Đế Yến

Chương 55: Hán Vương 7


trướctiếp

Lại có người khiêu chiến với bọn hắn sao? Người này đến tột cùng có địa vị gì? Vì sao không báo tên họ?

Nhưng không cần biết thế nào, ngàn lượng vàng đã át đi hết danh tiếng của tứ công tử, huống chi còn có hộc minh châu kia nữa. Minh châu lấp lánh, dù có ngọn đèn trong đêm tối vẫn không tài nào át nổi thứ ánhsáng lung linh xinh đẹp mà hạt minh châu tỏa ra.

Đêm đen tĩnh mịch, ánh sáng cũng nhu hòa, hạt châu bóng bẩy như tia sáng rọi qua mây, đinh hương giọt sương, hết thảy tất cả vốn dĩ phải yên lặng bình thản, nhưng thực ra lòng mọi người đã bắt đầu căng thẳng rồi. . .

Cây quạt của Bối Tử Doãn không phe phẩy, nhẫn vàng của Lôi công tử dường như cũng ảm đạm mất màu, sắc mặt Vinh công tử lại càng khó coi, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Bọn họ tựa hồ cũng thật sự không ngờ, xuống tay mạnh như thế rồi màvẫn có người dám đấu, phản công cũng vô cùng mãnh liệt.

Lôi công tử nói giọng nghèn nghẹn: "Giá trị của hộc minh châu kia, chỉ sợ còn cao hơn cả ngàn lượng vàng."

Bối Tử Doãn khổ sở nói: "Nhưng mà tại hạ chỉ mang theo một cặp đồ sứ. Haiz, sớm biết như vậy đã mang nhiều hơn một chút thì tốt!" Hắn nói như thế, hiển nhiên là đã có ý lui bước.

Vinh công tử nhịn không được nhịn không được mà nhìn về phía Giang Nam Phi, y biết rõ rằng ở đây nếu nói về chuyện tài lực hùng hậu thì chỉ e Giang Nam Phi còn vượt xa mọi người.Giang Nam Phi lại liếc Thu Trường Phong một cái, nghe hắn lẩm bẩm nói: "Nhiều tiền không chắc đã là chuyện tốt, phiền não nhất định cũng nhiều hơn người ta rất nhiều."

Giang Nam Phi khẽ giật mình, nghiêm nghị nói: "Vinh huynh. . ."

Không đợi mọi người hạ quyết định, Diệp Hoan – kẻ vẫn chỉ uống rượu vui đùa đột nhiên cười nói :

"Ai nói nhiều tiền không phải chuyện tốt, ta vẫn cảm thấy tiền là thứ có càng nhiều càng tốt. Vinh công tử, cuộc chiến này không thể thua, bằng không thi các ngươi sẽ rất mất mặt, mà kẻ làm bạn như ta cũng mất mặtlắm lắm. Ta bỏ một ngàn lượng vàng. . ."

Tất cả mọi người đều chấn động, Vinh công tử vội nói: "Nếu Diệp huynh chịu ra mặt thì phần thắng của chúng ra sẽ tăng nhiều. . ."

Diệp Hoan đẩy đám ca cơ ra, liếc xéo Thu Trường Phong rồi nói với Vinh công tử: "Nếu ta đã ra tay thì không thắng không về. Nhưng Vinh công tử phải đáp ứng ta một điều kiện" Trong lời nói của y tràn đầy tự tin, hoàn toàn không để ngàn lượng vàng hay một hộc minh châu kia vào mắt. Nếu không có tài sản khổng lồ thì sao có thể như vậy?

Vinh công tử vội đáp: "Xin Diệp huynh cứ nói."Mạnh Hiền thấy Vinh công tử vội vã, càng thêm khó hiểu, thầm nghĩ các ngươi thực đã bị một nữ nhân mê đảo đến không biết tổ tông là ai nữa rồi. Ngàn lương vàng, cũng đủ cho khoảng một trăm gia đình chi dùng trong một năm, các ngươi lại chỉ xem như nước đổ lá khoai mà đưa có một kỹ nữ?

Cho dù Vân Cầm Nhi là hoa hậu thì cũng có thể thế nào, chẳng lẽ vì thế các ngươi có thể trở thành Hoàng đế? Nghĩ đến hành động của đám người chỗ này, Mạnh Hiền âm thầm lắc đầu, chỉ có thể mắng những tên này ngu xuẩn không nên thân.Thu Trường Phong bưng chén rượu nhưng trong lòng thì đang nghĩ, xem ra hôm nay Vinh Hoa Phú rơi vào tình thế bắt buộc, ngược lại thái độ của Bối Tử Doãn với Lôi công tử không kiên quyết, về phần Giang Nam Phi càng là dần dần không đếm xỉa đến. Mời rồi lúc tặng vàng hắn chỉ báo họ, một mặt là không muốn người ta biết rõ hắn có mặt, mặt khác lại không muốn đắc tội với đám người Vinh công tử, xem như là thông minh.

Vinh công tử cho dù là lưỡng tình tương duyệt với Vân Cầm Nhi cũng không cần tang gia bại sản mà nâng nàng lên ngôi hoa hậu, huống chi mấy tên như Giang Nam Phi không phải kẻ ngu. Vinh công tử có thể lôikéo bọn hắn hiển nhiên là vì có lợi ích hợp tác.

