Mạnh Hiền khẽ giật mình, trong lòng thầm nói Nhật Nguyệt ca nếu thật
có tác dụng tiên tri, tiểu tử ngươi như thế nào lại không biết cách
dùng? Y đảo mắt một cái, hỏi: “Cuốn sách này… vẫn còn trên người Thu
huynhchứ?”. Thấy Thu Trường Phong gật đầu, Mạnh Hiền hỏi dò: “Quyển sách này, Thu huynh đương nhiên đã xem qua?”
Thu Trường Phong lập tức lắc đầu nói: “Không có, Thượng Sư không cho
ta xem sách, ta đương nhiên sẽ không lật xem”, rồi cười mà như không
cười nhìn Mạnh Hiền nói: “Chẳng lẽ là Mạnh Thiên hộ muốn xem?”
Mạnh Hiền vội vàng lắc đầu, cười nói: “Thu huynh không xem, tiểu đệ
lại càng không dám”. Trong lòng y lại thầm mắng to, Thu Trường Phong
ngươi còn ở chỗ này ra vẻ đáng thương, quyển sách kia ở trên người của
ngươi, ngươi ở trong phòng lâu như vậy, nói không chừng đã lật nát
sáchrồi, lại còn nói là chưa xem qua?
Trong lòng y mặc dù mắng chửi, nhưng vẫn không từ bỏ ý định, nói:
“Thu huynh không xem quyển sách kia, chẳng lẽ nói… có gì kiêng kị sao?”
Diêu Tam Tư lý giải: “Hẳn là như vậy, nghe nói loại Thần Thư như thế
này, có lẽ tốt nhất là không xem, nếu xem chỉ sợ sẽ có tai họa”. Lời hắn vừa dứt thì đã nghe một tiếng “Phanh” lớn.
Mạnh Hiền sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, y vốn cảm thấy lời
của Diêu Tam Tư là vô căn cứ, thật không ngờ chỉ nói giỡn thôi ai dè
thựcsự có tai họa đến thăm .
Chẳng lẽ nói Nhật Nguyệt ca thực sự có loại lực lượng kinh thiên địa, khiếp quỷ thần này?
Mạnh Hiền quay đầu nhìn lại, sắc mặt hết xanh rồi trắng, hết trắng
rồi đỏ, cuối cùng khôi phục dáng vẻ nịnh nọt, khoanh tay đứng dậy.
Trước cửa chính của khách điếm có một người đang đứng, bất ngờ đó chính là Công Chúa Vân Mộng.
Bên trái Công Chúa Vân Mộng là Vệ Thiết Y, bên phải là Diệp Vũ Hà,
côsớm đã không còn thần sắc chật vật như lúc trước, thoạt nhìn thần thái sáng láng, khuôn mặt rạng rỡ, nhưng trên trán có một một vết thương
hồng hồng, không khỏi có chút không được hoàn mỹ.
Chưởng quỹ của khách điếm nhìn thấy cửa chính gần như sắp đổ, cuống
quít chạy ra nghênh tiếp, vừa thấy khí thế của Công Chúa Vân Mộng lại
thấy ngoài khách sạn không biết lúc nào đã tụ tập mấy chục quan binh,
mặt mày trở nên xám ngắt, cuống quít nói: “Khách quan muốn nghỉ trọ hay
là ăn cơm?”
Bình thường hắn vốn nói là nghỉ trọ hay ở trọ, nhưng thấy người đến cóđịa vị cao thế này cũng không trông mong bọn họ ở lại.
Công Chúa Vân Mộng bật cười nói: “Ta ở trọ. Thế nào, ngươi không chào đón à?”
Chưởng quỹ kia thầm kêu khổ không ngớt, đáp: “Hoan nghênh hoan
nghênh… Mời vào trong. Nhưng quán nhỏ nên phòng cũng không nhiều lắm…”
Công Chúa Vân Mộng ngắt lời: “Vậy đem mọi người đuổi đi hết là được
rồi.”Chưởng quỹ kia khẽ giật mình, khó xử nhìn ba người Thu Trường
Phong, trực giác cảm thấy ba người này cũng không dễ chọc, hắn như thế
nào dám đuổi bọn Thu Trường Phong đi?
Không ngờ Công Chúa Vân Mộng đột nhiên cười một tiếng, ánh mắt rơi
vào trên người Thu Trường Phong, “Thu Trường Phong, trùng hợp nha, thế
mà lại gặp được ngươi”, quay sang chưởng quỹ nói: “Mấy người này không
cần đuổi đi”. Cô nói như vậy, cho dù Diêu Tam Tư cũng nghe ra Công Chúa
Vân Mộng muốn giải hòa với Thu Trường Phong.
