Hùng tâm của lão ta vẫn còn bừng bừng nhưng đã là lão nhân trăm tuổi. Là người thì ba mươi tuổi lập thân, bốn mươi tuổi biết đúng sai,
nămmươi tuổi hiểu về số mệnh nhưng lão ta đã gần trăm tuổi rồi vẫn không chấp nhận số mệnh, vẫn còn nghi hoặc. Lão ta không chịu phục, nhất định không phục, thất bại năm xưa lão ta vẫn chưa phục.
Tâm tình của hồng nhan lúc xế chiều, anh hùng lúc về già, ai có thể biết được đây?
Cho nên lão ta biết có một cơ hội để sửa vận mệnh thêm lần nữa, lão
ta nhịn không được cho nên mới ra tay. Áp lực nhiều năm một khi bộc
phát, lão ta mặc dù gần trăm nhưng mà vẫn muốn thử một lần, thử xem đệ
nhất anh hùng bễ nghễ của ngày trước có thể hay không mượn Kim LongQuyết để thay đổi trời đất hay không.
Lôi động.
Trương Định Biên chậm rãi quay đầu lại nhìn về chổ tối ở sau lưng, nở một nụ cười thật chua chát: "Không nghĩ lão phu sống đã nhiều năm rồi
lại có thể nhận thức một nhân kiệt như ngươi."
Điện thiểm.
Một người đứng ở trong cơn mưa, sắc mặt vẫn tái nhợt như lúc đầu,
thần sắc ung dung như trước, người này chính là Đại Minh Cẩm Y Vệ
-ThuThường Phong.
Trương Định Phong cố gắng chạy trốn thật nhanh nhưng mà vẫn không thể thoát khỏi Thu Trường Phong.Lão ta và Thu Trường Phong đã giao thủ với
nhau, dùng bản lĩnh của lão ta mà vẫn còn bị thương.
Lão ta mặc dù mượn lực quay của áo Cà sa để bắn ra những mãnh nhỏ
nhưng cuối cùng cũng không thể tránh được việc áo Cà sa bị rách nát,
cánh tay của lão ta bị những mãnh nhỏ làm cho bị thương.
Thu Trường Phong nhìn qua Trương Định Biên trong mắt hiện lên nhiều Ý nghĩ, cảm khái có, khó hiểu có, đoạn tuyệt có.Hắn kính nể võ công của
Trương Định Biên, hắn khó hiểu sự kiên trì của Trương Định Biên nhưng mà bất luận như thế nào, Thượng sư đã có lệnh Trương Định Biên mưu phản
cho nên hắn đoạn tuyệt hết thảy muốn đêm Trương Định Biên ra ngoài công
lí, bởi vì hắn là Cẩm Y Vệ - đại biểu cho Đại Minh Cẩm Y Vệ của Thiết
huyết pháp kỷ. ( Pháp luật kỷ cương, ý chí kiên cường và giàu lòng hi
sinh –Ronkute)
"Ngươi bây giờ nếu dừng tay lại...thì chắc còn kịp." Thu Trường Phong cuối cùng cũng mở miệng nói.
Trương Định Biên run lên, không nghĩ đến vào thời điểm này ThuTrường
Phong lại nói ra được những lời này. Lão ta đột nhiên nở một nụ cười
trong cơn mưa, một nụ cười tang thương hiu quạnh, cười đến nổi gần như
chảy cả nước mắt.
Mưa cũng chính là nước mắt, mà nước mắt cũng chính là máu.
Không biết bao lâu sau Trương Định Biên cũng ngừng cười, nhìn qua Thu Trường phong nói: "Còn kịp, thật sự còn kịp sao?"
Thu Trường Phong im lặng, hắn hiểu được dụng Ý của Trương Định Biên.
