Trong lúc đang đứng đợi phân phó đi làm việc, Mạnh Hiền bỗng nhớ lời
nói của Kỷ Cương trước lúc đi : "Mạnh Hiền, ta cũng biết ngươi là người
tài giỏi nhưng cũng phải biểu hiện bề ngoài cho tốt vào. Lần này xuôi
nam, ngươi phải dụng tâm nhiều hơn một chút."
Ngoài mặt thì Kỷ Cương vẫn rất tín nhiệm Thu Trường Phong, nhưng y
biết rõ Mạnh Hiền và Thu Trường Phong vốn có bất hòa, vì thế mới
pháiMạnh Hiền đi theo Thu Trường Phong muốn Mạnh Hiền kiềm chế Thu
Trường Phong. Cái dụng ý này đương nhiên là Mạnh Hiền hiểu rõ .
Nghĩ tới đây, lập tức Mạnh Hiền lấy bộ mặt đầy vẻ tươi cười nói :
"Được, xin Thu huynh chờ một chút, ta đi rồi sẽ trở về sớm !" Thấy
khuôn mặt Thu Trường Phong vẫn bình tĩnh không một chút gợn sóng, trong
lòng y thầm căm hận. Thu Trường Phong ơi Thu Trường Phong, ta để cho
ngươi đắc ý một hồi thì đã sao, nếu như để ta bắt được điểm yếu của
ngươi thì ta sẽ cho ngươi trọn đời không được thoát thân.
Khi thấy Mạnh Hiền chạy về phía Phân Thủy huyện, Thu Trường Phongliền tìm một bãi cỏ rồi ngồi xuống, thoải mái giang rộng hai chân, theo thói quen lấy từ trong lòng ra lá mã liên diệp, xé thành từng mảnh nhỏ rồi
bắt đầu bện.
Ngày thường hắn luôn bình tĩnh trầm mặc ít nói sắc mặt cũng ít khi
hiện lên vẻ vui buồn, chỉ khi bắt đầu bện mã liên diệp sắc mặt hắn mới
thoáng hiện lên vẻ chuyên chú.
Diêu Tam Tư tò mò nhìn Thu Trường Phong, không hiểu nổi vì sao Thu
Trường Phong lại có thói quen này . Sau cả nửa ngày gã không nhịn được
tâm tư hiếu kì liền ngồi xuống lân la đến gần hỏi: "Thu Thiên Hộ,
ngàiđang bện cái gì vậy?"
Thu Trường Phong vẫn không hề ngẩng đầu lên, nhưng lúc này mã liên
diệp dưới những ngón tay linh hoạt của hắn đã bắt đầu có hình dáng mơ
hồ.
Diêu Tam Tư chỉ có thể nhìn ra được thứ mà Thu Trường Phong đang bện
chắc chắn không phải là châu chấu, đúng lúc này đột nhiên gã nghe thấy
Thu Trường Phong hỏi lại, "Ngươi muốn hỏi cái gì?"
Câu hỏi này làm Diêu Tam Tư cảm thấy hơi ngạc nhiên, đúng là ý tứ của gã không phải tới để hỏi Thu Trường Phong bện cái gì, nhưng ThuTrường
Phong cũng chẳng ngẩng đầu lên, sao lại biết gã nói một đằng mà nghĩ một nẻo?
"Ta nghĩ. . ." Diêu Tam Tư gãi gãi đầu, ậm ừ nói: "Ta muốn hỏi. . . Ngài. . . Vì sao ngài lại dẫn ta xuôi nam ?"
Thu Trường Phong ngẩng đầu, ánh mắt khẽ đảo qua khuôn mặt của Diêu
Tam Tư, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi không muốn xuôi nam sao? Vậy bây giờ có
thể trở về, thật ra lúc này rút đi vẫn còn kịp."
Diêu Tam Tư vội vàng nói: "Sao có thể như vậy được, ta, không biết có bao nhiêu người muốn rời phủ Thuận Thiên." Sau đó hắn nhếch miệngcười
rồi nói tiếp : "Lúc trước Thiên Hộ nói sẽ dẫn ta xuôi nam, buổi tối hôm
ấy ta vui đến mức không ngủ được."
