Đó vốn là bộ đầu kiếm của mười một phủ Chiết Giang —— Diệp Vũ Hà kiếm.
Diệp Vũ Hà đột nhiên xuất hiện. Lúc ở Thanh Điền, bởi vì đột nhiên
gặp phải nhẫn giả tuyệt đỉnh cao thủ mà nàng đã thực sự bó tay. Nhưng
lúc này nàng lại chủ động xuất kiếm, đánh phủ đầu, khiến cho nhẫn giả
vội vàng không kịp chuẩn bị.
Nàng bỗng dưng xuất kiếm, giết chết ba người, không một chút do dự,
một phát túm được Thu Trường Phong rồi đột nhiên bắn ra, lao vàotrong
lòng sông Tần Hoài.
Lúc này mới vang lên một hồi ám khí “phách phách bạch bạch” của nhẫn giả, tất cả đều bắn trúng mạn thuyền.
“ Vút” Tàng Địa Cửu Thiên hạ xuống cạnh mạn thuyền, thấy bọt nước bắn tung tóe, giống như nhìn một con cá nhỏ nhảy vào trong lòng biển. Sắc
mặt vàng như nến lại càng vàng hơn, lông mày hình chữ nhất gần như biến
thành hai cái gậy, y chỉ nói một chữ: “Truy!” (Đuổi theo)
Mười mấy nhẫn giả không do dự, tất cả nhảy ào xuống sông.Ánh mắt Tàng Địa Cửu Thiên lạnh lẽo, y cắn chặt răng, cười nói dữ tợn: “Thu Trường
Phong, ngươi chạy không thoát đâu. Cho dù phải lên trời xuống đất ta
cũng sẽ bắt được ngươi! Ngươi giết đệ đệ của ta, ta sẽ giết cả nhà
ngươi, chó gà không tha!”
Thu Trường Phong không có người thân, hắn vốn là con nuôi. Lúc được
Thu Cảnh nhận nuôi hắn chỉ là một người cô độc. Mặc dù Thu Cảnh rất tốt, nhưng người nhà Thu Cảnh lại coi hắn là người ngoài. Nếu nghe được Tàng Địa Cửu Thiên nói như vậy, chắc chắn Thu Trường Phong sẽ bật cười.
Nhưng bây giờ, hắn đang nhắm mắt, ngừng thở, để mặc Diệp Vũ Hà lôi kéo
chạy trốn trong dòng nước.Lúc Thu Trường Phong nhìn thấy Diệp Vũ Hà,
thần sắc mê man, ánh mắt thâm sâu biến mất, chuyển thành ánh mắt nhu hòa lẫn nhớ nhung. Nhưng Diệp Vũ Hà không nhìn thấy.
Diệp Vũ Hà bơi trong xuyên dòng nước như cá, rất nhanh đã lao lên mặt nước, nàng bơi đến cạnh bờ sông.
Cuối cùng nàng cũng buông lỏng tay Thu Trường Phong ra, nhưng tay kia vẫn nắm chặt trường kiếm lập lòe thanh quang.
Gần trong gang tấc, nhìn đầu vai thon thả, phần eo cong cong của Diệp Vũ Hà, vẻ nhu tình trên mặt Thu Trường Phong đã trôi theo dòng nước,hắn thở dài nói: “Diệp bộ đầu, thật sự ta không nghĩ ngươi sẽ tới cứu ta.”
Thật sự hắn không hiểu, vì sao Diệp Vũ Hà lại đột nhiên xuất hiện trên thuyền hoa?
Diệp Vũ Hà lạnh lùng nhìn Thu Trường Phong, nàng hỏi: “Ngươi có thể
đi được không?” Nhẫn giả lúc nào cũng có thể tìm tới, hai người bọn họ
còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, tất nhiên không thể dừng lại chỗ này.
Thân hình Thu Trường Phong lắc lư, hắn nói: “Có thể!” Lời còn chưa
dứt, sắc mặt Thu Trường Phong đột nhiên biến đổi, cả người hắn ngửa mặt
lên trời ngã xuống đất, hai mắt nhắm chặt. Hắn đã ngất.Diệp Vũ Hà cả
kinh, nhỏ giọng hô: “Thu Trường Phong…”
Thu Trường Phong không trả lời, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, xem ra là đã trúng độc rất sâu.
Diệp Vũ Hà hơi run sợ, nàng không ngờ Thu Trường Phong trúng độc, lại đột nhiên phát tác như thế. Nhẫn giả đang đuổi theo, nàng mang theo Thu Trường Phong, chắc chắn sẽ không chạy được xa.