Trương Định Biên mặc cho nước mưa như nước mắt chảy xuống, lầm
bẩmnói: "Đúng vậy, ta biết rõ nếu như ta dừng tay lại thì Diêu Nghiễm
Hiếu có thể sẽ không để ta chết nhưng sẽ bắt ta ở lại Kim Sơn Tự, thể
hiện sự khoang hồng độ lượng. Đến lúc đó nói không chừng ta còn có thể
sống thêm cả trăm tuổi nữa."
Khóe miệng nở mộng nụ cười, chậm rãi nhìn về phía Thu Trường Minh
nói: "Nhưng như thế thì có Ý nghĩa gì chứ? Giống như cái cây này cho dù
có sống thêm ngàn năm nữa thì có Ý nghĩa gì chứ?"
Hắn nhìn sang cây đại thu bên cạnh, giọng tràng đầy Ý châm biếm,
Cây cổ thụ vươn thẳng lên trời, tán lá không tỏa rộng và trông có vẻ
giàcỗi, khô héo, lưa thưa những lá úa vàng, vàng hơn nhiều so với các
cây rừng độ cuối thu. Cái cây trông như thể sắp về trời.
Hữu chí bất phạ niên cao, vô chí không hoạt bách tuế. (Ý là người có Ý chí thì có thể sống rất lâu, còn như không có thì sống lâu cũng vô
dụng. –Ronkute )
Ý nghĩa của cuộc sống không phải nhìn người ta sống bao nhiêu tuổi mà phải nhìn người ta sống để làm cái gì. Cuộc sống của con người chỉ cần
vui vẻ một khắc, làm cho người khác ghi nhớ, lưu danh Thiên cổ còn có Ý
nghĩa hơn cả những người sống qua rất nhiều năm mà đần độn, sa đọa.Thu
Trường Phong thở dài một hơi: "Ngươi cũng biết, Kim Long Quyết nếu như
xuất thế thì thiên hạ sẽ đại loạn, dân chúng cực khổ, thử hỏi ngươi có
nhẫn tâm đến vậy không?"
Trương Định Biên thản nhiên nói: " Thiên hạ sớm đã loạn rồi, triều
đại khác thay thế thì không thể nào trách được. Người đáng chết thì nên
chết, cái đáng sửa thì nên sửa, đây chính là thiên đạo tuần hoàn mà
thôi. Năm đó Chu Nguyên Chương có thể thay đổi vận mệnh, vậy tại sao lão phu lại không có thể?"
Thu Trường Phong ánh mắt lạnh lẽo: "Hôm nay tứ hải đều thái
bình,thiên hạ yên vui, hành động lần này của ngươi không phải là thiên
đạo mà là hành sự nghịch thiên."
Trương Định Biên vuôt ve thân cây, trên cành cây có vài vết tổn
thương giống như là những vết sẹo trên mặt lão ta vậy, trần đầy tang
thương: "Thuận thiên, nghịch thiên chỉ là cách nhìn nhận mà thôi, từ
trước tới nay thắng làm vua thua làm giặc, nếu lão phu có thể thành
công…
Đời sau chỉ biết rằng nhà Đại Minh chú cướp ngôi cháu, hung bạo tàn
ác, mục nát mà vong. Lão phu thuận theo lòng trời mà làm, ngươi bảo có
đúng hay không?Thu Trường Phong thở dài nói: "Xem ra ngươi cứ khư khư cố chấp rồi?"
Trương Định Biên đứng cạnh đó đang sờ vết lõm dài khoảng hai thước
trên cây đại thụ, không rõ là tại sao nó lại hiện ở đây. Gã nhìn cây đại thụ, mỉm cười bảo: “Lão phu cứ khư khư cố chấp, xem ra ngươi muốn Thế
Thiên Hành Đạo rồi phải không? Không biết ngươi có bản lãnh này hay
không?" Lão nện một quyền nện lên cây đại thụ, "Bình" một tiếng, ánh
mắt đột nhiên lóe lên tia chớp
Ánh mắt Thu Trường Phong lập loè, từ tốn thốt lên: "Kim Long quyết
đương nhiên ở tại Kim Sơn?"Thân hình Trương Định Biên hơi run lên, lão
nhìn chăm chú vào thân cây không nói câu gì.
