Công Chúa Vân Mộng vừa thấy Thu Trường Phong, trong lòng hoan hỉ
thiếu chút nữa đã kêu lên. Cô cứ nghĩ Thu Trường Phong sẽ chẳng đuổi
theo. Nhưng Thu Trường Phong bỗng dưng xuất hiện. Cô mới phát hiện, thực ra thái độ của cô đối với Thu Trường Phong chẳng qua chỉ hơi bất đồng
mà thôi, cũng không phải là kẻ thù của nhau.
Thu Trường Phong nhìn ra sắc mặt của gã có khuôn mặt như hồ dán dường như hoang mang. Thu Trường Phong mỉm cười nói: "Không cần nghĩ nữa, ta
làm cách nào đuổi theo, ngươi nằm mộng cũng không biếtđâu!"
Hắn hữu ý mà như vô ý nhìn thoáng qua Công Chúa Vân Mộng đang nằm
trên mặt đất. Hắn vừa cười vừa nói: " Như dao tú thiên địa, tàng địa hám sơn xuyên, giáp hạ lưu phong thủy, y hạ hỏa lí anh... Nghe nói gần đây ở vùng duyên hải có nhiều Nhẫn Giả Đông Doanh qua lại. Mà Nhẫn Giả Đông
Doanh lại như ngàn vạn, nhưng trong mắt cũng chỉ có Như ngọc, Giấu địa,
Giáp Hạ, Y Hạ là bốn bộ nổi danh nhất. Cho dù Yến lặc kỵ không phát hiện các ngươi lẻn vào, chắc hẳn các ngươi đã độn thổ lẻn vào. Rõ ràng đây
là tuyệt chiêu địa nhất bộ. Quả thật các hạ gan to thật, dám làm loạn
kinh thiên như thế. Thậm chí không tiếc đối nghịch với Triều đìnhĐại
Minh, chẳng lẽ là cao thủ tàng địa ở Nhẫn Giả Đông Doanh sao?"
Sắc mặt của gã hồ dán lợt lạt, ánh mắt lộ ra ý kinh ngạc. Gã thật sự
không thể tưởng được. Một gã trông có vẻ tầm thường nhứ thế., chẳng qua
chỉ là Cẩm Y Vệ. Làm sao hắn có thể đoán được lai lịch của ta?.
Công Chúa Vân Mộng âm thầm kinh hãi. Cô đã nghe kể về bọn giặc cỏ
Đông Doanh. Chúng làm chủ cả một vùng duyên hải. Nhưng cô không ngờ kẻ
muốn bắt cô đúng là Nhẫn Giả.
Gã trong bóng tối vỗ tay nói: "Tốt. Đúng là Thu Trường Phong. Quả
nhiên có chút môn đạo. Nhưng ngươi nếu có thể đoán ra gã là ai, cái
đómới xem như có bổn sự."
Trong lòng Thu Trường Phong sợ hãi. Không hiểu tại sao người nọ lại
biết rõ tên mình. Tuy vậy trong nội tâm Thu Trường Phong cũng có chút
kinh ngạc, nhưng sắc mặt vẫn như cũ không chút gợn sóng. Thu Trường
Phong lạnh lẽo nói: "Nghe nói nhóm tàng địa trong đó có không ít nhân
vật tài cán. Nhưng những gã có dã tâm thì chỉ có hai người. Một người là tàng địa Cửu Thiên, người kia là tàng địa Cửu Hãm. Vừa có tài cán vừa
có dã tâm mới có thể bay qua biển đến Đại Minh. Chẳng lẽ các hạ là tàng
địa Cửu Thiên?"Nhưng một chút thoáng qua, Thu Trường Phong lại lắc đầu
nói: "À mà không, nghe nói tàng địa Cửu Thiên rất là Cuồng Ngạo. Tuyệt
sẽ không như các hạ lại có thể ẩn nhẫn như vậy. Nói như vậy... Các hạ
chắc hẳn chính là tàng địa Cửu Hãm rồi?"
Tiếng nói thốt ra, trong miếu đổ nát lại không có một tiếng động.
Thậm chí cả người trong bóng tối cũng không thốt lên lời nào. Dường như
không hiểu tại sao Thu Trường Phong có thể phán đoán chính xác đến như
vậy.
Công Chúa Vân Mộng lại càng kinh ngạc hơn. Tại buổi tiệc mừng thọ,
côchỉ cảm thấy Thu Trường Phong có chút may mắn. Lúc còn ở Thanh Điền,
cô cũng chỉ cho rằng Thu Trường Phong có chút bổn sự quan sát tử thi.
