được dừng lại, móc ra con ve do Thu Trường Phong bện, nghĩ thầm,
hắn trúng độc, rốt cuộc có giải được hay không?
Con ve màu xanh mơn mởn, trong mắt nàng ta phảng phất mấy phần
tương tư ưu sầu, Diệp Vũ Hà nhìn con ve kia, thần sắc có chút hoảng
hốt, nhớ tới câu chuyện từ thửa còn nối khố. Khi đó, nàng mới học
thêu thùa, có thêu một chiếc khăn tay trên đó thêuhình con ve. Cái
khăn tay kia đã không còn nữa, có lẽ có con ve này trên người,
khiến nàng lại nhớ tới năm đó, lòng có chút chua xót.
Năm đó học may vá rồi cả học cầm kiếm. Chút ấm áp lúc nhỏ, cuối cùng tan thành mây khói. . .
Dương Sĩ Kỳ thấy Diệp Vũ Hà rời đi, thở phào một cái. Người hầu
đã dâng lên trà thơm, Dương Sĩ Kỳ tự mình rốt cho Công Chúa một chén trà đầy, hạ lệnh cho người hầu không được để cho người bên ngoài
quấy rầy.
Trong đại sảnh chỉ còn lại có Vân Mộng, Tập Lan Đình, lúc này Dương
Sĩ Kỳ mới thận trọng nói: "Công Chúa Điện Hạ, theo như sự tình xảy
rahôm nay, tuyệt đối là một việc trọng đại, trừ mấy người chúng ta ra, ngàn vạn lần đừng cho người bkhác biết rõ."
Vân Mộng Công Chúa nói: "Bản Công Chúa biết rõ nặng nhẹ, được rồi, ngươi nói đi, làm sao bây giờ?"
Dương Sĩ Kỳ đã biết hết thảy chuyện phát sinh, nhưng cảm giác sự
tình nhiêm trọng, trong đầu có cả ngàn vạn điều muốn nói, nhưng
trong lúc nhất thời không biết nói như thế nào.
Tập Lan Đình một bên nói: "Công Chúa, kỳ thật mục đích của mọi người đều giống nhau, đều muốn Thái Tử có thể bình an vô sự mà đăng cơ. .
."Vân Mộng Công Chúa có chút không kiên nhẫn ngắt lời nói: "Cái này
còn cần tiên sinh nói sao? Chuyến này ta chạy đến Thanh Điền, còn
không muốn tốt cho đại ca sao? Nhưng hôm nay xem ra, phải uổng công
khổ cực một chuyến rồi."
Tập Lan Đình khẽ mĩm cười nói: "Công Chúa, Thượng Sư nhìn như già
nua, nhưng trong mắt ông ta rất nhiều chuyện đều rành mạch. Bởi vậy
chúng ta vất vả lần này, tuyệt không phải uổng phí công sức."
Dương Sĩ Kỳ không nói mà chỉ gật đầu khen ngợi. Vân Mộng Công Chúa
lại chỉ hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, "Ngươi xem trọng
DiêuNghiễm Hiếu như vậy, chỉ sợ thật sự hồ đồ rồi. Dương Sĩ Kỳ đặt tiền
cược cho Diêu Nghiễm Hiếu, thật sự là mất trí rồi."
Tập Lan Đình giống như nhìn ra tâm tư Vân Mộng Công Chúa, chậm rãi
trình bày: "Công Chúa Điện Hạ cảm thấy, chúng ta nịnh nọt Thượng Sư vô
ích sao? Nhưng nếu như nghe tại hạ nói chuyện này, chỉ sợ sẽ không
nghĩ như vậy nữa rồi."
Vân Mộng Công Chúa lấy làm kỳ quái nói: "Sự tình gì?"
Tập Lan Đình mỉm cười nói: "Tối hôm qua sông bên cạnh Tần Hoài, chúng ta đối phó Nhẫn Giả rất náo nhiệt, tuy náo nhiệt nhưng lại bị người
khácquan sát mà bàn luận. Chỉ sợ Công Chúa không biết, lúc trước
Hán Vương đã ở trên sông. . ." Y kể sơ qua sự tình lúc trước lại một
lần.