Thu Trường Phong bào: “Ngươi biết trong Vạn Lý Giang Sơn đồ cất giấu
bí mật Kim Long quyết. Bởi vậy nhiều năm qua vẫn muốn tìm được bí mật
trong bức đồ kia. Tiếc là mặc dù võ công của ngươi tinh tế nhưng không
hiểu gì về thư họa nên không phát hiện ra bí mật trong Vạn Lý Giang Sơn
đồ. Nhưng Diệp Hoan dùng bút vạch ra nét bút tỉ mỉ khác thường đó, với
những chỉ dẫn ngươi đã nhìn thấy lập tức muốn đi ngay chứng tỏ ngươi đã
biết rõ Kim Long quyết giấu ở đâu rồi.”Trương Định Biên hừ lạnh một
tiếng bảo: “Ngươi nói bậy quá, chẳng qua là muốn ta nói Kim Long quyết ở chỗ nào mà thôi. Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?”
Thu Trường Phong nở nụ cười, trong nụ cười tươi có ý mỉa mai, "Nhưng ngươi đã nói cho ta biết rồi."
Trương Định Biên thẳng người, nhìn về phía Thu Trường Phong: “Ta đã nói cho ngươi rồi sao?”
Thu Trường Phong bình tĩnh bảo: “Ta đã ngắm một canh giờ rồi sao lại
không nhìn ra sự khác thường của nét bút đó? Ta đã biết phải đảo Vạn
LýGiang Sơn đồ để xem, coi như đã hiểu địa hình đồ ở Kim Sơn rồi.”
Thân hình Trương Định Biên chấn động, thất thanh: “Ngươi đã nhìn ra
rồi sao?” Trong lòng lão hoang mang, không hiểu vì sao Thu Trường Phong
đã nhìn ra từ trước lại không nói ra.
Thu Trường Phong lại nói: “Nhưng ta không thông thuộc Kim sơn, bởi
vậy không biết chính xác Kim Long quyết được giấu ở chỗ nào. Ngươi đã ở
Kim Sơn nhiều năm hẳn là quen thuộc từng cọng cây ngọn cỏ. Ngươi hiểu rõ chốn này lại suy tính đã nhiều năm nên đương nhiên từ trong nét vẽ liếc mắt là biết chính xác Kim Long quyết giấu ở chỗ nào. Nhưngngươi nhất
định phải lập tức đi lấy Kim Long quyết ngay bởi vì người biết rõ với
cái đầu của thượng sư thì chỉ cần một canh giờ cũng có thể biết địa điểm giấu Kim Long quyết. Bởi vậy quan trọng nhất trong mắt ngươi không phải bỏ Kim Sơn đi mà là phải lấy Kim Long quyết. Nếu như ngươi chạy khỏi
Kim Sơn thì ta không đuổi kpj ngươi nhưng ngươi cứ luẩn quẩn ở Kim Sơn
nên tất nhiên ta dễ dàng đuổi kịp.
Trong lòng Trương Định Biên có sự ngạc nhiên có sự nghẹn ngào, lão
không ngờ Thu Trường Phong suy đoán tinh tế, kín kẽ như vậy. Trong lòng
lão chưa phục, lão cười lanh: “Kỳ thật ngươi vẫn còn lừa ta, ngươi vẫn
chưa biết nơi có Kim Long quyết.”Thu Trường Phong từ tốn đáp: “Ngươi sai rồi, mới rồi thì chưa biết nhưng bây giờ đã biết. Kim long quyết ở ...” Ngừng lại một lát, Thu Trường Phong chậm rãi nói ra từng chữ: “Kim Long quyết ở ngay trong cái cây đại thụ này, chỗ mà ngươi vuốt.”
Khuôn mặt Trương Định Biên biến sắc, khản giọng hỏi: “Làm sao ngươi biết được?”