Hơi do dự, Diệp Vũ Hà nhìn qua gương mặt tái nhợt của Thu Trường
Phong, đột nhiên nàng nghĩ đến trong ngực mình còn có con ve nhỏ Mã Liên Diệp kia. Diệp Vũ Hà khẽ thở dài, nàng đổi kiếm sang tay trái, tayphải
đỡ Thu Trường Phong dậy.
Thu Trường Phong không nhẹ chút nào, nhưng nhìn Diệp Vũ Hà nâng hắn
dậy giống như không tốn chút sức lực nào. Thân thể nàng nhỏ như mèo,
hành tẩu lại nhẹ nhàng như loài báo.
Ban đêm dài đằng đẵng dường như không có tận cùng, nhưng ca hát trên sông Tần Hoài cũng đã dần dần vãn.
Sông Tần Hoài phồn hoa như vậy, nhưng bên bờ cũng có chỗ hoang vu.
Diệp Vũ Hà xách Thu Trường Phong theo chạy đến một chốn hoang vu.Sau
chừng một chén trà, nàng đã đến gần cánh rừng rậm. Thở một hơi, Diệp Vũ
Hà thả Thu Trường Phong trên mặt đất rồi đột nhiên ngồi xuống đất khoanh chân.
Thu Trường Phong lăn trên mặt đất vẫn không tỉnh dậy, chỉ có sắc mặt tái nhợt dường như hồi lại một chút.
Nhẫn giả xưa nay truy đuổi chính là không chết không thôi, mặc dù
Diệp Vũ Hà chạy được đoạn đường rất xa, nhưng hiển nhiên chỗ này vẫn
chưa phải là khoảng cách an toàn. Vốn nàng nên chạy xa thêm chút nữa,
nhưng đột nhiên dừng lại chỗ này, lại làm cho người khác cảm thấy rấtkỳ
lạ.
Diệp Vũ Hà khoanh chân ngồi dưới đất, trường kiếm cũng cắm trên mặt đất.
Ánh trăng như sương, giọt sương đọng trên trường kiếm lóe lên thanh
quang. Thanh quang phản chiếu lên khuôn mặt Diệp Vũ Hà, ánh sáng như
đang vuốt ve cặp lông mày loan nguyệt của nàng.
Diệp Vũ Hà rất ít nói, nhìn như rất lạnh lùng, chỉ có lúc ánh trăng
chiếu vào mặt nàng mới có thể nhìn thấy trong đôi mắt thanh tịnh kia
dường như đang mang theo một tia ưu thương. Nhưng ưu thương này giống
nhưánh trăng, nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy bên trong ánh trăng còn có bóng tối, nhưng cho dù có nhìn kĩ, cũng không thể nhìn ra đến cùng ý vị của bóng tối như nào.
Trường kiếm in bóng, lặng lẽ đứng ở đó, cũng cô đơn giống như nàng vậy.
Phía xa có thân ảnh lay động, đang chậm rãi tiếp cận cánh rừng rậm này, rồi ngừng lại bất động.
Hình ảnh kia như gió thổi tạo sóng cỏ, trông thật đẹp đẽ nhưng dưới
ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, nếu là quái vật giương nanh múa vuốt
thìthật đáng ghê tởm.
Diệp Vũ Hà từ từ ngẩng đầu lên, nàng nhìn về phía bóng dáng kia mà
nói: “Tàng Địa Cửu Thiên, ngươi đã đến rồi sao còn không hiện thân?
Chẳng lẽ ngươi đúng như Thu Trường Phong đã nói, chỉ là con chuột nhắt
biết ám toán người khác sao?”
Thì ra những bóng dáng kia chính là nhẫn giả Đông Doanh.
Diệp Vũ Hà đối mặt với nhẫn giả quỷ dị, rõ ràng sắc mặt trong trẻo
lạnh lùng của nàng không thay đổi, quả thực là can đảm kinh người.“ Vút” Một người từ giữa đám bóng dáng kia lao ra, như con dơi vỗ cánh, đợi
cho hắc y thu liễm, thân ảnh đã chỉ còn cách người Diệp Vũ Hà ba trượng.
Người nọ đúng là Tàng Địa Cửu Thiên.
Trong mắt Tàng Địa Cửu Thiên cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên, hình như y
cũng không nghĩ tới người đã giết chết ba thủ hạ và cứu Thu Trường Phong đi, lại là một người con gái yếu đuối.
Diệp Vũ Hà nhìn qua Tàng Địa Cửu Thiên, nàng không rút trường kiếm
đang cắm trên mặt đất ra, chỉ bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ lần nào ngươi
bayra không giống con dơi thì người khác sẽ không nhận ra ngươi là ai
sao?” Lời nói của nàng rất bình tĩnh, nhưng ý trào phúng trong đó không
cần nói cũng biết.
