Không chờ hỏa đạn nổ, một người đã nắm chặt dây thừng trói Vương Thúy Liên, mượn lực nhảy lên xà ngang.
“Người tới là ai, mục đích ở đâu?” Trong lòng của hắn kinh ngạc vạn
phần. Nhưng hắn biết rằng mấu chốt của tất cả mọi sự việc này nằm ngay
trên người Hắc y nhân kia. Hắn không thể để cho người này đào thoát
được.
Chương 6: Tàng ĐịaNhìn thấy Lưu Thái Tức chết đi, trong lòng của hắn
đã xuất hiện một sự bất an mãnh liệt. Thật ra Công Chúa Vân Mộng suy
đoán chỉ đúng một nửa. Hắn xuôi nam đi vào Thanh Điền, hoàn toàn là có
quan hệ đến quyển sách đó. Nhưng Thu Trường Phong cũng không tài nào
nghĩ ra: tại sao quyển sách này lại là nguyên nhân dẫn đến liên tiếp
nhiều hung án vậy.
Lưu Lão Thành chết, Lưu Thái Tức cũng chết, quyển sách kia đúng là
một Hung vật, chỉ đem đến tai hại. Thu Trường Phong cảm thấy hung thủ
dường như được che phủ bởi một sương mù bí hiểm. Cho dù vậy chuyện này
vẫn không thể có liên quan đến Vương Thúy Liên.Nhưng sự thật ngoài dự
liệu của hắn. Hung thủ rõ ràng to gan lớn mật, thần không biết quỷ không hay liền mò đến tận hang cọp.
Tại sao hung thủ lại có thể tránh được ánh mắt của Yến lặc kỵ? Tại
sao hắn lại có thần thông này? Hung thủ muốn thừa dịp lộn xôn mà giết
Vương Thúy Liên, hay mục tiêu chính là Công Chúa?
Thu Trường Phong cũng không hiểu. Nếu như hung thủ muốn giết Vương
Thúy Liên, vậy thì rõ ràng Vương Thúy Liên có quan hệ với Lưu Thái Tức.
Nhưng chính Huyết tự kia rõ ràng là do hung thủ lưu lại để gán ghép tội
danh cho Vương Thúy Liên. Điều đó cho thấy hung thủ muốn giết Vương Thúy Liên diệt khẩu. Nhưng mâu thuẫn ở điểm, y có thể làm được điềunày từ
lâu, cần gì phải dẫn động cả bọn người Công Chúa Vân Mộng đến. Tại sao y phải đợi đến lúc này mới xuống tay? Đó căn bản là vẽ rắn thêm chân,
thật khó mà thông đạo lý được.
Nhưng nếu hung thủ không muốn giết Vương Thúy Liên, vậy thì ai mới là mục tiêu đây? Y cố ý dẫn bọn người Công Chúa tới đây, chẳng lẽ mục tiêu là Công Chúa? Công Chúa chỉ mới đến huyện Thanh Điền, làm sao lại bị
đối thủ chăm chăm tấn công ngay?
Chẳng lẽ ở chốn này hung thủ kiêu ngạo đến nỗi dám đánh cả Công Chúasao?
Thu Trường Phong nghĩ mãi vẫn không hiểu. Rõ ràng hắc y nhân kia đã
ném hỏa đạn rồi phá tan nóc nhà. Hắn không chút do dự, tránh trên nóc
nhà. Trong lúc đó, trước mặt quang hoa đã bùng lên.
Có vầng sáng như trăng, trăng đã ở trong tầm mắt.
Đây vốn là thời tiết lúc giông tố, tại sao có thể có trăng?
Trong lúc Thu Trường Phong đang suy tư, thì lập tức phát hiện một
kiếm đâm về phía mình.Thật là một kiếm minh diệu, mang theo sát khí kinh người. Thu Trường Phong cũng đã gặp không ít cao thủ, nhưng có lẽ chưa
thấy thế kiếm nào sắc bén như vậy. Hắn hét vang một tiếng, rồi đột nhiên ngửa ra sau. Hắn đã nhảy lên mà ngồi trên mái nhà rồi.
Cách phá giải chiêu này nhìn như chật vật, nhưng thực ra cực kỳ cao
minh. Nhìn rất đơn giản ngắn gọn mà lại có thể tránh được tình thế hiểm
nguy.
Hình như người xuất kiếm kia có chút kinh ngạc. Nhưng Trường Kiếm như ngân hà cuồn cuộn, đột nhiên hạ thấp rồi đâm mạnh về phía trước.Mắt
thấy Thu Trường Phong tránh không được thế kiếm này, thì đột nhiên một
tia hàn quang xuất hiện, đâm thẳng vào cổ họng của gã Hắc y kia.
Hàn quang như sao băng. Mặc dù không sáng bằng ngân hà, nhưng trong
đó lại mang luồng sát ý kinh người. Gã Hắc y kia lạnh cả người.
Diệp Vũ Hà xuất kiếm. Nàng chỉ muộn hơn một bước so với Thu Trường
Phong. Nhưng thấy Thu Trường Phong gặp nạn, nàng lập tức xuất kiếm. Vây Nguỵ cứu Triệu, một kiếm đâm vào cổ họng của Hắc y nhân.
