Đúng lúc ấy, trên sông Tần Hoài tiếng vỗ tay như pháo nổ, liên tục
không ngớt. Thì ra Liễu Mi Nhi đã hát xong một khúc. Mọi người ủng
hộnhiệt liệt, sớm đã có thuyền nhỏ như cá bơi nhao nhao tới trước thuyền hoa của Liễu Mi Nhi, dâng tặng quà cáp. Người được tặng quà nhiều nhất
chính là hoa hậu.
Bên cạnh tám chiếc thuyền hoa ấy, ít nhất có hai mươi chiếc thuyền
lớn đậu ở đó, hẳn đó toàn là thuyền của đám con cháu nhà giàu, mặt sông
mặc dù rộng nhưng những thuyền lớn như vậy chạy qua chạy lại cũng bất
tiện, bởi thế mới cử thuyền nhỏ đến tặng quà.
Bối Tử Doãn bĩu môi, đột nhiên nói: "Đến lượt Vân Cầm Nhi trình diễn
tài nghệ rồi." Vừa nói vừa đi đến đầu thuyền. Lôi công tử cũng đi theo
đếnđầu thuyền, trong vẻ mặt chờ mong còn pha lẫn chút khẩn trương.
Cho dù là Mạnh Hiền cũng nhịn không được mà đứng dậy bước đi thong
thả đến đầu thuyền, muốn nhìn một chút xem kẻ có thể khiến mấy vị công
tử nhà giàu trên thuyền này nhìn trúng là loại tuyệt sắc bực nào. Có thể thấy được vẻ mặt khẩn trương của bọn người Lôi công tử, trong lòng Mạnh Hiền cảm thấy kì lạ, thầm nghĩ chuyện hoa quốc luận hậu cũng không có
cần lắm mánh lới, cho dù không chọn trúng cũng không liên quan đến đại
cục, nhưng mấy người kia vì sao lại khẩn trương như vậy, chẳng lẽ là vì
thể diện?Vinh công tử liếc Giang Nam Phi một cái, chắp tay nói với Thu
Trường Phong cùng Diệp Hoan: "Hai vị nhân huynh chẳng lẽ không muốn nhìn Vân Cầm Nhi một chút sao? Khúc đàn của nàng thực sự chỉ là trên trời
mới có. . ."
Thu Trường Phong chỉ lắc đầu: "Ta không hiểu gì về âm luật cả."
Diệp Hoan một tay ôm lấy ca cơ, tay kia sớm nâng chén đưa tới bên
miệng ca cơ. Cử chỉ của hắn vừa ôn nhu vừa phóng đãng, ca cơ kia xấu hổ, uống nửa chén lại nhõng nhẽo cười nói: "Diệp công tử, đến chàng
rồi."Diệp Hoan cười ha ha, một hơi uống cạn sạch nửa chén rượu còn lại,
nói: "Phương phỉ bất tận hồng nhan lão
Mạc như liên thủ nhãn tiền nhân.
Xem hay không xem thì
có gì khác nhau?"
Dịch thơ bởi Đăng truyện BNS: Hương hoa chẳng mãi người nhanh già
Sắc mặt Vinh công tử khẽ đổi, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe một tiếng đàn cất lên.
Tiếng đàn vừa cất lên, những tiếng ồn áo náo động trên sông Tần Hoài đột nhiên không thấy.
Thì ra Vân Cầm Nhi đã bước lên bục biểu diễn, khẽ vươn tay ngọc, trên mặt sông sáng rực dưới ánh đèn như sao sa, gảy lên thiên âm. . .
Bây giờ đang là giữa mùa hè, trên sông Tần Hoài cho dù mát mẻ
nhưngThôi hãy thường người trước mắt tavẫn có chút nóng bức. Tiếng đàn
cất lên mang theo chút đìu hiu cùng phiền muộn của tiết trời cuối thu.
Vẻ phiền muộn ấy đong đầy trong dạ, đìu hiu thấu xương, người nghe
được tiếng đàn – kể cả Lôi công tử hay Bối Tử Doãn – trên mặt đều mang
ít cô đơn. Phồn hoa qua rồi tất nhiên chính là cô đơn, phồn hoa hồng
trần, chè chén say sưa chẳng phải vốn là một loại cô đơn khác hay sao?
Loại cảm giác khi tỉnh rượu vào lúc đêm sâu người vắng ấy, loại cảm
giác khi một mình gặm nhấm nỗi cô đơn suốt đêm dài đằng đẵng này. . .
DG: Giấc mộng Hoàng lương: Truyện kể vào đời Đường Thái Tông, một
người tên là Lữ Sinh gặp một đạo sĩ tên Lữ Ông, chu du tới Hàn Đan. Lữ
Ông cho Lữ Sinh mượn một cái gối đầu nằm ngủ. Lữ Sinh ngủ mơ thấy mình
được làm quan to, vợ đẹp nhà cao. . . nhưng rốt cuộc cuối đời, sau bao
sóng gió phong ba thì vẫn buồn rầu mà chết. Đúng lúc đó Lữ Sinh tỉnh
giấc, mới biết đó chỉ là một giấc mơ. Con người ta sống ở trên đời, bon
chen giành giật cũng chỉ vì danh lợi. Người theo đuổi chữ danh hướngCho
dù là phong lưu ngàn năm, cho dù là cưỡi ngựa Chương Đài, nhưng giấc
mộng Hoàng Lương, Trang Sinh mê điệp, tỉnh rượu rồi, cùng lắm cũng chỉ
là như bờ dương liễu, gió héo trăng tàn.về triều đình, người theo đuổi
chữ lợi nhìn ra chợ búa. Người dành được vinh hoa phú quý vui sướng hớn
hở, người thua cuộc đói nghèo than thân trách phận. Nhưng theo quan điểm của hư vô và vô thường thì tất cả những thứ đó đều là vô nghĩa, giống
như giấc mộng hoàng lương.