Ánh mắt Tàng Địa Cửu Thiên như con dao nhọn, da mặt vàng như nến lộ
ra nụ cười bỉ ổi: “Ngươi dám nói ta như vậy sao? Ta cam đoan rất nhanh
ngươi sẽ biết, ta là hạng người nào!” Đương nhiên trong lời nói của y
cũng có ẩn chứa ý tứ khác, ánh mắt y đang chằm chằm nhìn vào chỗ nhô lên trước ngực của Diệp Vũ Hà.
Diệp Vũ Hà không giận mà ngược lại cười nhạo nói: “Ngươi cam
đoan?Ngươi lấy cái gì để cam đoan? Thậm chí ngay cả họ của mình ngươi
cũng không thể cam đoan à nha?”
Nếu Thu Trường Phong có thể trốn thoát, Tàng Địa Cửu Thiên sẽ cùng họ với Thu Trường Phong.
Những lời nói này, đương nhiên Diệp Vũ Hà cũng nghe được.
Màu vàng trên mặt Tàng Địa Cửu Thiên gần như biến thành màu cà tím,
âm thanh hung dữ, y nói: “Ta…” Vốn y muốn nói ta cam đoan ngươi cũng
không trốn thoát, nhưng mặc cho da mặt y dày như nào, hai chữ “Cam đoan” này thật sự cũng không nói nên lời: “Ngươi thực cho rằngThu Trường
Phong có thể chạy thoát sao?”
Diệp Vũ Hà lãnh đạm nói: “Ta chỉ biết là bây giờ hắn không có ở trên tay của ngươi.”
Tàng Địa Cửu Thiên cười lớn: “Nhưng nhanh thôi hắn sẽ lại trở về
trong tay ta, ngươi có biết vì sao hắn lại hôn mê bất tỉnh không? Ngươi
có biết vì sao ta không đề phòng hắn từ dưới nước đào tẩu không?”
Diệp Vũ Hà không trả lời, thật sự nàng cũng hơi tò mò việc này. Bởi
vì lúc ở dưới nước, hình như Thu Trường Phong còn rất tỉnh táo, nhưng
vừalên bờ, độc tính trong người Thu Trường Phong đột nhiên phát tác.
Diệp Vũ Hà nghĩ mãi mà không rõ nguyên nhân trong đó.
Tàng Địa Cửu Thiên đắc ý nói: “Ta không sợ hắn chui xuống nước đào
tẩu, chính là vì... Nếu hắn dám trốn chạy theo đường sông nước thì chỉ
có bất tỉnh nhanh hơn mà thôi. Ta vẫn chưa muốn hắn chết, vì thế nên ta
dùng hỏa hoàng phối hợp với phong nhứ làm cho hắn hôn mê, nhưng thể chất của hắn lại vượt quá sự tưởng tượng của ta, có thể chống đỡ được mà
không ngã. Nhưng khi hắn vừa xuống nước, hỏa hoàng và phong nhứ phối hợp với dòng nước chảy thẳng vào trong cơ thể hắn, chúng liền trở thành độc dược có mê tính cực mạnh. Hắn có ý định trốn vào dòng nướchay không thì cũng không thoát khỏi tay ta được!”
Lúc này Diệp Vũ Hà mới hiểu tại sao Thu Trường Phong lại ngất xỉu như thế, trong lòng nàng đang sợ hãi, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói:
“Ngươi tốn công như vậy, dẫn theo nhiều người như thế, chẳng lẽ chỉ là
muốn bắt hắn về, lấy lại ‘Nhật Nguyệt ca’ thôi sao?”
Tàng Địa Cửu Thiên hừ lạnh nói: “Ta nhất định phải thu hồi lại ‘Nhật Nguyệt ca’, Thu Trường Phong ta cũng muốn giết!”
Diệp Vũ Hà nhíu mày, nàng chậm rãi nói: “Chẳng lẽ các ngươi không còn mục đích nào khác sao?”Tàng Địa Cửu Thiên khẽ giật mình, y hỏi ngược
lại: “Chúng ta còn mục đích nào nữa chứ?”
Ánh mắt Diệp Vũ Hà tập trung lại, nàng nhìn chằm chằm Tàng Địa Cửu Thiên mà nói: “Mục đích mười vạn ma quân.”