Thu Trường Phong chậm rãi đứng lên, chắp tay nói: “Tham kiến côngchúa điện hạ, bất quá ty chức không cần công chúa đuổi, cũng sắp chuẩn bị
khởi hành.”
Công Chúa Vân Mộng khẽ giật mình, bộ dáng tươi cười đột nhiên biến
mất, quát lên: “Thu Trường Phong, đừng trách ta không giữ thể diện cho
ngươi.”
Thu Trường Phong đạm mạc nói: “Mặt mũi ty chức cho dù ít ỏi cũng là
của mình, không nhọc công chúa điện hạ giữ giùm”, dứt lời liền xoay
người lên lầu trở về phòng, phân phó: “Mạnh Thiên hộ, Diêu Tam Tư, chuẩn bị lên đường.”Công Chúa Vân Mộng tức đến đỏ mặt, Mạnh Hiền cuống quít
cười làm lành, âm thầm nháy mắt với Công Chúa Vân Mộng rồi đi theo Thu
Trường Phong lên lầu.
Thu Trường Phong đơn giản thu thập vài thứ rồi xuống lầu đợi, Diêu
Tam Tư đột nhiên chạy lại, lo lắng nói: “Thiên hộ đại nhân, không tốt
rồi, Mạnh Thiên hộ bị bệnh rồi.”
Thu Trường Phong giật mình, đi vào phòng Mạnh Hiền, thấy hắn đang ôm
bụng, thần sắc đau đớn nằm lăn qua lăn lại trên giường. Thu Trường Phong nhíu mày, tiến tới một bước nói: “Mạnh Thiên hộ, ngươi làm saovậy?”
Mạnh Hiền nằm tại góc tường, rên rỉ nói: “Thu huynh…Ta…Ta đau đụng”.
Thu Trường Phong khó hiểu nói: “Thật là hay, sao lại đột nhiên đau bụng thế?”
Mạnh Hiền run giọng nói: “Thu huynh có điều không biết, ta từ nhỏ đã
mắc căn bệnh, cứ mỗi khi mệt nhọc thì sẽ đau bụng. Mấy ngày này luôn
luôn đi đường, vậy nên bệnh cũ lại tái phác”. Thấy Thu Trường Phong nhíu mày, Mạnh Hiền nói: “Thu huynh, ta biết rõ ngươi đang trốn côngchúa,
ngươi sợ nàng làm khó dễ ngươi, bởi vậy nên mới phải đi, nhưng ta thật
sự đi không được, vậy ngươi cứ lên đường trước cũng được.”
Diêu Tam Tư vừa nghe lập tức nói: “Đúng vậy, Thu Thiên Hộ sao lại sợ
công chúa chứ. Chúng ta cùng đi, bỏ ngươi lại một mình thì lỡ đâu có
chuyện gì sẽ xảy ra?”, lại nhìn sang Thu Trường Phong, khẩn thiết nói:
“Thu đại nhân, ngươi nhanh chóng rời đi, chi bằng ta ở lại chiếu cố cho
Mạnh Thiên hộ a?”Cửa vào có người nhẹ nhàng nói: “Thu đại nhân thân là
Cẩm Y Vệ, công việc bề bộn, hoàn toàn không có khả năng chiếu cố được
cho thủ hạ. Các ngươi tốt hơn hết là tự chúc phúc cho mình đi.”
Thu Trường Phong không cần quay đầu lại cũng biết Diệp Vũ Hà ở trước
cửa, hắn giống như bị lời Diệp Vũ Hà kích thích, ngược lại cười nói:
“Diệp Bộ đầu sai rồi, ta hiện tại không có gì vội. Tam Tư, ngươi đi mời
đại phu, ta tới chăm sóc Mạnh Thiên hộ.”
Mắt Mạnh Hiền lộ vẻ cảm kích, thở dài: “Thu huynh, ngươi đối xử với
tiểu đệ như vậy, thật là làm tiểu đệ vô cùng cảm kích.”Diêu Tam Tư rất
vui mừng, thầm nghĩ Thu đại nhân này ngày thường bộ dáng lạnh như băng,
nhưng đối xử với thủ hạ thật khó nói hết. Diêu Tam Tư cuống quít chạy đi tìm đại phu, bận rộn đến nửa đêm thì cơn đau bụng của Mạnh Hiền cũng
bớt chút ít, nhưng mỏi mệt không chịu nổi, hiển nhiên cũng không thể đi
lại, miệng không ngừng tạ lỗi với Thu Trường Phong.
