Diệp Hoan sắc mặt trở nên khó coi, cố gắng nói: "Ý tứ của tại hạ
không phải như thế. Chỉ là có cảm giác bức tranh này mặc dù có lối vẽ tủ mỉ mảnh miêu, xem như được một Họa sư vẽ đi nữa nhưng mà bên trong lối
vẽ tỉ mĩ này hình như có ẩn hiện sự câu nệ.Vô pháp trụ trì nhìn không
được mà quát lên: "Hắn vẽ xấu hay đẹp, câu hay nệ thì có liên quan gì,
tiểu tử ngươi nhìn không ra mà còn nói tầm bậy nữa hả." Mặc dù lão ta
quát to nhưng sắc mặt của lão lại tỏ ra có phần chán nản.
Diệp Hoan chậm rãi nói: "Ai nói là vẽ xấu đẹp, câu nệ thì không có
liên quan? Hoàn toàn là sự đối lập đấy, có mối quan hệ rất lớn đó."
Vô pháp trụ trì khẽ giật mình, kinh ngach nói: "Ngươi nói là có ý gì
đây?" Tên hòa thượng này ngày xưa cũng là một tướng quân tung hoành
thiên hạ, chính cũng vì thế cho nên đối với Họa pháp dốt đặc cán mai,
bứctranh này cho lão ta nhìn đến mười năm đi nữa thì cũng không thể nào
phát hiện được Kỳ pháp ở trong đó, lão ta chưa bao giờ nghĩ tới bức
tranh có lối vẽ tỉ mỉ này lại có vấn đề gì.
Thu Trường Phong ánh mắt chớp động liền ơi lên trên bức Vạn LÝ Gian
Sơn, hỏi; "Diệp huynh nếu có cao kiến gì thì không ngại cứ nói thẳng, cứ úp úp mở mở, chỉ sợ chúng ta nhịn được chứ đao trong tay chúng ta thì
không nhịn được đâu." Chuôi đao trong tay hắn đưa lên như có ý xuất thủ.
Diệp Hoan thấy Thu Trường Phong muốn xuất thủ thì sắc mặc không
khỏibiến hóa, đi đến phía trước bức tường, giơ tay lên nói: "Bức họa này khi nhìn sơ qua thì chỉ có khí phách phi phàm, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện bức họa này chỉ có miêu tả sinh động chứ không thấy say mê
hấp dẫn gì hết, nói chung là thiếu một loại khí phách nào đó, có thể
thấy được Họa sư mặc dù không kém nhưng cũng không phải là những người
tạp nham được.
Thu Trường Phong nhìn về phía ngón tay đang chỉ của Diệp Hoan, rốt
cục cũng gật đầu nói: “Không tệ, những điểm ngươi vừa chỉ có thể thấy
được thời điểm khi Họa sư hạ bút thì có chút ép buộc, khó có thể linh
động được.” Ngón tay của hắn huy động giống như đang mô phỏng lại
phongcách vẽ của bức họa, đột nhiên nói: "Nét bút chợt nhìn thì không
được tự nhiên cho lắm, theo xuống dưới thì cách vận dụng ngòi bút thì
cảm thấy tay của Họa sư này hình như đang đeo vật gì nặng..."
Lời nói của hắn chưa dứt thì sắc mặt cũng liền hay đổi.
Diệp Hoan nghe thấy vậy thì thần sắc cũng chấn động mãnh liệt, bỗng hai tay chống xuống đất, lộn một vòng rồi đứng thẳng.
Mọi người thấy hành động của y thì cảm thấy có chút kỳ quái đều sinh
lòng cảnh giác, chỉ sợ y đối với Thượng sư gây bất lợi. Không ngời Diệp
Hoan lộn một vòng rồi nhìn bức họa kia, chỉ trong chốc lát thì trên
mặtlộ vẻ cuồng hỉ, kêu lên: "Ta hiểu rồi. Ta hiểu rồi!"
Đợi sau khi y bình tĩnh trở lại thì vẻ mặt liền rạng ngời, hoàn toàn thay đi bộ mặc ủ rủ như lúc trước.
Xem như là Diêu Nghiễm Hiếu thì giọng cũng có chút run run hỏi: "Ngươi hiểu chuyện gì thế?"