Sắc mặt Tàng Địa Cửu Thiên đại biến, khuôn mặt giống như màu cà tím,
giọng khàn khàn nói: “Ngươi nói cái gì, mười vạn ma quân, làm sao ngươi
biết...” Y đột nhiên dừng lại, trên mặt hiện ra thần sắc sợ hãi gần
chết.
Mười vạn ma quân? Mười vạn ma quân là cái gì?Tại sao Tàng Địa Cửu
Thiên nghe thấy mấy chữ Mười vạn ma quân lại lộ ra thái độ khiếp sợ như
thế?
Cỏ dưới đất màu xanh, xanh như thần sắc của người đang hoảng sợ,
tiếng cáu gắt cũng không phát ra được, dường như cũng khiếp sợ ma lực
của bốn chữ ‘Mười vạn ma quân’. Cho dù là gió thổi qua, cũng dẫn động
một cỗ ma khí âm trầm lạnh thấu xương.
Thần sắc Diệp Vũ Hà vẫn rất tự nhiên, nàng chậm rãi nói: “Năm tháng
trước, ở Định Hải có một vụ án mạng, Công bộ thị lang họ Lý vốn đã cáo
lão hồi hương đột nhiên mất mạng, cả người hóa thành một vũng máu.Nhưng
trước khi chết, Công bộ thị lang đã dùng máu viết xuống một chữ ‘Quỷ’.”
Khẩu khí của nàng bình thản, nhưng chẳng biết tại sao, những người khác nghe xong lại đều có cảm giác lạnh lẽo.
Ánh mắt Tàng Địa Cửu Thiên đảo qua: “Quỷ ư... trên đời này thực sự có quỷ tồn tại sao?” Dường như y cũng bị ngữ khí của Diệp Vũ Hà ảnh hưởng, trong lời nói của y cũng mang theo cảm giác lành lạnh.
Diệp Vũ Hà nhìn trường kiếm nói: “Nhưng vụ huyết án này cũng không
phải là duy nhất, trong vòng năm tháng sau đó, trước sau có mười mấylão
quan triều đình đã cáo lão hồi hương cũng chết, sau khi chết tất cả đều
hóa thành một vũng máu. Án mạng xảy ra ở Định Hải, Trường Đình, Cửu Sơn, Sầm Cảng, động tĩnh lớn như vậy đã kinh động cả vùng duyên hải Lâm sơn, Vệ Sở chỉ huy sứ Quan Hải đã bắt đầu điều tra vụ việc này.”
Nàng đột nhiên nói đến sự việc không liên quan, nhưng Tàng Địa Cửu
Thiên lại cẩn thận chăm chú lắng nghe, y cũng không cắt ngang, hình như
cũng có hứng thú với những huyết án này.
Dưới ánh trăng, Diệp Vũ Hà lưu ý đến thái độ của Tàng Địa Cửu Thiên,
nàng lại nói: “Nhưng án mạng cũng không dừng lại ở đó, ngược lại
càngngày càng nghiêm trọng. Về sau Lại bộ thượng thư trí sĩ triều đình
đã đi Phổ Đà sơn dâng hương tế lễ, mặc dù được Chỉ huy sứ Quan Hải Kiều
Vũ Dương hộ tống nhưng vẫn chết ở Phổ Đà sơn, hóa thành vũng máu. Ngay
cả Kiều Vũ Dương cũng chết ở đó, trước khi chết ông đã lưu lại hai câu
nói...”
Ánh mắt Tàng Địa Cửu Thiên chớp động, y hỏi: “Hắn nói cái gì?”
Diệp Vũ Hà nhìn chằm chằm Tàng Địa Cửu Thiên, nói từng chữ: “Rồng về
biển cả cuối cùng cũng trở lại, mười vạn ma quân huyết đổ không
ngừng!”Tàng Địa Cửu Thiên chấn động, y thấp giọng nói: “Thì ra...” Nhưng thì ra cái gì thì y không nói tiếp.
Diệp Vũ Hà nói tiếp: “Thì ra những chuyện này đều là các ngươi làm ra!”
Lông mày chữ nhất của Tàng Địa Cửu Thiên nhướng lên như ngọn núi, y
thận trọng nói: “Ngươi nói những chuyện này... Đều là chúng ta làm sao?”
Hai người nhìn nhau, giống như đều bị câu chuyện ma quân làm rung
động, nhưng không ai lưu ý đến sắc mặt tái nhợt của Thu Trường Phong.
Tuy Thu Trường Phong đang nhắm mắt, nhưng trên mặt y giống như độtnhiên
hiện ra một phần cổ quái.
Diệp Vũ Hà cũng không chú ý tới sự khác thường của Thu Trường Phong,
nàng lãnh đạm nói: “Không sai, nếu không phải các ngươi, vậy thì còn ai
có gan làm loại chuyện này đây?”