Thu Trường Phong đúng là cảm thấy hơi tò mò, "Vì sao?"
Diêu Tam Tư hơi do dự một chút rồi gãi đầu nói: "Bởi vì. . . Phủ
Thuận Thiên quá nhàm chán." Rồi sau đó lại cảm thấy có chút mất tự nhiên gã liền nói: "Thu Thiên Hộ, lần này xuôi nam xem ra phải nhận người
tinh anh chứ không phải yếu kém, chẳng qua thuộc hạ và ngài cũng chỉ
tiếp xúc có mấy tháng, đúng là vẫn không thể hiểu được vì sao ngài mang
ta theo?"Thu Trường Phong cau mày nói: "Yếu kém sao ? Ngươi cảm thấy
mình yếu kém à ? Vì sao ngươi không nghĩ rằng . . . Lần này xuôi nam có
khả năng gặp phải vô số nguy hiểm, thậm chí tính mạng còn có thể bị đe
dọa?"
Diêu Tam Tư chỉ nở nụ cười, đầy phấn khởi nói: "Mạo hiểm sao? Như vậy rất tốt nha. Thu Thiên Hộ, ngài không biết chứ, thật ra ta gia nhập Cẩm Y Vệ chính là vì muốn mạo hiểm, từ nhỏ ta đã rất thích mạo hiểm rồi . . . Đúng vậy. . ." rồi gã buồn rầu nói : "Nhưng lúc còn nhỏ tỷ tỷ của
ta không cho ta mạo hiểm cho đến tận bây giờ mới thôi, đến tận bây giờ
ngay cả một tổ chim ta còn chưa được sờ tới nữa đây này."Thu Trường
Phong nhìn Diêu Tam Tư một hồi lâu, rốt cục cũng nói: "Lúc này ta có thể cam đoan với ngươi, nếu ngươi muốn mạo hiểm thì lần này chắc chắn có
thể đạt được ước muốn ấy!"
Vốn tưởng rằng có thể hù dọa làm Diêu Tam Tư sợ, chẳng ngờ Diêu Tam
Tư nghe thấy thế thì trên mặt đầy chờ mong, liên tục gật đầu nói: "Như
vậy thì rất tốt, như vậy thì rất tốt!"
Khóe miệng Thu Trường Phong khẽ mỉm cười rồi lại cúi đầu xuống tiếp
tục bện mã liên diệp trong tay, rốt cuộc Diêu Tam Tư cũng nhớ đến một
chuyện liền hỏi: "Thu Thiên Hộ, rốt cuộc chúng ta sẽ đến đâu?"Lúc này
những lá mã liên diệp đã biến thành hình dáng một con côn trùng có đôi
cánh hơi mỏng, hình dáng sống động đến mức nếu không giữ chặt thì nó sẽ
lập tức bay xa.
Vốn tưởng rằng Thu Trường Phong sẽ không trả lời câu hỏi này, nhưng
không ngờ Thu Trường Phong liếc nhìn con côn trùng kia rồi nói: "Đích
đến của chúng ta chính là huyện Thanh Điền nằm trong Châu Phủ."
Diêu Tam Tư gãi đầu nói: "Huyện Thanh Điền sao ? Tới đó để làm gì ?"
Đúng lúc này từ phía xa xa có tiếng vó ngựa lại gần, đó chính là Mạnh Hiền đang cưỡi trên lưng một con ngựa, đằng sau có buộc thêm hai
ngựakhác đang chạy băng băng tới. Y thấy Diêu Tam Tư đang vò đầu bứt
tai liền hỏi: "Tam Tư, làm sao vậy?"
Diêu Tam Tư ngu ngơ cười nói: "Mạnh Thiên Hộ, Thu Thiên Hộ nói chúng ta sẽ tới Huyện Thanh Điền, ta đang hỏi tới đó để làm gì?"
Đối với việc gã ăn nói thành thật, Mạnh Hiền vừa nghe thấy trong lòng liền cảm thấy bất mãn. Chẳng biết vì sao Thu Trường Phong thà rằng nói
ra cho Diêu Tam Tư biết mục đích chuyến đi, còn đối với y lại giữ kín
như bưng?