Nhưng Vân Cầm Nhi trở thành hoa hậu thì liên quan gì đến lợi ích của bọn họ chứ?

Thu Trường Phong tạm thời nghĩ mãi mà không rõ mối quan hệ này, lại biết thêm một việc này, cơ hội thành công của Vinh công tử cực kỳ ít, bởi vì cơ hồ hắn biết rõ đối thủ của bọn họ là ai.

Diệp Hoan bưng chén rượu, cười mà như không cười nói: "Nếu Vinh công tử có thể bỏ ra thêm ngàn lượng vàng nữa, lấy được trái tim mỹ nhân, vậy Vinh gia phủ Tùng Giang nhất định sẽ thanh danh đại chấn rồi!"Vinh công tử cười lớn nói: "Nếu Vân Cầm Nhi có thể chiếm được ngôi vị hoa hậu, vậy cái danh hộ hoa mỹ nhân nhất định là của Diệp công tử đây!"

Thu Trường Phong nghe vậy trong lòng nghĩ lại, Vinh công tử không phải vì thanh danh vậy là vì cái gì?"

Diệp Hoan ha ha cười, lắc đầu nói: "Vinh công tử sai mười phần rồi, ta chịu ra tay cũng chỉ là vì thích kết giao với người bạn này là ngươi, ta bỏ ra ngàn lượng vàng, ba cây nhân sâm cao ly ngàn năm tặng cô nương Vân Cầm Nhi, chỉ mong Vinh công tử đem đi tặng nói đó chính là của ngươi là được, ngàn vạn lần đừng nhắc đến tên ta."Mọi người ngơ ngẩn, không ngờ Diệp Hoan lại hào phóng như thế, bỏ ra lễ vật hậu như vậy mà lại không cầu thanh danh.

Ngàn lượng vàng thì cũng thế mà thôi, nhưng ba cây nhân sâm cao ly ngàn năm kia chính là vạn lượng khó câu, giá trị phải cao hơn hộc minh châu kia nhiều lắm lắm.

Vinh công tử lập tức phấn khởi đến mức ngây người, chắp tay nói: "Diệp huynh ưu ái như thế, xin cho tiểu đệ sau này được hồi báo."

Vàng với nhân sâm của Diệp Hoan được tặng sang thuyền hoa, vừa nghe người thông báo xong thì sông Tần Hoài dường như sôi trào lên. Tất cảca cơ trên các thuyền hoa nghe xong, trong lòng có thể nói là hâm mộ, đố kỵ, ghen ghét đan xen, chỉ hận mình không có bản sự như Vân Cầm Nhi.

Từ trước đến nay nhưng lần luận hậu trên sông Tần Hoài, tặng trăm lượng vàng thôi cũng đã được coi là món lớn, nhưng càng về sau càng khoa trương, hôm nay còn có người chịu bỏ ra mấy ngàn lượng vàng mua cái hư danh như thế, trách không được nhưng ca cơ khác ghen ghét.

Người thông báo vừa dứt lời, lập tức không có người ra thêm tiền thưởng, Vinh công tử đứng dưới boong thuyền không ngừng chà xát tay,cảm thấy kết cuộc đã phân định rõ, vô cùng hưng phấn, không ngờ đợi thật lâu mà người thông báo vẫn không công bố kết quả hoa hậu.

Đám người Vinh công tử đang hoài nghi, hai bên bờ sông Tần Hoài cũng xôn xao tiếng bàn tàn, không hiểu nổi người thông báo còn đợi cái gì.

Đúng lúc này, nơi mạn thuyền có người quát: "Đang làm gì vậy, cút xa ra một chút." Người đang hô hét kia chính là tên thủ hạ to cao lực lưỡng của Vinh công tử.

Mọi người sững sờ, quay đầu nhìn lại, chỉ chợt nghe "bịch" một tiếng, tên thủ hạ đứng trên mạn thuyền biến mất không thấy tăm hơi, chỗ của hắnlại có một nam tử mặc áo đen.

Nam tử kia đứng ở đó giống như là tinh linh hòa mình vào trong đêm tối vậy, nét thần bí mang theo chút lạnh lùng, cặp mắt của hắn hiện lên sắc tro tàn.

Cả thuyền lớn hoa lệ này cũng mấy đại công tử vung tiền như rác kia hoàn toàn không được hắn để vào mắt.

Mọi người vừa sợ lại vừa giận, không đợi ai hỏi, nam tử kia đi thẳng đến trước mặt Vinh công tử, vốn dĩ có gia định đinh ngăn cản nhưng khi thấy đến vẻ mặt lạnh băng cùng cặp mắt màu tro tàn của người nọ, chẳnghiểu tại sao trong lòng lạnh run không dám tiến lên trước nữa.

Cặp mắt như tàn tro kia của người nọ nhìn qua Vinh Hoa Phú, khóe miệng mang nụ cười dẫn theo vài phần trào phúng: "Ngươi gọi là Vinh Hoa Phú? Vinh công tử phủ Tùng Giang?"

Vinh Hoa Phú ngờ vực hồi lâu mới lên tiếng: "Đúng vậy, ta chính là Vinh Hoa Phú."


trướctiếp