Nhưng cô không thể tưởng được, Thu Trường Phong còn có thể bác học như thế, đơn giản đoán được đến chi tiết của đối thủ.
Lần thứ nhất có thể là ngẫu nhiên. Nhưng nhiều lần như thế thì không
còn là ngẫu nhiên nữa. Điều này làm cho Công Chúa Vân Mộng cảm thấy kỳ
quái. Cái cảm giác này làm cho cô xem Thu Trường Phong hình như hơi khác so với bọn Cẩm Y Vệ khác.Không biết trải qua bao lâu, sắc mặt của gã hồ dán mới hồi phục lại. Gã nắm chặt chuôi đao, chậm rãi nói: "Không tệ,
ta chính là tàng địa Cửu Hãm!" Không biết gã phải dùng bao nhiêu khí lực mới ngăn chặn sự khiếp sợ trong nội tâm mình.
Thu Trường Phong cũng chi là một gã Thiên Hộ Cẩm Y Vệ. Làm sao đối
với Lưu Phái Nhẫn Giả lại biết rõ như lòng bàn tay. Tàng địa Cửu Hãm
khiếp sợ không phải kiến thức của Thu Trường Phong, mà là sợ hãi đám
người Cẩm Y Vệ. Không hiểu làm cách nào mà họ biết mọi thứ, đã thế làm
việc lại thần bí. Đám Cẩm Y Vệ chính là đại biểu cho dụng ý của Hoàng
đế. Thu Trường Phong đã biết rõ Nhẫn Giả Đông Doanh. Nói nhưvậy chẳng
lẽ: Chu Lệ đã sớm âm thầm lưu ý và muốn động thủ với Đông Doanh hay sao?
Người trong bóng tối rốt cục cũng thở dài nói: "Thu Trường Phong, chúng ta coi như đã xem thường ngươi."
Ánh mắt Thu Trường Phong lập loè, chuyển nhìn qua chỗ hắc ám nói:
"Các ngươi i hiểu rõ chúng ta như vậy. Hẳn là trong đám người của
chúng ta có gián điệp?”
Người trong bóng tối thở dốc hẳn, sau lúc lâu mới nói: "Ngươi thông
minh như vậy, vì sao không đoán ra ta là ai chứ?"Thu Trường Phong liếc
nhìn Công Chúa, lắc đầu nói: "Cái này, thật rất khó đoán!"
Những lời này cũng không phải là khách khí, thật sự là bởi vì hắn
không biết người trong bóng tối rốt cục là thần thánh phương nào.
Kỳ thật Thu Trường Phong có thể đoán ra thân phận Tàng địa Cửu Hãm,
là do khi người trong bóng tối nói về hai câu thơ: “Như ngọc tú Thiên
Địa… Lúc đó Thu Trường Phong đã tới ngoài miếu, nên nghe được. Công Chúa Vân Mộng không biết hai câu này có ý nghĩa gì. Nhưng kiến thức Thu
Trường Phong rộng rãi, bằng hai câu này liền phát giác Liên Hoàn ántại
Thanh Điền có thể có quan hệ với Nhẫn Giả Đông Doanh. Thu Trường Phong
cảm thấy khiếp sợ. Lại nghĩ đến việc Địch Nhân chém Diệp Vũ Hà một đao,
hắn càng thấy rất giống phong cách của Đông Doanh. Do đó hắn mới có thể
xác định như vậy.
Hắn hiện thân ra, phỏng đoán sẽ truy ra thân phận đối thủ. Theo lời
Thượng Sư nói, quyển sách trong tay Lưu Thái Tức chứa nội dung Kỳ Dị. Ai biết việc này cũng đều hứng thú với nó. Mà người trong bóng tối tận lực thông qua Đông Doanh. Lại để cho Tàng địa Cửu Hãm bắt cóc Công Chúa Vân Mộng. Vậy mục đích cuối cùng là gì?Những chuyện này thoạt nhìn xảy ra
liên tiếp. Nhưng khi Thu Trường Phong đang truy tung trên đường, đã sớm
nghĩ ra rất nhiều điểm không bình thường. Trong mắt hắn điều nghi hoặc
lớn nhất là người trong bóng tối rốt cùng là thế lực phương nào? Gã đứng trong bóng tối cũng dần khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nói: "Hóa ra
ngươi cũng có lúc không thể suy đoán được sự tình."
Thu Trường Phong mỉm cười nói: "Ta làm gì mà phải đoán cơ chứ?"