Nghĩ đi nghĩ lại Mạnh Hiền liền âm thầm cười lạnh, trong lòng thầm
nghĩ,làm gì có chuyện Thu Trường Phong sẽ nói cho tên ngốc tử này mục
đích của chuyến đi đây?Ắt hẳn Thu Trường Phong cố ý nói như vậy, hơn
phân nửa là để mê hoặc lão tử mà thôi, ngươi thật sự cho rằng lão tử
sẽ rút lui hay sao?
Thu Trường Phong chẳng hề để ý tới tâm tư rối rắm của Mạnh Hiền, đã
đứng dậy, cất con côn trung vừa mới bện xong rồi lên ngựa tiếp tục xuôi
nam. Diêu Tam Tư vội vàng theo sau, chỉ có Mạnh Hiền liếc nhìn bóng lưng của Thu Trường Phong trong lòng thầm cười khẩy, cũng không vội vã đi
theo, mà ngược lại nhìn quanh quẩn xung quanh rồi đột nhiên rút đao ra
khắc lên thân một cái cây ven đường vài kí hiệu, sau đó mới giụcngựa rời đi.
Khi ba người rời khỏi được một thời thần thì đột nhiên có một con
khoái mã chạy tới, chạy quanh dấu vết trên thân cây mà Mạnh Hiền vừa lưu lại vài vòng, rồi sau đó lại thúc ngựa xuôi nam, chạy theo phương hướng mà ba người Thu Trường Phong đang đi.
Ba người Thu Trường Phong mất một ngày, khoái mã phi nước đại liên
tục bốn trăm dặm, nhanh chóng lướt qua Kim Hoa tiến vào cảnh nội Châu
Phủ .
Đến buổi chiều ba người đã tới phụ cận tiểu Liên Sơn nằm trong cảnh
nộiChâu Phủ . Thu Trường Phong nhìn về phía xa xa thì thào nói: "Vượt
qua tiểu Liên Sơn là đến Huyện Thanh Điền."
Mạnh Hiền nghe thấy vậy, trong lòng âm thầm cười lạnh, cho rằng Thu
Trường Phong đang cố ý bầy ra mê trận, chắc chắn Huyện Thanh Điền không
phải mục đích của chuyến đi này. Y cố tình nói : "Thu huynh, chẳng lẽ . . . Mục đích của chuyến đi này đúng là Thanh Điền sao?"
Thu Trường Phong gật đầu nói: "Đúng vậy a, không phải ngày hôm qua
ngươi đã nghe thấy rồi sao ?" Mạnh Hiền nghe thấy vậy, mũi gần như ngừng thở.Mặc dù Thu Trường Phong chưa từng tới đây, nhưng hắn vẫn không hề
do dự mà chạy thẳng về phía nam, vượt qua những con đường mòn quanh núi
và những con suối chắn đường, thoạt nhìn mục đích xem ra đúng là như
vậy.
Cho đến lúc hoàng hôn sắp buông xuống ba người đã đi xuyên qua ngọn
núi. Thấp thoáng thấy phía trước có khói bếp bay lên, xem ra đã đến gần
huyện Thanh Điền rồi.
Thậm chí Mạnh Hiền còn phỏng đoán rằng có khả năng Thu Trường Phong
sẽ tìm kiếm thứ gì đó bí mất ở bên trong núi, ai ngờ lại đoán sai,vì thế y không khỏi thầm cắn răng thúc ngựa tiến lên hỏi : "Thu huynh, trước
mắt đã tới Huyện Thanh Điền rồi, không biết rốt cuộc là Thượng Sư giao
cho ngươi việc gì ?"
Ánh mắt Thu Trường Phong lập loè, đang định mở miệng thì đột nhiên
sắc mặt khẽ biến . Chỉ thấy hắn tung người rời khỏi yên ngựa nhảy xuống
bụi cỏ ở ven đường . Cái tung người này của hắn có thể nói là uốn cong
đầy mềm dẻo làm cho Mạnh Hiền giật nẩy cả người.