Có lẽ Vô pháp trụ trì chính là người khó hiểu nhất nhưng mà trên mặt
cũng lộ vẻ xúc động, cảm giác sinh tử ngay ở trước mặt thì hình như tên
Diệp Hoan này đốn ngộ (Tỉnh ngộ -ronkute) cái gì đó, lại muốn muốnphá
giải sự huyền bí suốt hai mươi năm mà không một hai có thể làm được,
Diệp Hoan đứng thẳng, thở dài một tiếng, nói ra: "Ta đã hiểu được vấn đề của bức họa này. Bức họa này là do Họa sư đi đến nơi đây để vẽ, nếu
như các ngươi nhìn ngược lại thì sẽ phát hiện bức họa này tuyệt không
phải là Vạn Lý Giang sơn đồ. Nhưng mà nếu muốn xem bước tranh này đến
tột cùng là cái gì thì cần phải đứng ở nơi xa xem mới tốt."
Mọi người đứng ở đó, không bao giờ lại nghĩ ra được Diệp Hoan chỉ dựa theo lối vẻ tỉ mỉ đó mà lại nhìn ra được huyền cơ trong đó.Vệ Thiết Y
trong lòng khẽ động, đột nhiên nói: "Nếu như ngươi nhân cơ hội chúng ta
chồng cây cuối để nhìn mà thừa cơ đào tẩu thì như thế nào hả?" Y không
biết thế nào là Họa nhưng mà y lại hiểu lòng người, do đó mới đề phòng
mà hỏi như thế.
Mọi người sững sờ, rất có thể sẽ xảy ra khả năng này.
Chợt nghe một tiếng gào to như sấm sét truyền tới, tên Vô pháp trụ
trì đột nhiên vươn người bắn thật mạnh, thân hình như là một mũi tên phi đến trước cửa đại điện.
Không đợi mọi người có chút phản ứng nào, mũi chân của Chủ Trì
điểmmột cái nhảy lên tường cao rồi hơi nghiêng người, mượn lực đó để
nhảy lên trên xà ngang của đại điện, thân hình treo ngược xuống dưới.
Vệ Thiết Y nghiêm nghị, không ngời người này tuy già nhưng thân thủ
lại tốt như vậy. Nếu như y treo ngược như thế thì tuyệt đối không thể.
Người này thoạt nhìn thì gần trăm tuổi nhưng vẫn rất linh hoạt khóe
léo, như vậy không biết lúc còn trẻ thì lão sẽ như thế nào nữa?
Thấy Vô pháp trụ trì treo ngược mình trên xà ngang nhìn về về hướng
bức họa, lúc này Vệ Thiết Y mới nghĩ đến ở bên trong điện hoàn toàn
không còn một vị trí nào có thể thuận tiện hơn vị trí xà ngang để
quansát Vạn Lý Giang Sơn nữa.
Vừa rồi Diệp Hoan như là ếch ngồi đáy giếng, chỉ trong tích tắc thì
lúc này Chủ Trì đã treo ngược mình trên xà nhà, đương nhiên từ trên đó
lão có thể nhìn thấy toàn cảnh trong đại điện.
Tất cả mọi người đều muốn chống ngược lại để xem bức Vạn Lý Giang sơn đồ, nhưng thân mang trọng trách hộ vệ Diêu Nghiễm Hiếu thì làm sao có
thể thất lễ để chổng ngược được chứ?
Không ít người nhìn Vô pháp trụ trì, thầm nghĩ lão đã già như thế rồi mà còn nghĩ ra được mánh khóe như thế này.Không biết bao lâu sau, có
một đạo sấm sét xẹt qua màn trời đêm, Vô pháp trụ trì bỗng từ trên xà
nhà cao mấy trượng rớt xuống đất.
Vân Mộng công chúa thiếu chút nữa thì đã kêu lên, nhưng mà chỉ thấy
Vô pháp trụ trì từ trong không trung khẽ xoay người lại, mặc dù khoảng
cách cao mấy trượng nhưng mà tiếp đất vẫn rất an toàn, nếu không có tận
mắt nhin thấy thì không một ai có thể tin một người già như thế mà thân
thủ vẫn rất cao cường.
Tất cả mọi người đều nhìn Chủ Trì, còn Thu Trường Phong thì nhìn ra
bên ngoài điện khẽ nhíu mày.Vốn là tất cả mọi người đều bị những hành
đồng quái dị của Chủ Trì hấp dẫn nên hoàn toàn không biết mây đen đã che kín bầu trời, thu vũ rơi đầy khắp nơi. Toàn bộ tầng mây đen ở phía trên Kim Sơn giống như bị ảnh hưởng bởi Ý chí quỷ quyệt ở bên trong điện bức bách nên không có một giọt mưa nào hết.
Một tia chớp giống như không cam lòng ngồi yên, vạch phá một đường giữa bầu trời đen tối.
Nhưng luồng tia chớp này mặc dù mãnh liệt nhưng rồi cũng bị màn đêm
chiếm lấy, một lúc sau mới có tiếng sấm rền rền truyền đến, như làtiếng
trống trận ở nơi chân trời.