Thu Trường Phong ngược lại an ủi tốt Mạnh Hiền, đợi Mạnh Hiền nằm
xuống mới quay lại phòng mình, đốt đèn lên, chậm rãi ngồi xuống, đôi mắt lộ ra vẻ trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.Đột nhiên cửa
phòng vang lên tiếng gõ cửa, Thu Trường Phong run lên, đi ra mở cửa
phòng, nhìn thấy chưởng quỹ vẻ mặt nịnh bợ đang đứng ở cửa ra vào, sau
lưng còn có hai tên tiểu nhị khiêng theo một cái thùng lớn, trong thùng
gỗ chứa đầy nước ấm.
Thu Trường Phong kinh ngạc hỏi: “Làm gì vậy?”
Chưởng quỹ cười lấy lòng nói: “Vị khách họ Diêu kia nói đại nhân khổ cực, bảo ta chuẩn bị nước ấm cho đại nhân tắm rửa.”
Thu Trường Phong có chút dở khóc dở cười, không ngờ Diêu Tam Tư tâm
tư cẩn thận như vậy, không đành lòng từ chối hảo ý, gật đầu nói:
“Mangnước vào đây đi.”
Tiểu nhị khiêng thùng nước vào phòng, sau đó cùng chưởng quỷ rời đi.
Thu Trường Phong nhìn thùng nước ấm đang bốc hơi kia, trong nội tâm
đột nhiên có chút cảm giác ấm áp. Nhưng hắn chỉ ngồi trước bàn, cũng
không cởi áo ra.
Tiếng trống canh vang lên, Thu Trường Phong sờ tay vào ngực, móc Nhật Nguyệt ca ra.
Dưới ngọn đèn mờ tỏ, quyển Nhật Nguyệt ca kia tựa như tỏa ra ánh
sángthần bí, trong ánh mắt Thu Trường Phong cũng có phần thần bí, nhưng
cuối cùng cũng không hề lật ra xem. Hắn cũng không nói dối Mạnh Hiền,
hắn chưa từng lật xem quyển Nhật Nguyệt ca kia.
Tuy quyển sách gần trong gang tấc, nhưng mỗi lần nhìn thấy Nhật
Nguyệt ca, Thu Trường Phong không thể ngăn được cảm giác hồi hộp, cảm
giác nếu lật ra xem thì sẽ xảy ra chuyện khó có thể khống chế.
Hắn cũng không biết tại sao lại có cảm giác này, lại càng ngạc nhiên
sự quỷ dị của Nhật Nguyệt ca.Không biết bao lâu, tiếng gõ cửa phòng lại
vang lên, Thu Trường Phong đột ngột cất sách vào trong ngực, lách mình
đến trước cửa, thầm nhíu mày, rốt cuộc cũng mở cửa phòng ra, ánh mắt lộ
ra vẻ kinh ngạc.
Đứng trước cửa chính là Công Chúa Vân Mộng.
Công Chúa Vân Mộng vẫn một thân quần áo đỏ rực như lửa như trước, gò
má như ngọc ửng chút sắc hồng, thấy Thu Trường Phong nhìn sang, bỗng
dưng cúi đầu xuống, thần sắc có vài phần xấu hổ, nhẹ giọng nói:
“Thu…Ngươi còn chưa ngủ sao?”
Đêm khuya như vậy, Thu Trường Phong thấy công chúa đến đây, ý là
...Trong lúc kinh ngạc, thấy công chúa nhăn nhó, lại thấy khuôn mặt công chúa đỏ bừng, ngạc nhiên một hồi lâu hắn mới hỏi: “Công chúa điện hạ có việc gì?”
Công chúa Vân Mộng đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh nhưng lại như đang giấu cái gì, “Ta … ta … không ngủ được.”
Màn đêm thăm thẳm, một cô gái tuyệt mỹ đột nhiên tới gian phòng đàn
ông nói câu này làm cho người đàn ông khó mà không có ý nghĩ trong đầu.
Thần sắc Thu Trường Phong vẫn bình tĩnh bảo: “Công chúa không ngủ được
thì tốt nhất hãy tìm đại phu, không cần phải nửa đêm canh batới gõ cửa
phòng ta.”
Vốn tưởng công chúa Vân Mộng sẽ giận tím mặt, Thu Trường Phong chuẩn
bị chịu sự hỉ nộ vô thường của công chúa nhưng thật không ngờ công chúa
rõ ràng không tức giận mà chỉ nhìn Thu Trường Phong một cách u oán. Cô
khẽ cắn cặp môi đỏ mọng rồi thốt lên: “Ta biết … ngươi xem thường ta.”
Thu Trường Phong nhíu mày, nói: “Công chúa nghĩ nhiều rồi.”