Vân Mộng Công Chúa nghe xong, cũng không khỏi kỳ quái nói: "Mấy
người trên sông Tần Hoài bị điên rồi phải không, dám đối nghịch cùng
Nhị Ca? Người như Giải Tấn, Dương Phổ, Dương Vinh mà lại dám đắc tội
với Nhị Ca, không phải bị giết thì cũng bị bắt giam từ lâu rồi.
Hắn chỉ một tên hát rong trên sông Tần Hoài, sao lại dám làm như
thế?"
Nụ cười của Dương Sĩ Kỳ pha chút đắng chát, lão đương nhiên
hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Vân Mộng Công Chúa.Thủ hạ Thái Tử
Chu Cao Sí vốn là một mưu sĩ nổi tiếng trong Tam Dương.
Tam dương chính là chỉ Dương Dĩ Kỳ, Dương Vinh và Dương Phổ, ba người này hiện tại đều là Đại Học Sĩ cực kỳ tài hoa, nhưng trong mắt ngoại
trừ Dương Sĩ Kỳ, đều ở trong ngục —— bởi vì đắc tội Hán Vương mà bị giam áp tại trong ngục.
Phong Lưu Đại Tài Tử Giải Tấn!
Người này chính là chủ biên cuốn Vĩnh Lạc Đại Điển; là một
người tài hoa hơn đời, nhưng lại kiệt ngao bất tuần(cương quyết bướng bỉnh); một nhàba tiến sĩ, là huynh đệ họ Dương mà lại để cho người
trong thiên hạ tán thưởng Giải Tấn.
Nhưng hồng nhan bạc mệnh, tài tử thì chết sớm, Giải Tấn tuy tài
hoa, nhưng cũng đã chết...rồi, là bị Kỷ Cương giết chết, cũng có thể
nói cái chết có liên quan gián tiếp tới Hán Vương.
Một đại nhân vật như vậy mà cũng không dám đắc tội Hán Vương,
huống chi một tên kể chuyện nho nhỏ lại dám có dám ý tứ ngỗ nghịch
với Hán Vương, thì trách không được Vân Mộng Công Chúa lại cảm thấy
kì quái.
Tập Lan Đình lại cười nói: "Chuyện này nói toạc ra một chút thì
cũngkhông có gì kỳ quái, người kia dám làm như vậy, là vì Thượng Sư
muốn hắn làm như thế."
Vân Mộng Công Chúa ngẩn ngơ, con mắt đảo qua mấy lần, hỏi: "Về sau thì như thế nào?"
Tập Lan Đình buông buông tay nói: "Về sau đã không có chuyện gì xảy ra."
Vân Mộng Công Chúa nghĩ tới điều gì, nhíu mày nói: "Chuyện gì đều
không phát sinh sao? Chẳng lẽ Nhị Ca cũng đoán được là chủ ý của
Thượng Sư, bởi vậy nên không dám tranh cãi? Nhị Ca cũng phải kiêng
kịHòa Thượng Đạo Sĩ hay sao?"
Dương Sĩ Kỳ nhẹ nhàng vỗ tay cười nói: "Công Chúa nói không sai.
Trong triều đình, nếu nói người có thể khiến Hán Vương cố kỵ, chỉ có Thượng Sư mà thôi."
Tập Lan Đình nói tiếp: "Cho nên chúng ta phải nịnh nọt Thượng Sư,
tuyệt không phải là một nước cờ thừa. Thánh Thượng thích người có
thể làm sự tình chân chính. Thái Tử khoan hậu, nhưng vô cùng nhu
nhược, thiếu đi sự quả cảm quyết đoán của Hán Vương, nếu như Thái Tử
có thể nắm bắt được cơ hội thể hiện sự dũng cảm, cũng không khó
lại khiến cho ThánhThượng ấn tượng đối với Thái Tử một lần nữa thay
đổi."
Dương Sĩ Kỳ vỗ án nói: "Chúng ta lần này phải áp đảo Cẩm Y Vệ, chính là muốn nói cho Thượng Sư biết, có rất nhiều chuyện Thái Tử cũng có
thể làm được. Thượng Sư và Thánh Thượng thân như tay chân, nếu như
Thánh Thượng tìm Thượng Sư hỏi chuyện Thái Tử và Hán Vương, thiết
nghĩ Thái sư chắc cũng sẽ không quên chuyện hôm nay. Công Chúa làm
chuyện này mặc dù không thể dựng sào thấy bóng, nhưng hãy chờ xem,
sẽ có hữu dụng."