Sét đánh, chớp nhoáng.
Tiếng sấm thật kinh tâm động pháchVệ Thiết Y gắng gượng đứng dậy, y
lau máu tươi trào ra ở mép, lảo đảo bước tới phía trước Diêu Nghiễm
Hiếu, thốt lên đầy áy náy: “Thượng sư, ty chức hộ vệ không đạt, thỉnh
người trách phạt.”
Nội tâm chúng nhân thấp thỏm, ai cũng nhìn Diêu Nghiễm Hiếu. Nhất thời không ai biết nên làm thế nào bước tiếp theo.
Thu Trường Phong đuổi theo Trương Định Biên rồi, với sự uy mãnh của
Trương Định Biên thì cho dù Thu Trường Phong đuổi kịp chỉ sợ khó mà chất vấn nổi Trương Định Biên, có khi lại dâng tính mạng cho lão.
Tại Kim Sơn, đêm tối như mực, thỉnh thoảng có sét bổ nhoáng
nhoàng,khắp nơi là sát cơ không đẹp đẽ thơ mộng như ban ngày. Đêm tối
như bưng, Yến Lặc kỵ có lực cũng không có chỗ dùng, huống hồ mọi người
còn phải bảo vệ sự an nguy thượng sư và công chúa. Vệ Thiết Y nghĩ tới
đây, trong đầu trở nên mờ mịt.
Diêu Nghiễm Hiếu vẫn ngồi dưới đất, cái khí thế hừng hực chém giết
vừa rồi cũng khó mà kinh động suy nghĩ của y. Lúc này đột nhiên trợn
tròn mắt nhìn về phía Vệ Thiết Y bảo: “Ngươi biết ngươi kém hơn Thu
Trường Phong ở chỗ nào không?”
Vệ Thiết Y ngạc nhiên, vẻ xấu hổ hiện rõ trên khuôn mặt bẩm : “Ty chứckhông bằng Thu Trường Phong.”
Ánh mắt Diêu Nghiễm Hiếu lạnh như băng, thong thả nói: “Nếu Thu
Trường Phong ở đây thì chắc chắn sẽ không nói lời thỉnh tội với ta. Chỉ
cần gắng hết sức thì có tội gì? Huống chi, còn lâu mới tới thời điểm
truy cứu trách nhiệm, Kim Long quyết tuyệt nhiên không thể để Trương
Định Biên đem đi được.”
Vệ Thiết Y dở khóc dở cười, nửa ngày mới thốt lên: “ Ý của thượng sư là ...”
Diêu Nghiễm Hiếu thở dài một hơi bảo: “Ý của ta, đến giờ ngươi vẫnkhông rõ sao?”
Diệp Vũ Hà đứng bên cạnh đột nhiên xen vào: “Hẳn là thượng sư muốn
chúng ta đến hỗ trợ Thu Trường Phong đoạt lại Kim Long quyết sao?”
Diêu Nghiễm Hiếu hài lòng liếc nhìn Diệp Vũ Hà
Vệ Thiết Y nghe vậy, kinh ngạc bẩm: “Nếu chúng ta đi, thượng sư ở lại đây chẳng phải là nguy hiểm sao?”
Ánh mắt Diêu Nghiễm Hiếu trở nên xa xăm, y quát lên: “Kim Long quyết
liên quan tới quốc vận, nếu bị đoạt đi thì Đại Minh nhất định sẽ có
kinhbiến. Lúc đó Thu Trường Phong hiểu được điểm này. Lúc này hẳn là nó
đang kiệt lực ngăn cản ttb. Nhưng nó không chống nổi sự uy mãnh của
Trương Định Biên. Sinh tử của riêng ta không đáng lo, các ngươi bó chân
bó tay như vậy thì làm được việc gì? Còn không đi mau!”
Sấm sét rền vang, mưa rơi nặng hạt như được tấu lên bởi cung đàn dội lại. Lộp độp lộp độp đập lên thân người, thân cây.