Gã đứng trong bóng tối khó hiểu hỏi: "Nha... Vậy là vì cái gì?"
Thu Trường Phong bước về trước một bước, cười nói: "Ta không cầnđoán, bởi vì ta hỏi các ngươi là được rồi."
Tàng địa Cửu Hãm dù là Nhẫn giả nhưng khi hắn nghe Thu Trường Phong
nói có ý một mẻ hốt gọn bọn chúng thì nhịn không được cả giận nói: "Thu
Trường Phong, ngươi tự nhiên tâm thần điên loạn sao. Hươu chết về tay
ai, còn chưa thể biết được. Công Chúa Vân Mộng còn trong tay ta. Ngươi
cho rằng bằng vào sức một mình ngươi thì có thể đối kháng trực tiếp với
chúng ta sao?"
Thu Trường Phong mỉm cười nói: "Công Chúa nằm trong tay ngươi. Vậy
thì đã sao, ta và cô ta cũng chẳng có chút quan hệ gì?Công Chúa Vân Mộng còn cho rằng Thu Trường Phong lo lắng cho mình. Dù sao hai người cùng
ngồi chung một chiếc thuyền.
Nhưng khi cô nghe vậy, sắc mặt đại biến, kêu lên: "Thu Trường Phong, ngươi đây là có ý gì?"
Người trong bóng tối lạnh lùng nói: "Ý của hắn chính là, lúc cần thiết, hắn thậm chí có thể làm thịt ngươi!"
Công Chúa Vân Mộng vừa mới có chút ấn tượng tốt với Thu Trường Phong. Cô nghe vậy không khỏi kinh hãi, quát: "Hắn dám?"Thu Trường Phong nói
tiếp: "Công Chúa, ta đúng là không dám. Đối với Cẩm Y Vệ mà nói, Thiên
Tử đã có lệnh: Cẩm Y Vệ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ. Còn bất cứ thủ đoạn gì đều xét không có lỗi. Đương nhiên..." Thu Trường Phong tươi cười pha chút mơ hồ nói: "Ta chắc chắn sẽ không giết ngươi..."
"Nhưng hắn mượn tay của chúng ta giết ngươi, sau đó đổ mọi tội lỗi
lên người của chúng ta. Đây không phải là tác phong của bọn Cẩm Y Vệ từ
trước đền giờ hay sao?" Gã trong bóng tối lập tức nói.
Công Chúa Vân Mộng phẫn nộ, thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh. Cô
vốntưởng rằng Thu Trường Phong đến cứu mình. Không nghĩ đến sẽ phải gặp
tử thần. Cô nhìn chằm chằm vào Thu Trường Phong. Công Chúa Vân Mộng cắn
răng nói: "Thu Trường Phong, ngươi chớ để cho ta còn sống trở về. Bằng
không thì theo lời ngươi hôm nay mà nói..., ngươi nhất định phải chết!"
Thu Trường Phong cũng không nhìn Công Chúa Vân Mộng, quay đầu nhìn về phía Tàng địa Cửu Hãm nói: "Hiện tại vấn đề Công Chúa đã giải quyết.
Hai người các ngươi, ta chỉ cần bắt được một cái, thì mọi thứ sẽ hiện
ra chân tướng sự việc.”Tàng địa Cửu Hãm đột nhiên hít một hơi dài. Lập
tức gã lại nhớ tới điều gì đó thì khuôn mặt đờ đẫn. Thân hình cung lên,
hai tay cơ hồ rủ xuống đất, chỉ nói là một chữ, "Thỉnh!"
Gã có thể từ trạng thái giận dữ mà trở nên bình tĩnh trở lại. Không hổ là cao thủ hiếm thấy nhóm tàng địa Đông Doanh.
Thu Trường Phong thấy Tàng địa Cửu Hãm tạo tư thế quái dị. Trông gã
như bộ dạng con chuột đồng khổng lồ muốn xông lại cắn xé. Thu Trường
Phong trong lòng sợ hãi, nhưng thần sắc không thay đổi, hỏi: "Cả hai lên cùng lúc luôn chứ?"Tàng địa Cửu Hãm làm sao không muốn cùng gã trong
bóng tối liên thủ. Nhưng gã thân là Nhẫn Giả, đều có cuồng ngạo. Đối với lời kiểu này, đánh chết gã cũng không chịu mở miệng. Đang lúc do dự, gã trong bóng tối bình tĩnh nói: "Thu Trường Phong, ngươi thật sự nắm chắc như vậy sao?"