Trang Sinh mê điệp: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui
vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc
nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa
bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác
nhau. Cái đó gọi là "vật hoá".
Tiếng đàn xao động, ngay cả trong mắt Thu Trường Phong cũng nhuốm màu tiêu điều buồn bã. Diệp Hoan mặc dù đang trái ôm phải ấp nhưng ánh mắt
thì thì thoảng vẫn nhìn về phía Thu Trường Phong, pha chút ý vị sâu xa. . .
Giữa lúc mọi người đang đắm chìm trong nỗi tịch mịch, tiếng đàn chợt
đổi, biến thành khảng khái sục sôi, sạch vẻ trang nghiêm, lại dẫn người
ta vào tình cảnh Kiếm Các buông ngựa, đêm bão hành quân.Nói chung hai
tích này đều có ý muốn nói, đời người như một giấc mộng, vinh hoa mãi
rồi cũng có suy tàn. . .
[Chú thích của huynh BaoLam: - túc sát túc nhiên : tiếng đàn đang
tịch mịch biến thành sục sôi, thế nên mất sạch cái vẻ trang nghiêm tư lự khi trước.
- Kiếm Các buông ngựa, đêm bão hành quân : Chỉ nỗi nguy hiểm gian
nan. Đường Kiếm Các là con đường mòn nhỏ và khúc khuỷu như ruột dê, do
sức người tạc vào vách đá mà thành đường đi. Bên vách cao bên vực sâu,
cực kì nguy hiểm, cưỡi ngựa là không thể đi nổi, thế nên binh lính qua
đó cũng chỉ có thể bỏ ngựa mà đu trèo qua thôi. - Gươm vàng ngựa sắt : phiếm chỉ vẻ oai hùng của quân tướng. Cái này chữ Việt dịch ra lâu rồi. Cái này là thành ngữ
- Gió đạn mưa tên : phiếm chỉ khung cảnh chiến trường ác liệt. Cái
này ko biết có phải thành ngữ hay ko. Đạn đây là thứ hình tròn như viên
bi, chế bằng đá hoặc sắt, dùng nỏ để bắn, tiếng đạn bắn ra kêu vù vù như gió. Giống như tên bắn bằng cung,
Sông Tần Hoài lung linh rực rỡ lại bị một khúc này làm nhuốm màu, có
chí khí có sự dữ dội của "Tây phong tàn lãnh, Hán gia lăng khuyết" (dg:
thơ Lý Bạch). Ý này, cảnh này đều đối ngược hoàn toàn với trước, một
khúc liên tiếp, kết nối rất tự nhiên, đã khiến người ta như mê như say,
như ca như khóc.
Trái tim mọi người đập theo nhịp đàn, lúc thì tiêu điều, lúc lại sục
sôi, bất chợt rơi vào giữa mùa đông giá rét có hoa tuyết bay bay, rồi
lại hòa mình vào làn gió mùa xuân ấm áp. Mọi người nghe được, lại cảm
nhậntiếng ràn rạt như mưa.]được trăm mối ngổn ngang trong lòng, đa sầu
đa cảm, mặc kệ gió trăng. . .
Một khúc đã kết thúc rồi nhưng trên sông Tần Hoài không hề có tiếng
vỗ tay nào một cách thần kỳ, người ta còn đang bận đắm chìm sâu trong âm điệu của khúc đàn uyển chuyển, sau một lúc lâu từ bốn phía mới nổi lên
những tràng vỗ tay ủng hộ râm ran như pháo nổ.
Thu Trường Phong khẽ thở dài, lẩm bẩm nói:
"Bốn mùa trong một khúc caÂm trời mỹ diệu dễ mà được nghe? Chỉ có điều…” Hắn nói một nửa lại đột ngột ngừng.
Diệp Hoan làm như lơ đãng hỏi một câu: "Chỉ có điều làm sao?"
Thu Trường Phong lắc đầu nói: "Không có gì."
Diệp Hoan cười cười, không hỏi tiếp nữa.
Thu Trường Phong cũng cười mà không nói, nhưng trong lòng hắn cũng
cảm thấy hơi là lạ. Trên con thuyền này, mặc dù hắn đối xử khách khí với Giang Nam Phi nhưng lại cảm thấy hứng thú nhất với Diệp Hoan ngồitrước
mặt này. Từ đầu chí cuối hắn đều cảm thấy Diệp Hoan này có gì đó bất
thường.
Thu Trường Phong rất nhạy bén, một khi hắn đã cảm thấy có vấn đề thì
sớm muộn gì cũng tìm ra được chỗ có vấn đề. Loại cảm giác nhạy cảm này
được hình thành từ khả năng suy luận vô cùng chặt chẽ cộng với kinh
nghiệm mà ra.
Hắn có thể nhìn ra nguyên nhân tử vong chỉ trong chốc lát, hắn cũng
có thể liếc một cái là nhìn ra tâm tư cũng với lai lịch của đối thủ, tất cả các phán đoán suy luận cũng nhờ vào những kinh nghiệm phong phú
cùngvới cái đầu uyên bác của hắn.