Thần sắc Tàng Địa Cửu Thiên kinh nghi bất định, nghe thấy vậy y lặng lẽ cười nói: “Đúng là chúng ta làm thì sao?”
Trong mắt Diệp Vũ Hà vừa lóe lên sát khí, nàng chậm rãi nói: “Giết
người thì đền mạng. Nếu là các ngươi làm, vậy thì các ngươi cũng để cái
mạng lại đây đi!” Nàng bỗng dưng thò tay rút kiếm.Tàng Địa Cửu Thiên
không nhịn được mà lùi về sau một bước, y ngửa mặt lên trời cười dài:
“Chỉ mình ngươi sao?” Vừa rồi y thấy Diệp Vũ Hà giết chết ba nhẫn giả
trong nháy mắt, nên cũng có chút kiêng kị với kiếm thuật của Diệp Vũ Hà, nhưng y cũng không tin chỉ một mình Diệp Vũ Hà có thể đối phó với những nhẫn giả này.
Diệp Vũ Hà chậm rãi hít thở rồi nói: “Không sai, chỉ mình ta...” Nàng nâng trường kiếm lên di chuyển một vòng, hàn quang lập lòe, mấy nhẫn
giả thấy thế liền trở nên nghiêm túc hơn. Cứ tưởng Diệp Vũ Hà muốn lao
lên chém giết, không ngờ là nàng lại hơi uốn cong eo mình rồi xách Thu
Trường Phong lên, chạy vào trong rừng rậm.Tàng Địa Cửu Thiên ngơ ngẩn cả người, y hơi giật mình một chút. Vừa rồi Diệp Vũ Hà quá phô trương
thanh thế để có thể thở dốc một lát, tranh thủ một chút thời gian để
chạy trốn tiếp. Nghĩ đến đây, Tàng Địa Cửu Thiên cười to: “Bây giờ ngươi mới trốn, không phải là quá trễ rồi sao?”
Hắc y khẽ động, Tàng Địa Cửu Thiên lăng không như một con dơi, hắc y
của y dang rộng như đôi cánh chim có rất nhiều tác dụng. Không đợi y ra
lệnh, mấy nhẫn giả lao lên phía trước như cơn thủy triều, tới gần rừng
rậm, khoảng cách giữa bọn họ và Diệp Vũ Hà càng ngày càng gần.Tàng Địa
Cửu Thiên đã tính toán trước đó rồi, bất kể như thế nào, y cũng sẽ không để cho Diệp Vũ Hà chạy vào rừng rậm.
Đúng lúc này, đột nhiên Diệp Vũ Hà lăn một vòng, giống như nàng bị ngã sấp xuống vậy.
Tàng Địa Cửu Thiên thấy thế, y bỗng cảm thấy lạnh cả người. Nhảy lên
cao, Tàng Địa Cửu Thiên nhìn ra xa, vì thế mà y có thể nhìn thấy sự việc xảy ra ở phía xa sớm hơn một chút.
Rừng rậm tối đen, nhưng vẫn có ánh trăng chiếu vào. Một ít ánh trăng
này chiếu vào trong rừng rậm, đột nhiên vô số quang mang lạnh lẽo
nổilên.
Hàn mang kia bỗng dưng hiện ra, nó mang theo sát cơ, người nào nhìn thấy đều phải kinh hãi.
Tàng Địa Cửu Thiên chỉ liếc mắt nhìn, y liền không nhịn được mà quát lên: “Rút lui!”
Chữ ‘rút lui’ vừa ra khỏi miệng, đột nhiên trong rừng rậm nổi lên một hồi cuồng phong, sau đó “Ông” lên một tiếng. Âm thanh kia vang lên
giống như trăm cây đàn cùng đánh lên, tấu lên một đoạn nhạc buồn thiên
sơn tuyết lở.Ánh trăng trong trời đất, giống như cũng vì một chữ ‘ám’.
Những nhẫn giả lao tới gần khu rừng rậm, thậm chí còn không kịp phản
ứng, bọn họ đã bị cơn cuồng phong vù vù lạnh lẽo này thổi qua, hoa máu
như cánh hoa anh đào phiêu tán rơi rụng khắp chốn.
Hồng nhan trong nháy mắt, hương hoa trong nháy mắt, hoa máu bay xuống như cây hoa anh đào tuy đẹp, nhưng chỉ một khắc này lại có không biết
bao nhiêu nhẫn giả mất mạng ngay tại chỗ, bọn chúng cũng không kịp hừ
lấy một tiếng!