Một kiếm phóng ra đột ngột, nhanh hơn tia sét. Hắc y nhân thấy né
cũngkhông thoát được một chiêu trí mạng này. Bỗng ánh sáng chói lòa chợt lóe lên, một màn sương liền bao phủ cả người gã.
Hắc Y nhân quay ngược kiếm lại. Một kiếm chặn ngang trường kiếm của Diệp Vũ Hà.
Một tiếng “rắc” vang lên. Trường kiếm bị gẫy đôi. Ánh sáng chợt lóe lên bỗng đâm ngược về phía Diệp Vũ Hà.
Hắc Y nhân kia rõ ràng đang dùng một thanh Bảo Kiếm.
Diệp Vũ Hà không ngờ đến điểm này nên ưu thế nghịch chuyển. Nàngchợt
kinh hãi rồi tung người về phía sau. Nàng cầm thanh gươm gãy trong tay,
ném ngay về phía đối thủ.
Hắc Y nhân vung lên kiếm, liền đánh bay thanh kiếm gãy của Diệp Vũ
Hà. Nhưng một vật khác liền bay tới đánh trúng ngay lồng ngực của y. Một tiếng "Binh” vang lớn, mảnh ngói vỡ ra bốn phía.
Thì ra Thu Trường Phong ném một mảnh ngói, trúng ngay vào ngực của gã kia.
Gã kia kêu rên một tiếng, té xuống nóc nhà. Nhưng gã vừa rơi xuống
đất, liền bỗng nhiên nhảy lên. Thình lình gã đã đứng trên tường cao,
rồichui vào trong bóng tối.
Thu Trường Phong âm thầm kinh ngạc. Hắn vừa rồi ném mảnh ngói, lại
không thu hoạch được gì. Vốn tưởng rằng mảnh ngói có thể cắt trúng ngực
gã, vậy mà chỉ lại đánh lui được gã mà thôi.
Nhanh như gió, Thu Trường Phong nhảy một phát đã tới nóc nhà. Thu
Trường Phong liền mượn lực nhảy lên một cây đại thụ, rồi lấy đà mà nhảy
ra tường cao rồi nhảy xuống mặt đất.
Diệp Vũ Hà cùng lúc rơi xuống đất. Nàng vừa cất bước lên thì chợt
thấy vài điểm đen đánh tới. Diệp Vũ Hà định huy kiếm lên để đánh rơi.
Thì độtnhiên Thu Trường Phong biến sắc, dùng sức xô về phía Diệp Vũ Hà.
Diệp Vũ Hà chỉ phòng bị phía trước, lại không ngờ Thu Trường Phong ra tay với nàng. Cả người nàng bị hắn xô tới, chợt bay lên rồi phóng ra
ngoài. Trong nội tâm nàng tức giận. Nhưng chưa kịp quát hỏi, nàng chỉ
nghe đến một tiếng nổ kinh thiên vang dội. Mấy cái điểm đen bị ném bật
về phía tường bỗng dưng nổ tung, mảnh đá bay tán loạn.
Diệp Vũ Hà bật đứng lên, trong lòng sợ hãi. Những điểm đen kia đúng
là hỏa hoàn. Nếu như nàng lấy kiếm đâm về phía nó, chỉ sợ hiện tại chắc
cũng giống như bức tường này rồi.Không đến một nén hương mà Diệp Vũ Hà
đã hai lần tìm được đường sống trong chỗ chết. Trong nội tâm nàng thật
sự hoảng sợ. Đối thủ kỳ bí như ma quỷ vậy, bụi mù tràn ngập ở bên trong. Mặc dù vậy Diệp Vũ Hà vẫn kinh nhưng không sợ. Nàng chuẩn bị tiếp tục
truy đuổi thì đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa đến gần. Nàng quay hướng về phía vó ngựa, đột nhiên biến sắc.
Trong bóng tối, có đến năm con Hắc Mã phóng đi như sấm sét. Dù không
có khí thế hừng hực nhưng lại như u linh quỷ dị trong bóng đêm.
Năm kỵ mã phóng tới, thế như gió cuốn. Cả năm người đều đeo khăn
đenche mặt. Người cầm đầu còn đang ngồi trên lưng ngựa, thình lình ôm
lấy Công Chúa Vân Mộng!
Cả năm gã này không phải là Yến lặc kỵ. Vậy mà Công Chúa Vân Mộng lại rơi vào tay địch nhân?
Diệp Vũ Hà nghĩ đến đây, trong lòng kinh hãi. Nàng không hiểu nổi Vệ
Thiết Y hộ vệ kiểu gì mà Công Chúa Vân Mộng lại rơi vào tay địch nhân
như vậy.
Ý niệm vừa động thì thân cũng động, nàng đột ngột tung ra một kiếm
đâm về cạnh sườn của gã hắc y cầm đầu.Không ngờ gã hắc y nhân trên lưng
ngựa cũng đã hành động. Gã đó ngồi trên lưng ngựa, cảnh giác cao độ. Gã
quát một tiếng rồi chém mạnh một đao xuống. Hắc y nhân kia phóng ngựa
chạy như điên. Đao ở trên yên ngựa, nếu gã thấy có gì bất trắc thì lập
tức rút đao chém liền.
Thanh đao này dài năm thước, thân đao thẳng tắp nhưng lại mỏng. Đây
không phải là một thanh đao tầm thường, rõ ràng là giống một thanh
trường kiếm hơn.